Chương 51: Tài liệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cận đi thẳng xuống tầng dưới, vừa vào đã thấy một người đứng bên cạnh chiếc Bentley của mình, đi qua lại trước đầu xe.

Người đó quay đầu lại, Thẩm Cận liền nhíu mày.
"Anh Cận!"

Mạnh Mặc Vũ gọi Thẩm Cận.

Thẩm Cận nhìn Mạnh Mặc Vũ với ánh mắt lạnh lùng như dao, sự sắc bén như muốn xuyên vào xương cốt, làm Mạnh Mặc Vũ giữa mùa hè mà đổ mồ hôi.

Thẩm Cận chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, gật đầu một cái rồi tiếp tục đi về phía chiếc xe bên cạnh.

Mạnh Mặc Vũ thấy Thẩm Cận thì rất hưng phấn, xoa xoa tay, nhưng rồi nhanh chóng thu liễm lại, giống như một cô dâu nhỏ bước theo sau Thẩm Cận.

Thẩm Cận mở cửa xe ngồi vào, luồng khí lạnh từ điều hòa tràn ra, làm người khác rùng mình.

Thẩm Cận thắt dây an toàn, ngẩng đầu thấy Mạnh Mặc Vũ vẫn đứng lúng túng bên ngoài, liền thở dài "Haizz" một tiếng, có chút đau đầu.

Thẩm Cận xoa xoa huyệt giữa hai đầu lông mày, hạ cửa sổ xe và thỏa hiệp nói: "Ăn uống gì chưa? Cùng nhau đi ăn luôn! Vừa lúc tôi đang muốn đi ăn cơm."

Mắt Mạnh Mặc Vũ lập tức sáng lên, "Cảm, cảm ơn anh Cận."

Mạnh Mặc Vũ mở cửa ghế phụ.

Thẩm Cận nhíu mày nói: "Ngồi đằng sau đi!"

"... Vâng."

Ở nước ngoài nửa năm, Mạnh Mặc Vũ ngoan ngoãn hơn nhiều, dù sao trước đây cậu cũng vốn rất ngoan. Trước khi xảy ra sự việc, cậu vốn dĩ là một thiếu gia ngây thơ được mẹ nuôi dưỡng trong nhung lụa.

Hai người ngồi trong xe không nói gì.

Trước đây, Mạnh Mặc Vũ vì phạm sai lầm mà bị mẹ đuổi ra nước ngoài, ở nước ngoài nửa năm, cậu không lúc nào là không nhớ Thẩm Cận.

Mạnh Mặc Vũ từ trước đến nay vừa yêu vừa sợ Thẩm Cận.

Thẩm Cận trong vòng phú nhị đại của bọn họ rất đặc biệt, gia thế vượt trội, thành tích của bản thân và ngoại hình lại rất nổi bật, tính cách ngông nghênh phản nghịch mà Mạnh Mặc Vũ cả đời không học được, cậu lại thật sự ngốc nghếch, Thẩm Cận phong lưu lại bạc tình, cậu khó ở bên Thẩm Cận mà vẫn giữ được nụ cười.

Mạnh Mặc Vũ vốn dĩ như một con chim cút, giờ phạm sai lầm, càng không dám trước mặt Thẩm Cận mà thò đầu ra.

Hiện giờ... Hiện giờ đồ vật trong tay quá nóng, cậu không thể tránh né, cũng không thể để Thẩm Cận chẳng hay biết gì.

Lần này gặp mặt, Thẩm Cận vẫn là Thẩm tổng rạng rỡ nhất, dường như có cậu hay không, người bên cạnh Thẩm Cận cũng không có gì khác biệt.

Mạnh Mặc Vũ có chút mất mát!

"Đến rồi."

Thẩm Cận tháo dây an toàn, xuống xe, dẫn người đến quán trà anh thường đi.

Vật trang trí cổ kính, trên kệ bày vài món sứ trắng tinh xảo, lò hương nhỏ chân thấp tỏa ra hương thơm dễ chịu, khói hương bay lên thẳng tắp, mang đến một cảm giác thanh nhã và sang trọng khó tả.

Quán trà này rất tốt, nằm ở trung tâm thành phố, giữa nơi ồn ào mà tìm được sự yên tĩnh, có thể uống trà, có thể ăn cơm, rất thích hợp để bàn chuyện.

Người phục vụ quen thuộc bước vào, mang lên một bình trà trắng và vài đĩa trái cây, rồi lui ra ngoài, không quay lại nữa.

Không khí đình trệ trong chốc lát, Thẩm Cận vươn tay rót cho Mạnh Mặc Vũ chén trà, chậm rãi mở lời, "Đồ trong tay cậu là đưa cho tôi phải không? Cậu cứ ôm mãi như vậy tôi nhìn thế nào cũng không yên."

Mạnh Mặc Vũ do dự trong chốc lát, rồi đẩy tập tài liệu ôm trong ngực ra trước mặt Thẩm Cận, "Anh Cận, những thứ này đều là thật, anh tin em, em đã điều tra rõ ràng."

"Nơi này... nơi này còn có đoạn video trích từ camera giám sát khi anh tham dự buổi tiệc khai trương của nhà em và những thông tin liên quan đến người đã vào phòng anh ngày hôm đó..."

Nụ cười bất cần đời trên mặt Thẩm Cận thoáng chốc tan biến, biểu cảm trở nên nghiêm trọng khi anh nhìn Mạnh Mặc Vũ, chân bắt chéo dưới bàn cũng buông xuống.

Thẩm Cận cầm lấy tập tài liệu.

Thẩm Cận mở tài liệu ra, bên trong có vài trang giấy và một cái USB.

Trong video giám sát, hình ảnh Mạnh Lạc hiện lên không giống như hình ảnh Mạnh Lạc mà Thẩm Cận quen biết.

Gương mặt Mạnh Lạc lạnh tanh, đi dạo bước theo sau lưng mình, như đang xem diễn, rồi từng bước một chứng kiến chính mình ngã xuống trong tay hắn.

Chưa kể, còn có một số ảnh chụp Mạnh Lạc gặp gỡ Mạnh Thường Lâm và từng điều tra về Thẩm Cận.

Thẩm Cận cảm thấy mắt mình có chút hoa...

Mạnh Lạc đã biết mình là ai từ lâu sao?

Vậy Mạnh Lạc muốn làm gì?

Mạnh Lạc muốn làm gì đây?

"Mạnh Lạc, tuy không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự là... anh trai của em."

Mạnh Mặc Vũ nhìn chằm chằm vào chén trà với những lá trà xoay tròn bên trong, cuối cùng cũng lên tiếng.

Thẩm Cận vẫn bất động, con ngươi đen kịt đáng sợ.

Tất cả các dấu hiệu rắc rối phức tạp trong đầu Thẩm Cận cứ trồi lên rồi lặn xuống, hỗn loạn đến mức anh nhất thời không thể tìm ra manh mối.

Mạnh Lạc đang trả thù, chắc chắn là đang trả thù, trả thù toàn bộ Mạnh gia!

Thẩm Cận nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ lại mối quan hệ giữa mình và Mạnh Lạc, nếu tất cả đều là giả, tất cả đều là âm mưu đã được lên kế hoạch từ lâu, thì mình đóng vai trò gì trong kế hoạch của hắn.

Thẩm Cận bóp chặt trang giấy đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, dáng vẻ như cố gắng tự trấn tĩnh nhưng lại trông yếu ớt và tái nhợt.

Thẩm Cận miễn cưỡng nở một nụ cười run rẩy, "Cái này... là thật sao?"

Mạnh Mặc Vũ nghiêm mặt nói, "Anh Cận, anh không tin em cũng được, nhưng Mạnh Lạc tên kia tiếp cận anh là có ý đồ, có thể hắn muốn lợi dụng anh để chèn ép Mạnh gia, trả thù cho mẹ hắn."

"Huống chi mấy năm nay, hắn giấu mình kỹ như vậy, loại người này không chừng sau lưng làm gì không ai biết, nhưng anh Cận bây giờ biết rõ hắn là một kẻ chó chết cũng không muộn, ngăn chặn tổn hại kịp thời, cũng coi như..."

"Câm miệng, cậu câm miệng ——" Thẩm Cận đập mạnh tài liệu xuống bàn, đôi mắt hung tợn lạnh giọng quát lên ngắt lời Mạnh Mặc Vũ.

Thẩm Cận mạnh mẽ đứng bật dậy, thiếu oxy làm mắt anh tối sầm, hô hấp trở nên nặng nề.

Cảm xúc anh dao động quá lớn, Mạnh Mặc Vũ chưa bao giờ thấy Thẩm Cận thất thố như vậy, dù Thẩm Cận cố gắng khắc chế, nhưng ánh mắt vẫn toát ra sự tức giận và kinh ngạc khi bị phản bội.

Mạnh Mặc Vũ nhỏ giọng gọi, "Anh Cận..."

Thẩm Cận buông tay ra khỏi tờ giấy trắng, như lấy lại lý trí, ngồi xuống, đôi môi hé mở, mang theo sự suy sụp rõ ràng.

"Ngươi trở về đi! Chúng ta coi như... Hai ngày này chưa từng gặp qua, chuyện này..." Thẩm Cận chưa nói là tin, cũng chưa nói là không tin.

Thẩm Cận trầm ngâm một lúc lâu, rồi ngẩng đầu, gượng cười lấy lại tinh thần, đôi mắt sâu lắng nhìn thẳng vào Mạnh Mặc Vũ, "Tôi nói chuyện này cậu không được nói với ai, tôi sẽ tự mình giải quyết."

Tiễn Mạnh Mặc Vũ đi rồi, Thẩm Cận vẫn ngồi y nguyên ở chỗ đó, không động đậy một chút nào.

Trước mặt anh là chén trà nhỏ, lá trà đã chìm xuống đáy, nước trà đã nguội ngắt. Phòng rộng nhưng lạnh lẽo, tạo nên cảm giác thê lương không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, Thẩm Cận cười nhạo một tiếng, chén trà trong tầm tay bị anh ném mạnh ra ngoài, đụng vào tường và vỡ nát.

"Người ta càng lớn càng thông minh, bản thân càng lớn càng ngu! Bị một tên con riêng chơi đến xoay vòng, thật sự ngu không chịu nổi!!"

Nhân viên phục vụ ở ngoài hành lang không chờ Thẩm Cận gọi vào, ngược lại nghe thấy bên trong có động tĩnh lớn.

Đang do dự thì Thẩm Cận từ bên trong bước ra, mặt mày đầy mây đen, chỉ ném lại một câu "Thanh toán!" rồi rời đi.

Ở một quán cà phê khác trong thành phố.

Mạnh Lạc ngồi một bên uống cà phê đá kiểu Mỹ, chỉ một lát sau một người đàn ông trung niên trong bộ vest lịch sự bước đến ngồi đối diện.

"Tiểu Lạc, hãy cùng ba trở về Mạnh gia! Sau khi ba chết, 35% cổ phần của Mạnh gia sẽ chuyển sang tên con. Đến lúc đó, toàn bộ Mạnh gia đều là của con." Người đàn ông nhìn Mạnh Lạc, ánh mắt không thể không dịu dàng, có phần vội vã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro