Chương 47: Bánh rán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cận đi vào phòng ngủ để tìm Mạnh
Lạc nói về kế hoạch tương lai sắp tới, liền thấy hắn đang gọi điện thoại trên ban công.

"Ừ, lát nữa lại nói."

Thấy Thẩm Cận tiến vào, Mạnh Lạc liền tắt điện thoại.

Thẩm Cận theo bản năng hỏi, "Ai vậy?"

"Bạn."

Thẩm Cận "Ừ" một tiếng.

"Anh không phải ở thư phòng sao, sao lại qua đây? Công việc xong rồi à?" Mạnh Lạc nhẹ nhàng nắm lấy tay, đặt ở sau lưng Thẩm Cận, cẩn thận bảo vệ eo anh.

Thẩm Cận gạt tay Mạnh Lạc ra, nói: "Làm gì, làm gì? Tôi không phải đang mang thai, không cần cậu đỡ như đỡ thai phụ."

Mạnh Lạc cũng không buông tay, mà còn đường đường chính chính ôm chặt lấy eo Thẩm Cận hơn, đầu dụi vào cổ anh, giọng nhỏ nhẹ nói: "Đã gần nửa tháng rồi..."

"Cái gì?"

"Tôi đã nửa tháng không chịch trai, eo của anh khi nào mới khỏi vậy!" Mạnh Lạc nói, còn dùng đầu cọ vào cổ Thấm Cận, tóc rối cọ vào vành tai, ngứa không chịu nổi.

".. Đừng quậy nữa!" Vành tai Thẩm Cận nhạy cảm không chịu nổi, bình thường làm gì có ai chạm vào chỗ đó!

"Đúng rồi, công việc tiếp theo của cậu..."

"Thẩm tổng, tôi muốn thử một lần.." Mạnh Lạc ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn vành tai đỏ bừng của Thẩm Cận, nhẹ nhàng cắn một cái.

"Ha!" Tay từ vạt áo hướng lên trên, Thẩm Cận bỗng nhiên cảm thấy đầu ngực chợt lạnh, vội nắm lấy tay Mạnh Lạc, thở gấp nhỏ giọng nói: "Đừng... Đừng sờ nữa."

Mạnh Lạc thậm chí còn hiểu rõ cơ thể của Thẩm Cận hơn chính bản thân anh, ngón tay gảy một cái, khiến Thẩm Cận mềm nhũn nửa người, vô lực ngửa ra sau đầu.

Thẩm Cận nhìn lên trần, vừa xấu hổ, vừa giận, lại khẩn trương, đuôi mắt đều dâng lên vẻ ngại ngùng đỏ ửng, anh căn bản chịu không nổi người đàn ông này trêu chọc đốt lửa trên người mình.

"... Chết tiệt! Mạnh Lạc, cậu không thể... Thu liễm một chút, ban ngày ban mặt..."

"Không được sao?" Mạnh Lạc cúi đầu híp mắt, hít sâu một hơi, ngữ khí có chút trêu chọc, "Thẩm tổng, lâu như vậy rồi, anh cũng không thấy khó chịu đến mức hoảng sợ sao?"

Người Thẩm Cận nóng bừng lên, không kiềm chế được, dùng ngón tay ấn đầu hắn xuống cổ mình, nắm lấy tóc của hắn.

"Chờ một chút, Mạnh Lạc... Mạnh Lạc"

"Thẩm tổng, Thẩm Cận, anh trai..." Mạnh Lạc cười khẽ, ánh mắt mang theo trêu đùa, đôi môi đỏ hồng chạm lên da thịt.

Quả nhiên thấy người trong lòng ngực đỏ ửng từ mặt đến cổ, thẳng một đường đi xuống, lan ra đến cả góc bí ẩn.

"Anh trai à, em muốn ăn thịt, đừng bắt em chỉ liếm xương mãi!"

Thẩm Cận nắm tóc Mạnh Lạc, mắng một câu,
"Chó con--"

Không đủ hung dữ, đổi lại một tiếng cười khẽ khàn khàn của Mạnh Lạc, "Sói con hôm nay không muốn uống canh thịt nữa, muốn ăn thịt."

Mạnh Lạc ôm lấy Thẩm Cận, từng chút từng chút một cởi quần áo của anh, Thẩm Cận nhấc mí mắt mỏng lên, bật ra một tiếng, rồi dung túng nằm ngã vào lòng hắn.

Mạnh Lạc nhanh chóng cởi sạch quần áo của anh, nắm lấy eo Thẩm Cận, nâng một chân anh lên, tách mở lỗ nhỏ phía sau, toàn bộ thân hình áp lên trên người anh, đem của quý nhỏ ép chặt người dưới thân.

Thẩm Cận rên rỉ, nhắm mắt lại, bị Mạnh Lạc chạm vào những nơi giống như vô số dây thần kinh đang nhảy múa, có những dòng điện nhỏ từ đó bắt đầu chạy khắp cơ thể anh, đặc biệt là đầu vú và phần bụng dưới.

Thẩm Cận bị người sờ đến run lên, cong eo lên, không dám nhìn xuống.

Mạnh Lạc yêu đến chết dáng vẻ khi Thẩm Cận đắm chìm vào dục vọng, muốn dừng mà không được, quá đáng yêu, quá xinh đẹp.

Nhìn đến khi Mạnh Lạc miệng lưỡi khô nóng.

"A!" Thẩm Cận hét lên đau đớn, trong giọng nói bỗng nhiên còn nhuốm màu sắc dục khó nhẫn nhịn.

"Mạnh Lạc, cậu con mẹ nó..."

Mạnh Lạc không quan tâm, vùi đầu hung hăng cắn lên xương quai xanh của anh để lại dấu vết.

Hắn ngậm lấy chỗ xương đó cắn mãi, nhất định phải để lại dấu răng trên người Thẩm Cận mới thỏa mãn.

"Cậu nói chuyện đàng hoàng đi, đừng cắn nữa!" Thẩm Cận cảm thấy đau, lờ mờ nghe được Mạnh Lạc đang nói gì đó.

Mạnh Lạc cũng không thấy phiền lặp lại, từng câu từng chữ một: "Tôi nói, có tôi ở đây, anh đừng hòng ở bên ngoài làm bậy."

"Tôi làm bậy lúc nào chứ?"

Thẩm Cận cảm thấy mình thật oan uổng, từ khi bao dưỡng Mạnh Lạc, có thể nói là tu thân dưỡng tính, đừng nói làm bậy, anh còn chưa sờ tay vào người khác bao giờ.

Nếu so với mấy năm trước thời niên thiếu bồng bột, phỏng chừng anh sẽ chê cười bản thân hiện tại thuần khiết, nghi ngờ chính mình có phải ở phương diện kia không lên được không.

Mạnh Lạc lại bắt đầu cắn, như một con chó.

"Ưm ~" Thẩm Cận thực sự không chịu nổi đau, anh sợ đau, không được vài giây liền thỏa hiệp, "Được rồi được rồi, đừng cắn nữa! Thẩm tổng sai rồi, Thẩm tổng từ nay sẽ giữ khoảng cách với người khác."

Biểu cảm của Mạnh Lạc càng thêm hung dữ, "Vậy còn Lâm Mộc thì sao?"

Thẩm Cận: "......"

"Đau!" Thẩm Cận đau đến không biết làm sao, lập tức nói: "Giống nhau! Giống nhau! Tôi từ nay sẽ tránh xa Lâm Mộc tám mét, đi đường vòng tránh hắn. Được chưa......"

"Nhả ra! Nhả ra đi! Cậu là chó con à."

Thẩm Cận đau đến nhăn mặt, nói chuyện sau đó còn mang theo nghẹn ngào nức nở. Anh dùng sức, cuối cùng cũng kéo được đầu của Mạnh Lạc ra khỏi xương quai xanh đáng thương của mình, tự giải cứu bản thân.

Thẩm Cận muốn khóc mà không ra nước mắt, sợ rằng chỗ đó đã rỉ máu.

Mạnh Lạc lại có chút đắc ý, diễu võ dương oai mà ngắm nhìn Thẩm Cận nằm trên giường trong tình trạng thảm hại, nhìn anh suy yếu bất lực, còn có chút ánh mắt chưa được chịch đủ.

"Thẩm Cận, có tôi ở đây, anh đừng mong ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hái hoa ngắt cỏ..."

Thẩm Cận thở hổn hển một lát, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Anh nỗ lực từ trên giường nhặt lên phẩm giá kim chủ của mình đã rơi rụng đầy đất, rồi vung tay vào mặt Mạnh Lạc.

Bàn tay không có sự nhẹ nhàng nhưng không khác đang trêu đùa nhau là mấy.

"Nếu còn như vậy nữa, sau này cậu đừng hòng..."

Mạnh Lạc không để Thẩm Cận kịp buông lời đe dọa, trực tiếp giữ chặt mặt Thẩm Cận và cắn lên môi anh.

Mạnh Lạc đã sớm đo lường kỹ tính nết, thói quen và sở thích của Thẩm Cận, hắn dám khẳng định, trên giường, ngoài hắn ra, không ai hiểu rõ thân thể của Thẩm Cận hơn hắn.

........

Biết cái quán bán bánh rán trên phố không?

Loại bánh mỏng được chiên lật qua lật lại trên ván sắt, dùng cái xẻng để chiên tới chiên lui, cuối cùng biến một cục bột thành cái bánh chín vàng, giòn rụm.

Mạnh Lạc có kỹ năng chiên bánh rán tài tình như vậy.

Trời tối dần, trong phòng bắt đầu trở nên mờ ảo.

Thẩm Cận nằm yên trên giường, không nói một lời. Đôi mắt anh có chút đăm đăm, dường như đang nhìn lên trần nhà, nhưng ánh mắt lại mơ màng, không có tiêu điểm.

Chắc là bị chịch đến mệt mỏi quá độ!

Mạnh Lạc với vẻ mặt nhẫn nại thở dài.

Mạnh Lạc có chút lo lắng, nhéo nhẹ gương mặt Thẩm Cận, "Nhìn tôi! Anh làm sao vậy?"

Thẩm Cận chậm rãi di chuyển ánh mắt đến người Mạnh Lạc, nói chuyện không có sức lực, nhưng vẫn cố gắng gắng gượng nói ra một câu.

"Lỗ đít của tôi đã bị cậu chịch cho nát bấy, Mạnh Lạc, cậu còn giả vờ gì nữa!"

Mạnh Lạc: ".."

Mạnh Lạc bật cười, âm cuối sung sướng hài lòng, mang theo sự tự hào.

"Cái đó so với anh thế nào?"

Với tính hiếu thắng của đàn ông, Thẩm Cận dùng chút sức lực còn lại hét lên một câu đầy kiêu hãnh của một cựu mô tơ công, "Cậu chẳng qua là chỉ được có như thế thôi!"

Mạnh Lạc: ".."

Tiện thể, Mạnh Lạc nhận được một ngón giữa từ
Thẩm Cận, dấu hiệu của sự tán thành từ một cựu mô tơ công.

Thẩm Cận quá mệt mỏi, bàn tay đặt trên đầu, mí mắt cũng không mở nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro