Chương 5: Bệnh thần kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Việt vui tươi hớn hở, nói: "Nhìn xem, bây giờ ngay cả Sở ảnh đế cũng không có nhiệt độ cao như anh."

Mạnh Lạc cầm lấy điện thoại, nhìn một loạt bình luận từ weibo chính thức của 《Đại Đạo》 chen chúc đến, hoan hô như thể bản thân đã đạt tới tiêu chuẩn của một ngôi sao hạng nhất.

Lượng fan trên Weibo tăng vọt, tốc độ này thực sự khiến các nghệ sĩ đồng nghiệp cùng thời phải ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, nổi tiếng quá nhanh cũng có nhược điểm.

Mạnh Lạc đặt điện thoại lên bàn, bình tĩnh cầm kịch bản lên và nói: "Đó không phải là vì họ thích tôi, mà là họ thích nhân vật Mộc Kha."

Mạnh Lạc rất rõ ràng về trình độ của mình. Những người hâm mộ bây giờ không phải là vì anh, mà là vì nhân vật Mộc Kha trong kịch bản, một thiếu niên mặc áo trắng đã trải qua cuộc đời không như ý, nếm trải sự hèn mọn và sự lạnh lùng của thế giới.

《Đại Đạo》 có một cơ sở fan nguyên tác rất lớn, nhân vật Mộc Kha là nhân vật then chốt nhất, được đông đảo độc giả yêu thích và căm phẫn.

Nếu đạo diễn không bám sát cốt truyện nguyên tác hoặc nếu Mạnh Lạc không thể thể hiện đúng mong muốn của fans, thì rất có thể anh sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích dẫn tới việc mới dựa vào giá trị nhan sắc đi lên fans biến thành anti.

Đạo diễn Vương đã nhìn thấy tiềm năng của hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên và tự mình lựa chọn hắn.

Ông nói rằng trong lòng ông, Mộc Kha là một nhân vật mỏng manh và lạnh lùng đến mức làm người ta cảm động và gương mặt cùng khí chất của Mạnh Lạc rất phù hợp với Mộc Kha.

Việc quay phim đã nhanh chóng được đưa vào lịch trình, nhiều diễn viên quần chúng và vai phụ đã bắt đầu lần lượt vào đoàn phim. Đạo diễn Vương bao toàn bộ khách sạn gần đó, các diễn viên chính cùng phụ cùng nhau xách vali dọn vào ở.

Sáng sớm, có cảnh quay của Mạnh Lạc.

Buổi sáng 7 giờ, Lưu Việt đã cầm sữa đậu nành và bánh quẩy nhét vào tay Mạnh Lạc, cả hai vội vã đến đoàn phim hóa trang, vừa ra khỏi cửa khách sạn thì nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu dừng ở cửa.

"Trời ơi, chiếc xe này không rẻ đâu! Đỗ ở đây... Sở ảnh đế đổi xe bảo mẫu sao?" Lưu Việt nhìn chiếc xe trị giá 1300 vạn, rồi nhìn chiếc xe bảo mẫu mà công ty cấp cho cậu và Mạnh Lạc, nước dãi ghen tỵ chảy ra.

"Khi nào anh Lạc có tiền, chúng ta cũng đổi một chiếc như vậy, có cả quầy rượu và tủ lạnh."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Sở Ngộ khoan thai từ khách sạn ra, ngáp dài và nhìn chiếc xe bảo mẫu, lẩm bẩm: "Xe của ai mà đỗ ở cửa khách sạn của chúng ta thế này?"

Lưu Việt quay đầu nhìn Mạnh Lạc và nói: "Không phải Sở ảnh đế sao!? Vậy... vậy đoàn phim của chúng ta còn ai chưa đến không?"

Mạnh Lạc đến nơi quay chụp, phó đạo diễn đang điều chỉnh ánh đèn bối cảnh, Vương Ức ngồi sau camera, cẩn thận phân tích bố cục tổng thể, thậm chí tự mình chỉ huy ánh sáng và vị trí camera.

Lần này Mạnh Lạc thay trang phục diễn, mặc một bộ áo trắng thêu hoa văn bạc, phong cách giản dị nhưng quý phái, là trang phục của nhân vật Mộc Kha trong phim 《Đại Đạo》.

Bỗng nhiên, phía sau có một cánh tay quen thuộc đặt lên vai Mạnh Lạc, người đó quơ quơ điện thoại di động trước mặt hắn, nói: "Hôm qua cậu đi vội quá, quên lấy số WeChat. Lưu lại một cái để lần sau liên lạc nhé?"

Ánh mắt Thẩm Cận nóng bỏng, giọng nói lại nhẹ và khàn, hơi thở của anh ta khiến tai Mạnh Lạc run rẩy không tự nhiên.

"Không được, hôm nay tôi không mang điện thoại." Mạnh Lạc với vẻ mặt từ chối, không biểu lộ cảm xúc gì, bước lên phía trước một bước để kéo giãn khoảng cách giữa hai người, rồi quay đầu đối diện với Thẩm Cận.

Khuôn mặt lạnh lùng!

Thẩm Cận không sao cả mà thu hồi tay, nói: "Mạnh Lạc đúng không? Cậu cũng không cần phải đề phòng tôi như vậy, tôi sao có thể không biết xấu hổ, hoàn toàn có thể làm chuyện gì bất chính giữa ban ngày chứ?"

Mạnh Lạc nghi ngờ nhìn chằm chằm Thẩm Cận, một lát sau lại di chuyển sang bên cạnh, nói: "Không thể không đề phòng, dù sao cũng có người nào đó là kẻ có thể động dục bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu."

Nghe vậy, Thẩm Cận thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Mạnh Lạc, không thể nói chuyện khó nghe như vậy, tất cả chỉ là hiểu lầm."

"Nhưng nếu cậu tiếp tục làm mất mặt tôi nhiều lần như vậy, thì sẽ không còn là hiểu lầm nữa, dù sao thì tôi cũng không phải người rộng lượng đâu."

Mạnh Lạc với đôi mắt xám và gương mặt được hóa trang với vết thương, dơ bẩn nhưng vẫn không thể che giấu vẻ đẹp trai của mình, nhìn thế nào vẫn rất xinh đẹp.

Lúc này Mạnh Lạc liếc mắt đánh giá Thẩm Cận một lượt từ trên xuống dưới, anh buông một câu: "... Bệnh thần kinh!" rồi quay đi.

"..."

Thẩm Cận xấu hổ mà đứng tại chỗ, mặt vẫn còn vẻ âm u, một mình bối rối trong gió. Anh nhìn theo bóng dáng Mạnh Lạc đang rời đi khàn giọng hét lớn: "Mạnh Lạc, cậu... cậu quay lại đây cho tôi!"

Lời cảnh cáo của anh không có tác dụng sao? Người kia sao càng đi càng xa.

"Không phải, cậu ta như thế nào sao còn đi nhanh hơn!"

Thẩm Cận tức đến phát run, bắt lấy Lâm Chu bên cạnh và hỏi: "Cậu thấy có được không? Cậu ta vừa rồi là biểu cảm gì? Cậu ta, người này là đồ ngốc à? Cậu ta không biết tôi là ai sao?"

"Thẩm Cận tôi mà lên tiếng, người trong ngành ai nghe thấy đều không phải nơm nớp lo sợ, cậu ta... cậu cậu cậu ta dám mắng tôi bệnh thần kinh?"

Đây là người đầu tiên, người đầu tiên không tuân theo kịch bản.

Hay lắm!

Người đàn ông, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!

Lâm Chu nhìn sếp tổng ngốc nghếch dậm chân tại chỗ, mặt vô cảm mà đề nghị: "Sếp tổng, có muốn phong sát cậu ấy không? Làm cho cậu minh tinh nhỏ không biết điều này quỳ xuống cầu xin sếp?"

Thấy Lâm Chu mặt đầy nghiêm túc, Thẩm Cận nghẹn lời, "Từ khi nào trợ lý Lâm lại trở nên tàn nhẫn như vậy?"

Kỳ thật không phải Lâm Chu tàn nhẫn, mà là sếp tổng của cậu vứt bỏ công ty chạy tới tìm đàn ông, điều này khiến cho công việc đều rơi vào tay cậu, hiện tại cậu còn nhiều oán khí hơn cả quỷ!

Thẩm Cận khuyên giải an ủi: "Thực ra thì! Tôi không phải người không nói lý, không cần tàn nhẫn như vậy."

Lâm Chu vẫn giữ quan điểm, đằng đằng sát khí mở miệng nói: "Nhưng trước kia sếp không phải nói là ai trong ngành này dám đắc tội sếp, liền phong sát hắn."

"Có sao?" Thẩm Cận vô tội mà nháy đôi mắt, cự tuyệt không thừa nhận: "Tôi sao có thể là người như vậy."

"Tuy rằng đi! Mạnh Lạc cậu ta tính tình nóng nảy những vẫn đối xử với tôi rất tốt, không cần phải phong sát nghiêm trọng như vậy!" Thẩm Cận khô khan nói.

Lâm Chu mặt không biểu cảm ".... Vâng! Sếp là sếp tổng, tuỳ sếp định đoạt."

Cũng đúng! Mình là ông chủ mà!

Thẩm Cận nhìn bóng dáng Mạnh Lạc, luôn cảm thấy hơi thở trên người hắn có chút quen thuộc " Đúng rồi, đã tìm được người lấy đi đoạn camera chưa?"

Trở lại vấn đề chính, Lâm Chu lập tức nghiêm túc mà đẩy kính mắt "Vâng! Nghe nói là người nhà họ Mạnh lấy đi, hiện tại phỏng chừng đã tiêu huỷ rồi."

"Hừ." Thẩm Cận lạnh lẽo cười, lộ ra răng nanh sắc bén "Mạnh Mặc Vũ phạm sai lầm, người nhà họ Mạnh liền biết cách bù đắp cho hắn, tôi cũng thể chịu thiệt mãi được."

"Bọn họ nhà họ Mạnh không phải muốn miếng đất ở phía bắc thành phố sao, cậu phải tự mình giám sát kỹ, đừng dễ dàng để họ nắm được."

"Đúng vậy."

Lâm Chu biết Thẩm Cận hẵn là đã gặp rắc rối, ngày hôm sau khi cậu đi đưa quần áo, mơ hồ từ căn phòng hỗn độn, trong hơi thở nồng nặc nhìn trộm thấy điều gì bí ẩn.

Chuyện Mạnh Mặc Vũ thích sếp tổng của mình, ai trong giới cũng đều biết rõ, chỉ là Mạnh Mặc Vũ không phải loại mà sếp tổng thích, lại e ngại giao tình với người lớn, ngày thường miễn cưỡng dẫn Mạnh Mặc Vũ theo chơi.

Mạnh Mặc Vũ bày trò, bỏ thuốc vào đồ uống của sếp tổng.

Nếu đổi là người khác, Mạnh Mặc Vũ như vậy ít nhất muốn chết mười lần, chìm dưới đáy biển tám lần.

Hiện giờ biết mình gây đại họa, không mặt mũi gặp sếp tổng, người nhát gan này sợ đến mức suốt đêm chạy ra nước ngoài, nghĩ rằng video giám sát đã sớm không còn.

Cũng không biết đêm đó là tiểu minh tinh nào nhặt được tiện nghi bò lên giường, cậu tới nơi thì bóng người cũng chưa nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro