Chương 50: Vượt giới hạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cận vốn không thích những thứ này, nhưng Mạnh Lạc lại rất tò mò.

Căn phòng này được thuê quanh năm, ngoài việc giữ sạch sẽ, thỉnh thoảng sẽ mang vài trai bao đến đây qua đêm.

Những món đồ chơi hay "quần áo" ở đây thường là do những trai bao mang đến để làm vui lòng chủ nhân.

Thẩm Cận cũng từng để các trai bao diễn cho mình xem.

Nói thế nào nhỉ.

Đẹp thì đẹp đó, từ ánh mắt, động tác, đến tiếng rên rỉ cũng rất đẹp. Họ thậm chí sẽ quan sát phản ứng và biểu hiện của chủ nhân, cố gắng làm giả cảm giác mà chủ nhân muốn.

Dù họ nỗ lực như thế, kêu rên rất êm tai, giọng điệu dính nhớp, nhưng Thẩm Cận lại không thích nhìn mặt họ.

Căn phòng này đã lâu chưa đến.

Hiện tại Thẩm Cận dường như không còn nhu cầu đó nữa, anh ngược lại thích nhìn Mạnh Lạc hơn, thích nhìn Mạnh Lạc làm tình, thích cảm giác khi Mạnh Lạc đưa dương vật vào trong cơ thể mình, tiếng thở dốc bên tai làm anh mê loạn đến mất lý trí.

Người đàn ông trên giường, mồ hôi ướt đẫm, hơi thở gấp gáp, đầu lưỡi thô ráp, hầu kết chuyển động, đôi tay có vết chai mỏng. Tất cả những điều này luôn khiến lý trí của Thẩm Cận bị mê loạn không ít.

Thẩm Cận có lẽ cũng thích, thích cảm giác mà
Mạnh Lạc mang lại.

"Nhưng sao thứ này lại quên không dọn đi?"

Thấm Cận lẩm bẩm hai câu, rồi định đi tắm rửa, Mạnh Lạc cầm đồ theo sau.

"Cậu theo tôi làm gì..."

Mạnh Lạc đột nhiên hôn tới, môi lưỡi dây dưa, chặn lại lời Thẩm Cận trong miệng.

Một tay hắn cưỡng chế giữ chặt đầu Thẩm Cận không cho trốn, tay kia mạnh mẽ xoa bóp ngực Thẩm Cận qua lớp quần áo.

Đầu ngón tay cọ xát vài cái, đầu vú liền lập tức dựng thằng, chạm lên quần áo. Thẩm Cận cơ thể dựa vào tường, cũng mềm nhũn mà vặn vẹo.

Phản ứng của Thẩm Cận kích thích Mạnh Lạc, hắn thở hổn hển và tăng thêm lực, tay cũng siết chặt, mạnh mẽ mà xoa nắn và kéo lôi.

"Mặc đi! Mặc cho tôi xem!"

Mạnh Lạc dựa vào tuổi còn trẻ, vừa hôn vừa làm nũng, giọng đã tràn đầy dục vọng,
"Thấm tổng, tôi muốn nhìn!"

Thẩm Cận khó khăn đẩy ra người đè nặng mình, có được cơ hội thở dốc, ôm mặt Mạnh Lạc hỏi: "Muốn nhìn?"

"Tôi giúp anh mặc." Mạnh Lạc đáp, sau đó một bên dùng phần đồ vật to lớn đã sớm cương cứng chạm vào anh, một bên nóng nảy cởi lưng quần anh.

"Đi tắm rửa đi! Ngày mai cậu không ở đây, Tôi còn có thể thanh tịnh hai ngày." Thẩm Cận không kháng cự nữa, lười nhác khoác tay lên vai Mạnh Lạc, để người đàn ông cởi giày của mình, rồi nâng mông lên để hắn kéo quần anh xuống.

Mạnh Lạc đưa bản thân tới gần Thẩm Cận, giơ cái đuôi thỏ lông xù trong tay lên trước mặt Thẩm Cận, hơi cúi đầu, "Thẩm tổng, cái này nhét vào đâu?"

Thẩm Cận vẫn bị ép giữa tường và cơ thể Mạnh Lạc, không thể tiến cũng không thể lùi, cảm giác áp lực vô cùng. Đây là một món đồ chơi nhỏ chạy bằng điện, đồ chơi đen tối này đem lại cảm giác xúc giác rất chân thực.

"Cái này... cũng muốn dùng sao?" Thẩm Cận hơi trợn tròn mắt, nuốt nước bọt, vốn tưởng rằng chỉ cần quần áo là được.

"Không dùng được, mỗi cậu là đủ rồi."

Thẩm Cận vung tay giành món đồ chơi lại, cảm giác như chạm phải vật nóng, lập tức ném ra xa.

Mạnh Lạc không ngốc, chỉ ngạc nhiên một chút, sau đó hớn hở tung tăng cầm đồ vật đi về phía phòng tắm.

"Thẩm Cận!"

Hai người trần truồng mông đối mông, dương vật đối dương vật, tình thế bỗng dưng đông cứng lại.

Thẩm Cận quay đầu nhắm mắt, không dám nhìn thẳng.

Tại sao mình chỉ cảm thấy ngượng ngùng, mà không phải là từ chối? Mình hiện tại... có phải vẫn bình thường?

Thẩm Cận cảm thấy mặt nóng bừng, anh dường như đã vượt qua giới hạn. Thẩm Cận như bây giờ, có phải đã vượt qua giới hạn rồi hay không?

Thẩm Cận dường như thích Mạnh Lạc.

Thẩm Cận dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào món đồ chơi, cảm nhận được nó rung lên. Món đồ chơi đó phản ứng, tự động rung lên hai lần để lấy lòng Thẩm Cận. Thẩm Cận vô thức cười một tiếng, "Chỉ một lần này thôi."

Vừa dứt lời, cả người liền bay lên không.

Mẹ nó, hối hận rồi!

......

Thẩm Cận ngồi trên ghế da của mình xem báo cáo, dưới mông là chiếc đệm mềm Mạnh Lạc mua cho anh trước khi đi, có một lỗ ở giữa.

Ban đầu Thẩm Cận rất ghét thứ này, sống chết không muốn dùng, nhưng vì mông đau, nên đồ này thực sự phù hợp với anh.

Mạnh Lạc đã đi công tác, làm minh tinh chính là như vậy, vì một hoạt động hoặc thông cáo mà chạy khắp thế giới.

Khi đi, tên đó còn lưu luyến không rời, ở trước mặt Thẩm Cận như con chó lớn, dán vào anh, nũng nịu đến mức lợi hại.

Nũng nịu?

Thẩm Cận không biết sao mình lại nghĩ ra từ này, có lẽ là bị Mạnh Lạc này lây bệnh.

Mẹ nó, may mà đi rồi.

Điện thoại vang lên, Thẩm Cận tiện tay mở.

"Alo?"

Mạnh Mặc Vũ: "Anh Cận, em mấy ngày trước mới về nước, em có thể tới tìm anh không?"

"Tiểu Mạnh?" Thẩm Cận nhìn vào điện thoại, thật đúng là cậu ta.

Mạnh Mặc Vũ: "Anh Cận, em sai rồi, em muốn tìm anh để nói lời xin lỗi được không?"

"Không cần." Thẩm Cận di chuyển thân mình, đổi sang tư thế thoải mái hơn, tiếp tục nói: "Không cần xin lỗi, cuối cùng tôi cũng đã nói chuyện với ba mẹ cậu rồi."

"Anh Cận..." Từ đầu dây bên kia vang lên giọng Mạnh Mặc Vũ, mang theo chút nghẹn ngào, "Anh Cận, trước đây là em bị ma quỷ ám ảnh, em có sai, nhưng em còn có chuyện nhất định phải nói rõ ràng với anh."

"Mạnh Lạc bên cạnh anh, hắn không phải người tốt, anh nhất định phải đề phòng hắn."

Thẩm Cận nghe tin tức liên tục này, đầu óc đau nhức, chế giễu một tiếng, "Không phải, Mạnh Mặc Vũ, cậu có ý gì, cậu điều tra tôi? Lần trước tôi dạy dỗ cậu chưa đủ sao? ai cho cậu cái lá gan nhúng tay vào chuyện của tôi?" Nói xong, liền định cúp điện thoại.

Đầu dây bên kia Mạnh Mặc Vũ lo lắng đến mức nóng nảy, "Anh Cận, đừng cúp điện thoại, tin em đi. Mạnh Lạc hắn không phải người tốt, hắn có ý đồ với anh, hắn muốn lợi dụng anh."

"Mạnh Mặc Vũ, cậu không để yên đúng không!" Thẩm Cận hướng về đầu dây bên kia cảnh cáo, "Nếu để tôi nghe thấy cậu nói nhảm, nếu ba cậu không xử cậu, tôi sẽ tự mình xử lý!"

Mạnh Mặc Vũ: "Anh Cận, anh nghe em..."

"Cút mẹ mày đi!" Thẩm Cận cắt đứt điện thoại, bực bội ném điện thoại lên bàn.

Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Thẩm Cận gần như đã quên chuyện khó chịu buổi sáng, đang định cầm chìa khóa xe ra ngoài thì Lâm Chu gõ cửa phòng.

"Vào đi." Thẩm Cận mặc áo khoác, quay đầu lại nói, "Có chuyện gì thì nói vào buổi chiều!"

"Sếp tổng, Mạnh thiếu gia tìm sếp."

Thẩm Cận khựng lại, nghĩ đến chuyện buổi sáng, miệng nói, "Phiền quá!"

"Nói với cậu ta hôm nay tôi không có ở đây, hôm khác gặp."

"Nhưng... sếp..."

"Buổi chiều nói tiếp, trợ lý Lâm!"

Không đợi Lâm Chu nói hết câu, Thẩm Cận đã vẫy tay phía sau, chỉ để lại cho trợ lý Lâm một bóng dáng tiêu sái.

Lâm Chu với tay nói từ phía sau, "Nhưng mà sếp tổng, Mạnh thiếu gia đang ở gara đợi sếp đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro