Chương 4: Kinh hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cận là một người cực kỳ yêu cái đẹp, thích cả nam lẫn nữ có ngoại hình xinh đẹp. Nghe nói việc anh thành lập công ty giải trí cũng vì lý do này, làm gì có nơi nào nhiều người đẹp ngoài giới giải trí.

Huống chi, Mạnh Lạc có gương mặt tinh tế, mũi thẳng, hốc mắt sâu, đôi mắt đen như mực, dù trong giới giải trí đầy rẫy người đẹp, vẫn là một gương mặt nổi bật.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Mạnh Lạc chuẩn bị đi theo đoàn phim trở về. Đến khi hắn nhấn thang máy, vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Cận dõi theo mình từ phía sau.

"Thẩm Cận, đừng có đánh chủ ý lên cậu ấy," Vương Ức nói.

Thẩm Cận nhìn chằm chằm vào bóng dáng Mạnh Lạc, cười hỏi, "Sao, tiếc à?"

Vương Ức là một người uống rượu dễ say, nhưng lại rất thích uống. Trong bữa tiệc, khi Thẩm Cận không quan tâm đến người khác, thái độ lãnh đạm của anh khiến mọi người đều lo lắng, không dám nhìn về phía anh. Vì vậy, mọi người đều dồn kính rượu cho Vương Ức, phần lớn rượu trong bữa tiệc đều vào bụng ông.

"Tiếc chứ!" Vương Ức thật thà nói, trên khuôn mặt tròn trĩnh mang một chút nghiêm túc, gật đầu và nói tiếp, "Ai mà không biết Thẩm Cận mê chơi, giường của Thẩm tổng bao nhiêu người muốn leo lên. Nhưng này, cậu bé này rất ngoan,ừm.... hiểu rõ nhân vật rất tốt, tôi....."

Vương Ức nấc một cái, híp mắt nói: "Tôi rất thích cậu bé này, cậu đừng có chọc ghẹo hắn."

Trong thang máy, ánh mắt lạnh lùng, đầy tính xâm lược của Mạnh Lạc quét qua Thẩm Cận, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ mỉa mai.

Thẩm Cận không nhịn được nghiến răng, anh không quên những gì tiểu gia hoả này vừa làm.

Cách một lớp quần, anh có thể cảm nhận được cơ bắp mạnh mẽ của Mạnh Lạc và cảm giác trêu chọc mập mờ, hoàn toàn khác biệt với những người tự nhào vào lòng ngực anh trước đây.

Mạnh Lạc vừa đẹp trai vừa cứng rắn, quan trọng nhất là tính tình rất mạnh mẽ, rất cá tính, mang lại cảm giác rất mới mẻ, anh còn chưa từng thử qua loại người này đâu!

Thẩm Cận thích chơi bời và cũng biết cách chơi.

Nếu lúc đầu anh chỉ có hứng thú với khuôn mặt này, thì bây giờ anh đã đánh chủ ý với cả con người Mạnh Lạc.

Trên mặt Thẩm Cận nở nụ cười rạng rỡ, ngoài miệng thì không khách khí nói: "Người đứng đắn yêu đương, sao có thể gọi là chơi bời được?"

Vương Ức trợn trắng mắt, thiếu chút nữa bị nước bọt của chính mình sặc chết, ông vừa nghe được cái gì? Thẩm Cận cư nhiên mặt dày tự nói gã là người đứng đắn?!

Gã thì tính là người đứng đắn gì chứ?

Từ năm 18 tuổi đã xây dựng thanh danh nức tiếng phong lưu trong giới 'người đứng đắn', đến bây giờ 25 tuổi thì có vô số bạn giường không đếm được, vẫn là 'người đứng đắn'.

Vương Ức dù có nghĩ nát óc, nhìn mãi cũng không tin rằng Thẩm Cận lại là "người đứng đắn" như lời anh ta nói. Vương Ức cười nói: "Thẩm tổng thật biết đùa." Thẩm Cận không biểu lộ cảm xúc, liếc mắt nhìn ông rồi nói: "Ai đùa với ông? Tôi nghiêm túc đấy. Tôi đã đầu tư không ít tiền vào đây, không bằng làm phiền đạo diễn Vương giúp tôi một việc nhỏ, tài chính không thành vấn đề..."

Vương Ức với vẻ mặt đưa đám, miễn cưỡng liếc nhìn Thẩm Cận, hỏi: "Việc gì?"

Không rõ Thẩm Cận đã nói gì với Vương Ức, chỉ thấy sắc mặt Vương Ức thay đổi liên tục, lúc đỏ lúc đen, giống như cái bảng pha màu. Thẩm Cận nới lỏng bả vai căng chặt, một tay đút túi, tiêu soái mỉm cười nhẹ nhàng rời đi.

Ra khỏi thang máy, nam diễn viên chính Sở Ngộ không phát ra tiếng liền đến gần, hỏi: "Vừa rồi cậu nói chuyện gì với Thẩm tổng, trông có vẻ rất vui vẻ?"

Mạnh Lạc tiến đoàn phim nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.

Mạnh Lạc cùng với Sở Ngộ còn chưa hợp tác diễn chung lần nào, cũng chưa quen biết nhiều với Sở Ngộ, nhiều nhất là gặp mặt chào hỏi xã giao. Đối mặt với sự ân cần đột ngột của Sở Ngộ, Mạnh Lạc cảm thấy không tự nhiên hơi nhíu mày, nói: "Không thân."

"Sao lại không thân!" Sở Ngộ nhỏ giọng lẩm bẩm. Sở Ngộ rõ ràng thấy hai người nói chuyện rất gần, Thẩm Cận phá nét mặt lạnh lùng còn cười nữa, chắc chắn quan hệ không bình thường.

Nhìn thấy sắc mặt Mạnh Lạc không tốt, Sở Ngộ cũng cảm thấy hậm hực. Sở Ngộ quả thật cư xử quá kỳ quái với người mới, nên không trách được người ta không muốn để ý đến Sở Ngộ.

"Kia không có việc gì, tôi còn tưởng cậu quen biết Thẩm tổng!"

Sở Ngộ cho rằng Mạnh Lạc và Thẩm tổng là người quen cùng nhau trò chuyện vui vẻ, thân phận hẳn không đơn giản, không ngờ là mình nghĩ nhiều. Bọn họ thực sự không thân.

Nghĩ như vậy, Sở Ngộ cũng không tiếp tục làm phiền, tán gẫu vài câu rồi vội vàng rời đi, lên xe bảo mẫu của mình.

Lưu Việt đợi ở cửa, từ xa thấy đoàn phim đi ra liền chạy tới đón. Thấy Mạnh Lạc cùng Sở Ngộ đi ra nguyên vẹn, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, rồi cười nói: "Nghe đồn ảnh đế Sở rất thân thiện, không có mắc bệnh người nổi tiếng, xem ra là thật."

Mạnh Lạc nhìn đồng hồ, nói: "Thật hay giả cái gì không biết, mau lái xe đến đây, tranh thủ còn sớm, chắc còn kịp đi ăn khuya."

"Được rồi! Anh Lạc, qua bên này --"

Lưu Việt thích quán ăn khuya đó thường chật ních, đến muộn là không có chỗ. Vừa nghe Mạnh Lạc muốn mời, cậu lập tức vui mừng, giống như tiểu thái giám được nhận đặc ân bên cạnh hoàng đế.

Phim 《Đại Đạo》 đã công bố buổi chiếu tuyên truyền, với sự tham gia của ảnh đế và đạo diễn nổi tiếng, cùng với việc tạo sự chú ý trước khi công chiếu, đã khiến khán giả mong đợi bộ phim này lên rất cao.

"Oa ~~~ không hổ là sản phẩm của Tinh Diệu Truyền Thông, toàn bộ diễn viên đều là mỹ nhân. Trang phục này, cách làm này, tuyệt đối đứng đầu trong nghề!"

"Sở ảnh đế lần này nhan sắc vẫn đẹp như thường, nhưng có nhiều tân binh thế này, liệu có kéo chân ảnh đế của chúng ta không đây!"

"Các chị em chú ý, mỹ nam liên tiếp xuất hiện, đã thu hút không ít trái tim thiếu nữ rồi!"

"Nữ chính là chị em của chúng ta, Hứa Đàm, tiền đồ của nàng thật sáng sủa! Ô ô ô X﹏X (vui quá mà khóc) lần đầu tiên đã được diễn nữ chính trong một tác phẩm lớn như thế này, lại còn hợp tác với ảnh đế nữa chứ."

"Cái này cũng quá chất lượng, Mộc Kha trong lòng tôi ~"

"Là Vương Ức, đạo diễn Vương, người này rất biết cách quay chụp người đẹp, không trách được! Các chị em, tôi đã nói rồi, cứ mạnh dạn mong đợi thôi!"

Một loạt diễn viên chính và phụ trên poster đều tranh tài khoe sắc, tạo nên một làn sóng hâm mộ lớn.

Mạnh Lạc vào vai Mộc Kha, trong bộ y phục trắng, tóc vấn ngọc trâm, vạt áo đính kim sa đỏ, đứng ở bờ đối diện của một con đường đầy xương khô xây thành ngai vàng.

Gương mặt mang nụ cười, ánh mắt quyết tuyệt, toàn bộ khí chất của anh đều nói lên rằng nhân vật này là một kẻ điên không hơn không kém, từng bước đi về phía cái chết định mệnh của mình.

"Cái anh đóng vai Mộc Kha này đẹp trai quá, một phút thôi, tôi muốn tất cả thông tin về anh ấy!"

"Ôi Mộc Kha của tôi, anh ấy thật sự đáng thương quá!!! Tại sao không thể ở bên sư huynh của anh ấy chứ!!!!"

"Tất cả hãy ôm lấy Mộc Kha của tôi, hy vọng đạo diễn Vương đừng phá hủy nguyên tác."

"A a a a, mỹ nam vừa mạnh mẽ vừa đáng thương trong lòng tôi đây!"

"Cái diễn viên nhỏ này tôi đã xem phim của anh ấy rồi, nhan sắc thực sự khiến tôi mê mẩn."

"Phim nào vậy! Các chị em, giới thiệu cho tôi đi."

"Mẹ ơi mẹ ơi, trái tim con sắp nổ tung rồi......"

"Xin lỗi, đây là chồng tôi trốn nhà đi, gây phiền toái cho các bạn, bây giờ tôi sẽ đem anh ấy về!"

"Trời ơi! Trên kia đừng nói vớ vẩn nữa, chồng tôi đang ngủ bên cạnh tôi đây."

"Ha ha ha ha, trên kia mau rút đao đi!"

"Anh Lạc, Weibo của anh sắp nổ tung rồi, anh nổi tiếng rồi!" Lưu Việt lật xem bình luận dưới poster, hưng phấn đưa điện thoại cho Mạnh Lạc xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro