Chương 48: Ra mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện giờ đã vào thu, thời tiết ngày càng lạnh.

Sau một buổi chiều nằm trên giường, Mạnh Lạc cuối cùng cũng tốt bụng, lấy chiếc chăn mỏng đắp lên cho Thẩm Cận và bảo, "Ngủ đi!"

Thẩm Cận bị chịch đến mệt mỏi, mơ màng rơi vào giấc ngủ sâu.

Đúng rồi, anh đến tìm Mạnh Lạc làm gì nhỉ?

Khi chắc chắn Thẩm Cận đã ngủ say, Mạnh Lạc mới từ trên giường bò dậy, khoác thêm chiếc áo choàng tắm và đi ra ban công để hút thuốc.

Qua cửa kính ban công, nhìn lại trên giường, Thẩm Cận với khuôn mặt hồng hào, đôi môi hơi sưng lên, mồ hôi làm tóc ướt đẫm, trông đầy quyến rũ khác lạ.

Mạnh Lạc có một khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi.

Hắn cảm thấy vui vẻ, nội tâm thoải mái, mặc dù biết ngày mai Thẩm Cận sẽ dùng ánh mắt giận dữ để nhìn hắn, nhưng vẫn cảm thấy vui sướng vô cùng...

Thẩm Cận vừa mở mắt trên giường đã thấy Mạnh Lạc bên cạnh, liền cảm thấy tức giận.

Nếu lúc đầu Mạnh Lạc còn trông đàng hoàng, có chút lạnh lùng. Sau khi ngủ cùng nhau thì trở nên táo bạo hơn và bây giờ, có thể nói hắn là một con sói con, rất táo tợn và thiếu kiềm chế...

Chết tiệt, đừng bao giờ đánh giá người qua vẻ bề ngoài. lúc đó Thẩm Cận bị sắc đẹp làm cho mê muội, bị mê hoặc bởi khuôn mặt đẹp đẽ của Mạnh Lạc, bị hắn làm cho mê mẩn đến không thể tự chủ.

Nếu như tiếp xúc với Mạnh Lạc nhiều hơn, Thẩm Cận sẽ biết tên dê xồm này nóng nảy thế nào, ham muốn đàn ông ra sao và không biết tiết chế đến mức nào!

Càng nghĩ càng tức giận, Thẩm Cận quay đầu sang chỗ khác, sợ rằng nếu nhìn Mạnh Lạc thêm nữa, sẽ không kiềm chế được mà đá hắn đi.

Mạnh Lạc cảm nhận được người trong lòng chạy trốn, liền theo đuôi, dính sát vào. Thẩm Cận di chuyển, hắn cũng di chuyển.

Thẩm Cận xoay người, Mạnh Lạc liền thuận thế ôm chặt vào lòng.

Thẩm Cận: "......"

Được rồi! Anh chính là bao dưỡng vị tổ tông này, người của mình thì phải tự mình chiều chuộng, ai bảo chính mình mắt mù!

Mạnh Lạc ôm lấy Thẩm Cận, khóe miệng khẽ nhếch lên, biết rằng Thẩm Cận không thực sự thờ ơ với mình, thậm chí còn dung túng.

Hai người ngủ đến trưa hôm sau, Mạnh Lạc trực tiếp làm bữa trưa.

Trên bàn ăn, Thẩm Cận vẫn hỏi Mạnh Lạc về kế hoạch sự nghiệp diễn xuất của mình trong tương lai.

Mạnh Lạc suy nghĩ rồi nói, "Chờ xem sao sau khi 《Đại đạo》 ra mắt! Tôi không có theo đuổi lớn về diễn xuất, chủ yếu là sợ đóng phim bận rộn, sau này không có thời gian bên cạnh anh."

"Tôi yêu cầu cậu ở bên cạnh tôi sao?" Thẩm Cận ngoài miệng nói cứng, nhưng trong lòng vẫn vui mừng vì Mạnh Lạc coi trọng mình, "Không sao! Dù không đóng phim, Thẩm tổng nhà cậu cũng nuôi nổi cậu."

Mạnh Lạc cười cười không nói lời nào.

Mạnh Lạc không thể cứ mãi ở trong giới giải trí, Mạnh Thường Lâm muốn nhận Mạnh Lạc về. Người đàn ông đó muốn bù đắp cho những năm tháng thiếu thốn vừa qua, muốn đón Mạnh Lạc trở về.

Trong giới kinh doanh, ai cũng biết Mạnh phu nhân đã cùng ông ấy xây dựng từ hai bàn tay trắng cho đến khi Mạnh gia hưng thịnh. Nếu Mạnh Lạc đột nhiên xuất hiện với danh nghĩa con ngoài giá thú, liệu Mạnh Thường Lâm có nghĩ rằng vợ con mình sẽ đồng ý sao?

Mẹ Mạnh Lạc qua đời, chết trong cô độc. Đó là vì Mạnh Thường Lâm không chịu trách nhiệm, khiến mẹ hắn phải chịu khổ như vậy, dựa vào cái gì mà ông ta có thể có gia đình hạnh phúc, sự nghiệp thành công? Điều đó quá bất công với người mẹ đã khuất của hắn.

Miền Bắc trời càng thêm lạnh, ngoài cửa sổ lá rụng cuốn theo gió từ trên cây rơi xuống, lá ngô đồng cuối cùng cũng rụng vào sáng nay, chỉ còn lại những cành cây khô khốc.

"Anh Lạc, chiều nay là buổi ra mắt 《 đại đạo 》, truyền thông sẽ đến, mấy người chủ chốt sẽ lên sân khấu, đạo diễn Vương bảo anh đi mượn quần áo."

Mạnh Lạc gật đầu, ánh mắt quét qua người Lưu Việt, phát hiện gần đây cậu ta có gì đó khác lạ, quần áo cậu mặc thể hiện cảm xúc và phong cách rõ ràng không giống trước đây.

Mạnh Lạc thuận miệng hỏi: "Quần áo trên người cậu không tệ, ai mua vậy?"

"Cái này sao?" Lưu Việt cúi đầu nhìn, vò đầu cười ngây ngô nói: "Tôi cũng cảm thấy không tồi, nhưng không phải tôi mua. Nếu anh Lạc thích, hôm nào tôi nhờ anh ta tặng anh một cái."

"Tặng tôi?" Mạnh Lạc nhìn đồ vật trong tay, cười nói: "Từ khi nào tôi trả cậu nhiều tiền lương như vậy, không cần cậu tiêu pha đâu."

Tiêu pha?

Lưu Việt nghe đến đây, kéo kéo quần áo trên người mình, chần chừ hỏi: "Có bao nhiêu đắt chứ?"

Mạnh Lạc đặt đồ trong tay xuống, nói: "Ít nhất là cái áo này, gần bằng tiền lương một tháng của cậu!"

"A --" Lưu Việt giật mình.

Quần áo gì mà đắt thế, đến 8000?

"Đây có lẽ là nhãn hiệu áo sơmi xa xỉ loại nhẹ, nguyên liệu, cắt may, công nghệ đều không tồi, bạn cậu hẳn là có chút giàu có, đối xử với cậu rất tốt."

"Phải không, tôi cũng nghĩ vậy." Lưu Việt nói có chút lúng túng, nhưng Mạnh Lạc không chú ý lắm.

Lưu Việt nắm chặt góc áo, có chút co rúm, vẻ mặt có chút muốn nói lại thôi.

Một hồi lâu, Lưu Việt không nén nổi nữa hỏi Mạnh Lạc: "Nếu có người mua quần áo cho anh, mời anh ăn cơm, chơi game cùng anh, còn cho anh tiền tiêu, anh nghĩ người đó có ý gì?"

Mạnh Lạc buông iPad, suy nghĩ nghiêm túc.

Bồi ăn bồi uống, bồi chơi game, cho tiền tiêu, chẳng phải là Thẩm Cận sao?

"Còn có thể ý gì, hắn muốn ngủ với cậu!"

Mạnh Lạc buộc miệng thốt ra, Mạnh Lạc là người hiểu rõ về điều này nhất. Chẳng phải Thẩm Cận cũng làm vậy với hắn hay sao.

Lưu Việt mặt mày tái mét!

"Nhưng... nhưng tôi là nam." Lưu Việt ngẩn người.

Nói xong lại cảm thấy không đúng, nam thì sao? Chỉ cần có ý định, ngủ với ai mà chẳng được.

Anh Lạc không phải bị đàn ông, không phải là bị Thẩm Cận ngủ sao?

Vậy nên hắn, hắn muốn ngủ với tôi...

Lưu Việt bị ý nghĩ này làm cho sợ đến căng thẳng.

Nghĩ lại mấy ngày nay, người đó cho cậu tiền trong trò chơi, còn dẫn cậu đi ăn ngon, ngay cả quần áo trên người cũng nói là mua một tặng một nhiều lần cho cậu.

Những thứ này cộng lại không ít, theo lời anh Lạc nói, ít nhất cũng hơn chục, hai chục vạn, đem cậu đi bán cũng không đáng giá được như thế!

Lưu Việt khóc không ra nước mắt, không thể nào bán mình để trả nợ được!

Cậu là trai thẳng, loại thẳng như xi măng cốt thép.

Cậu coi học đệ này là anh em thật sự, chắc là, có lẽ, anh Lạc nói sai rồi.

Bọn họ chỉ là tình anh em thuần khiết, xã hội này làm gì mà có nhiều gay như vậy cho cậu gặp được, huống chi cậu cũng không đặc biệt cho lắm!

Đúng, bọn họ là anh em tốt.

Lưu Việt nhắm mắt lại, lẩm bẩm tự an ủi mình.

Mạnh Lạc nhìn vào gương, thấy khuôn mặt Lưu Việt khi thì nhăn nhó, khi thì vui mừng, khi thì buồn bực, khi thì thoải mái. Sắc mặt thay đổi liên tục, không thể hiện rõ cảm xúc.

"Cậu đang yêu à?" Mạnh Lạc hỏi.

Lưu Việt như bị điện giật, phủ nhận ngay lập tức: "Không, tuyệt đối không có --"

Mạnh Lạc: "......"

Phản ứng này có phải hơi quá không, khiến người ta cảm thấy Lưu Việt đang giấu điều gì đó!

Buổi chiều có buổi họp báo, trang phục của Mạnh Lạc đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, do Thẩm Cận chọn cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro