Chương 40: Đánh nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cận vừa đến cửa thì cánh cửa đột nhiên đóng sập ngay trước mặt, suýt chút nữa va vào mũi anh.

"Này, mở cửa, tôi đã giải thích rồi mà! Cậu không thấy Thẩm tổng của cậu đã đủ săn sóc sao?"

"Có đời nhà ai có người tình như cậu không, động một chút là quăng vào mặt vào kim chủ chứ!"

"Mở cửa! Mạnh Lạc, tôi cảnh cáo cậu đấy! Nếu cậu không mở cửa, tôi sẽ đá cửa!"

...

"Mở cửa đi mà! Thẩm tổng sai rồi..."

...

"Mạnh Lạc, cậu chờ đấy..."

...

"Mạnh Lạc, tôi không uống nữa, tôi đang rất mệt đây..."

...

Thẩm Cận đứng trước cửa kêu gào cả nửa ngày, nhưng bên trong vẫn không có chút động tĩnh gì.
Men say vẫn chưa tan, Thẩm Cận vừa mệt vừa say, liền ngã xuống ngay trước cửa phòng.

Mạnh Lạc bên trong cũng không để ý, hắn tắm rửa xong từ phòng tắm ra, không nghe thấy bên ngoài có người kêu nữa, liền tự mình tức giận mà ném chăn ra, rồi chui vào trong chăn.

Mạnh Lạc nằm trên giường lăn qua lộn lại mà không ngủ được.

Hắn sớm biết Thẩm Cận không phải là người biết hối cải, nhưng không nghĩ là sẽ thừa dịp hắn không ở nhà, dẫn người vào Phương Tinh Viên!

Hắn còn nhớ rõ cảm giác khi thấy Thẩm Cận nằm trong lòng Lâm Mộc, loại cảm giác bị người ta đội nón xanh ngay trước mặt, chẳng thằng đàn ông nào chịu được.

Dù sao hắn cũng bị Thẩm Cận làm tức giận đến phát điên, lá phổi như không đủ để thở, trước mắt từng trận biến thành màu đen.

Hừ, Thẩm Cận thật đúng là thừa tinh lực, nếu không phải hắn đột nhiên trở về sớm hôm nay, thì với cái thói quen của Thẩm Cận, chắc chắn ngày mai hai người đó sẽ tỉnh dậy trên cùng một giường, cho hắn một cái "bất ngờ".

Nửa đêm, Mạnh Lạc thật sự không chịu nổi nữa, đầu óc càng lúc càng loạn, cuối cùng vẫn mở cửa.

"........."

"Này! Dậy đi." Mạnh Lạc dùng chân đá đá vào đống không rõ hình thù đang cuộn lại nằm dưới chân ở cửa.

Người này mơ màng lẩm bẩm gì đó, Mạnh Lạc nghe không rõ, liền hỏi lại, "Nói gì đấy! Dậy rửa mặt rồi ngủ tiếp."

Nhìn người đàn ông quần áo xộc xệch, cà vạt lệch lạc nằm trên đất, dáng người mỏng manh co quắp lại thành một đống.

Mạnh Lạc không biết trong lòng nên có cảm giác gì, dù sao cũng muốn chửi thề là được.

Không còn cách nào, người nằm trên đất không chịu dậy.

Mạnh Lạc không thể không khom lưng xuống để kéo Thẩm Cận lên. Ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào mặt Thẩm Cận, hắn đã giật mình vì nhiệt độ không bình thường, lập tức đặt mu bàn tay lên mặt Thẩm Cận.

"Chết tiệt!"

Nằm trên đất lạnh như thế này, Thẩm Cận phát sốt!

Vừa rồi hắn còn tưởng rằng chỉ là do say rượu nên nóng đỏ lên, hóa ra là sốt.

Bất đắc dĩ, Mạnh Lạc đành phải bế Thẩm Cận lên.

Hắn lau người, cho uống thuốc, vội vã lo liệu một hồi, cả người cũng mệt mỏi. Hắn muốn mệt chết đi.

Vì vậy, hắn đẩy Thẩm Cận sang một bên, sợ ban đêm người này có chuyện gì xảy ra, nên liền nằm ngủ bên cạnh.

Thẩm Cận phát sốt nên sợ nóng lại sợ lạnh, người giống như con lươn, cứ chui ra chui vào trong chăn, chân cũng đạp lung tung khiến người khác bực bội.

"Thành thật chút đi!" Mạnh Lạc dùng chân tay giữ chặt Thẩm Cận trong lòng, cằm tựa lên đầu Thẩm Cận rồi chìm vào giấc ngủ.

......

Lâm Mộc vội vàng rời khỏi Phương Tinh Viên, ngồi trong xe ở hầm gara và hút thuốc.

Thẩm Cận tại sao lại đồng ý hạ mình như vậy, trong tình huống nào lại hạ mình như vậy, chỉ nghĩ thôi Lâm Mộc cũng không thể chấp nhận được. Chắc chắn là tiểu minh tinh đó đang nói dối.

Chính là trong lòng có một tiếng nói bảo hắn rằng, Mạnh Lạc không nói sai, hắn và Thẩm Cận không thể quay lại như xưa được nữa...

Vì sao lại không thể quay lại, nếu không thể quay lại, tại sao hắn xuất ngoại lâu như vậy mà lần này vì cái gì liều mạng trở về?

Nếu không có chuyện năm đó, hắn chắc chắn sẽ không rời đi, càng sẽ không nói những lời tổn thương Thẩm Cận như thế.

Buông tay như vậy, hắn thật sự không cam lòng!

Bức màn kéo chặt, trong phòng tối mịt, có vẻ u ám.

Thẩm Cận mở mắt, cảm giác khô khốc vì sốt cao, cố gắng nhớ lại trong đầu mình đang ở đâu.

Thẩm Cận trở về Phương Tinh Viên.

Ai đưa về anh có chút không nhớ rõ.

Nhưng có một điều anh nhớ rất rõ, đó là anh đã bị Mạnh Lạc nhốt bên ngoài cửa phòng và phải ngủ trên sàn nhà.

Mẹ kiếp, có đời kim chủ nhà ai lại bị tiểu tình nhân đóng cửa nhốt ở ngoài như thế, dù anh có phạm sai lầm cũng không đáng, huống chi chỉ là xã giao.

Càng nghĩ càng nghẹn khuất.

Thẩm Cận chớp chớp mắt, sau đó bò ra từ lòng Mạnh Lạc, cưỡi lên người hắn, và không nặng không nhẹ tát vào khuôn mặt đẹp đẽ đó.

"Này, có phải hôm qua cậy nhốt tôi ngoài cửa không!"

"Thẩm Cận --"

"Sáng sớm anh đánh tôi làm gì?"

Tối hôm qua hắn ngủ ngon, Thẩm Cận thì ngủ như heo chết, vậy mà còn đánh hắn. Bị người đánh vào mặt, Mạnh Lạc phải ngồi dậy, trên người mang theo oán khí sâu sắc và quầng thâm dưới mắt.

"Tôi đánh cậu thì sao? Cậu làm vậy có đáng không?" Thẩm Cận cũng ấm ức, "Tôi đã gọi cửa, cậu dựa vào cái gì mà nhốt tôi ở bên ngoài, thật không thể chấp nhận, không dạy dỗ cậu..."

"A --" Thẩm Cận hét lên: "Cậu làm gì?"

Mạnh Lạc xoay người, đè Thẩm Cận xuống giường, giọng cao lên: "Anh còn dám nói, hả?"

"Anh không hỏi xem ai đã đưa anh về sao?"

"Ai đưa tôi về, tôi làm sao mà biết." Thẩm Cận phát sốt, giờ mới vừa hạ, nhưng chân tay vẫn còn mềm, dễ dàng bị khống chế.

Thẩm Cận đẩy ngực Mạnh Lạc, nhưng không đẩy nổi, "Cậu mau xuống khỏi người tôi đi."

"Anh có một ngày bị tên văn nhã bại hoại đưa về, anh còn dám nói lý." Mạnh Lạc ngồi lên eo Thẩm Cận, nắm cằm anh, "Lần sau coi anh còn..."

"Chó chết! Thẩm Cận buông tay --"

"Không buông! Cậu xuống đi."

Thẩm Cận hiện giờ không có sức, nhưng không có nghĩa là anh không có cách.

Thẩm Cận nắm tóc Mạnh Lạc, còn Mạnh Lạc thì nắm chặt cổ tay ann, một chân thúc vào eo, một tay kẹp eo, cả hai lăn lộn trên giường.

"Buông tay --"

"Không buông --"

Chăn rơi xuống sàn, hai người sáng sớm đã làm một trận vận động kịch liệt.

"Thôi được rồi, Thẩm Cận, tôi không chấp nhặt chuyện này với anh."

Mạnh Lạc đầu đau đến hít hà, hắn sợ đầu bị hói, nên thương lượng với Thẩm Cận, "Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng buông tay."

Thẩm Cận bị nhéo cằm, mặt đỏ bừng, anh liếm môi đồng ý, "Được, ai không buông tay, người đó là chó."

"......" Mạnh Lạc: "Ấu trĩ!"

"Một... hai..."

"Ba --"

Mạnh Lạc xoa da đầu nhăn mặt, Thẩm Cận thì che cằm chạy vào phòng tắm.

Trong gương, tóc Thẩm Cận rối tung, gò má có dấu tay rõ ràng, "Thật tàn nhẫn! Ngay cả người bệnh cũng không tha."

"Hừ! Anh cũng không kém đâu, cả ngày giống như người đàn bà đanh đá, giằng co đầu người khác, tay anh ác độc không kém đâu." Mạnh Lạc theo sau bước vào cũng không khá hơn, trên mặt có vết cào, trong tay Thẩm Cận còn có tóc của hắn.

Thẩm Cận liếc hắn một cái, "Người tám lạng kẻ nửa cân, là cậu vô duyên vô cớ gây rối trước mà."

"Anh còn dẫn người lạ vào nhà, giẫm lên mặt mũi tôi, tôi chỉ đóng cửa không cho anh vào một lát, sau đó tôi đã mở cửa và chăm sóc anh suốt nửa đêm rồi."

Mạnh Lạc nhìn vết cào trên má đầy câu chuyện ái muội, có chút buồn bực, "Ngày mai tôi còn có buổi tuyên truyền, anh làm tôi như thế này làm sao dám đi ra ngoài gặp người khác."

Thẩm Cận sửa lại áo ngủ lộn xộn, nói: "Tự làm tự chịu, không bị qua lần này, làm sao cậu hiểu rõ ai mới là kim chủ của cậu."

Mạnh Lạc trợn trắng mắt, xoay người đi ra, cửa phòng tắm bị đóng mạnh rung trời.

Ai u! Tính tình còn rất hung dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro