Chương 52: Chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Lạc nhấp một ngụm cà phê, mắt nhìn xa xăm không thèm để ý đến ánh mắt của Mạnh Thường Lâm, "Còn Mạnh Mặc Vũ thì sao? Ông muốn để lại Mạnh gia cho tôi, vậy ông sẽ thế nào?"

Mạnh Thường Lâm nhìn Mạnh Lạc một cái, cúi đầu nhíu mày nhìn cốc cà phê trong tay, "Chuyện đó con không cần lo lắng, Từ Tuệ tự có cổ phần trong công ty, ba cũng để lại bất động sản cho Mặc Vũ, tương lai em ấy không cần con bận tâm."

"Hiện tại ba lo lắng, không buông bỏ được chính là con."

Cảm xúc của Mạnh Thường Lâm rõ ràng có chút kích động, "Con là con trai ba, mẹ con trước khi qua đời đã giao con cho ba, ba tất nhiên sẽ không để con chịu khổ, chịu tội."

Mạnh Lạc nhìn người đàn ông đối diện, ngữ khí lạnh lùng mà nói: "Năm đó vợ ông đi tìm tôi, còn gặp mẹ tôi, bà ấy bảo mẹ tôi là đừng quấy rầy ông."

Mạnh Thường Lâm cứng họng há miệng khó thở nói, "Từ Tuệ đi tìm... Diệp Dung."

Hình ảnh của cô thiếu nữ xinh đẹp năm xưa trở nên mơ hồ trong đầu ông, mấy năm nay ông càng không nhớ rõ được khuôn mặt người xưa.

Mạnh Lạc nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, bỗng nhiên cười, khiến Mạnh Thường Lâm bừng tỉnh, không tự nhiên mà nhấp một ngụm cà phê.

"Mạnh Thường Lâm, chính ông còn lộn xộn chuyện của mình, lại muốn kéo tôi vào vũng nước đục này."

Cách nói không nể mặt của Mạnh Lạc khiến Mạnh Thường Lâm gần như không còn mặt mũi.

"Mạnh Lạc!" Mạnh Thường Lâm gần như gầm nhẹ lên, "Ba là cha con! Con chẳng lẽ cả đời này không muốn nhận ba, con làm thế nào định phụ lòng mẹ con trước khi qua đời muốn giao phó con cho ba."

"Ông còn dám nhắc đến mẹ tôi, ông như thế nào, còn mặt mũi xứng đáng nhắc đến mẹ tôi trước mặt tôi sao?"

Mạnh Lạc nói xong, cười nhạt, "Chính ông thấy lợi quên nghĩa, bỏ rơi mẹ tôi ở nơi đó, ông có biết rằng có bao nhiêu người sau lưng nói xấu mẹ tôi không? Ở trước mặt mẹ tôi chửi mẹ tôi không đứng đắn, bọn họ dám bịa đặt đủ chuyện, mẹ tôi gần như bị người ta chửi rủa đến tận xương tuỷ, lúc ấy ông ở đâu?"

"Khi mẹ tôi nằm trên giường bệnh sắp chết, ông lại ở đâu?"

Mạnh Thường Lâm: "..."

Đối mặt với câu chất vấn, cả gương mặt Mạnh Thường Lâm đều vặn vẹo!

Mạnh Lạc không thể kìm chế được, hắn đầy ác ý mà hướng về phía người đàn ông trung niên đối diện, nói: "Mẹ tôi chờ ông cả đời, còn ông thì có vợ con ấm êm, ông nghĩ mẹ tôi sẽ tha thứ cho ông sao?"

Năm đó ở cục cảnh sát, Mạnh Lạc bị giam ba ngày, ăn uống đều trong đó.

Mạnh Lạc không đợi được Mạnh Thường Lâm, ngược lại, vợ ông ta, Từ Huệ, đến nộp tiền bảo lãnh cho hắn.

Vì trả số tiền thuốc men đó, anh gần như quỳ xuống dập đầu trước mặt bà ta, kết quả thì sao!

Từ Huệ nói với Mạnh Lạc, mẹ hắn đã qua đời!

Mạnh Lạc không nhìn thấy mẹ mình lần cuối, Từ Huệ ném cho hắn một tấm chi phiếu, cảnh cáo hắn phải biết thân biết phận, không được xuất hiện trước mặt Mạnh Thường Lâm.

Nhiều năm đã trôi qua, Mạnh Lạc vẫn hận Mạnh Thường Lâm.

Người đàn ông đối diện bị ánh mắt hận thù của Mạnh Lạc làm cho đau đớn, quay đầu đi không dám đối diện với con trai mình.

Năm đó, cha mẹ Diệp Dung coi thường ông chỉ là một đứa nghèo, ông vì muốn chứng minh bản thân và để Diệp Dung có tương lai, một mình rời quê lên kinh đô lập nghiệp.

Trong thời gian đó, ông quen biết vợ hiện tại là Từ Huệ, cùng bà ta thành lập công ty.

Một năm sau, công ty vận hành khó khăn.

Khó khăn lắm mới thuê được một ngôi nhà đàng hoàn, ông liền muốn đón Diệp Dung lên.

Khi ông trở về quê nghe tin Diệp Dung bỏ trốn với người khác, cha mẹ Diệp Dung cũng cảm thấy không còn mặt mũi ở lại thị trấn, cùng nhau dọn đi.

Ông nản lòng trở về kinh đô với Từ Huệ.

Hai người uống rượu sau đó có Mạnh Mặc Vũ, đơn giản sống với nhau.

Ông công thành danh toại, chưa từng nghĩ Diệp Dung sẽ mang thai, một mình nuôi con hơn mười năm, một lần cũng không xuất hiện trước mặt ông, nếu không ông đã không để Diệp Dung và Tiểu Lạc chờ ông lâu như vậy.

Mạnh Thường Lâm ngẩng đầu nhìn con trai có ba phần giống Diệp Dung, trong lòng áy náy và hối hận gần như đem ông bao trùm, "Tiểu Lạc, là ba sai rồi!"

"Ba không mong con tha thứ, nhưng những gì thuộc về con, một phần cũng không thiếu!"

Mạnh Lạc không muốn nghe lời sám hối của một người trung niên, hắn đứng dậy rời khỏi tiệm cà phê...

Sau khi Mạnh Lạc rời đi liền trở về đoàn phim, hắn muốn gọi điện cho Thẩm Cận, phát hiện gọi ba cuộc không ai bắt máy, WeChat cuối cùng là tin nhắn hắn gửi sáng nay.

"Tôi sẽ về vào ngày mai" nhưng không có hồi âm.

Mạnh Lạc có chút bất an, Thẩm Cận không phải là người không trả lời WeChat lâu như vậy, hắn cảm giác có chuyện gì đang xảy ra.

"Lưu Việt, cậu đi hỏi giúp tôi một chút, tạp chí sớm nhất khi nào có thể chụp xong."

Lưu Việt lúc này đang mơ màng, nghe Mạnh Lạc nói mới tỉnh hồn: "À! Vội vậy, anh Lạc có việc gì sao? Hay là Thẩm tổng giục anh về sớm."

Mạnh Lạc đặt điện thoại xuống, "Tôi muốn về sớm một chút, cậu đi hỏi đi!"

Lưu Việt lắc đầu: "Cái này không cần hỏi, hôm qua em đã đưa lịch trình cho nhiếp ảnh gia rồi."

"Hắn nói tạp chí sớm nhất cũng phải đến sáng mai mới chụp xong, lúc đó em sẽ đặt vé máy bay buổi trưa cho anh, ngày mai trước 5 giờ chắc chắn về đến nhà."

Mạnh Lạc không có cách nào khác, chỉ có thể kìm nén sự bất an trong lòng, chờ đến chiều hôm sau.

Xuống máy bay vẫn không gọi được cho Thẩm Cận, đến khi xe taxi dừng dưới lầu, hắn một mình kéo vali về nhà, phát hiện trong phòng thiếu cái gì đó, thật quạnh quẽ.

Mạnh Lạc chờ đến tối, biết Thẩm Cận lại đi ra ngoài chơi bời lêu lổng!

Nhưng nơi Thẩm Cận thường đi Mạnh Lạc đều biết, liền đi tìm từ casino đến phòng tập thể thao, từ gay bar đến quán trà... Liên tiếp đi sáu bảy chỗ, chỉ còn lại địa điểm money boy Kim Đình chưa đi qua.

Mạnh Lạc từng nghe Thẩm Cận nói anh có phòng bao ở Kim Đình, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này.

Bên ngoài là trung tâm thương mại cao cấp, nhưng bên trong lại là nơi cung cấp dịch vụ giải trí cao cấp có trả tiền cho nam giới.

Mạnh Lạc cầm thẻ hội viên của Thẩm Cận được người phục vụ dẫn vào, nhưng chưa kịp đi vào đã bị một người chặn lại.

"Mạnh Lạc!"

Bị người chặn, phục vụ bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Mạnh tiên sinh quen người này sao?"

Mạnh Lạc không nhúc nhích, mắt nhìn Mạnh Mặc Vũ, lạnh nhạt nói: "Không quen biết." Hắn định xoay người rời đi.

Giọng Mạnh Mặc Vũ vang lên sau lưng, "Sao lại không quen? Rõ ràng lần cắt băng khai trương khách sạn đã gặp qua, anh trai."

Một tiếng "anh trai" từ Mạnh Mặc Vũ làm Mạnh Lạc cả người run lên.

Phục vụ bên cạnh lại ngây người, trong giới đều biết những vị qua lại nơi này, nhưng người trước mặt lại cầm thẻ của Thẩm tổng.

Nhưng hắn là người nhà họ Mạnh?

Mạnh Lạc không nói gì.

Mạnh Mặc Vũ từ phía sau đi tới, đánh giá Mạnh Lạc từ trên xuống dưới, xác định người trước mặt là người từng được cha mình gắp đồ ăn, bưng trà rót nước.

Mạnh Lạc lớn hơn Mạnh Mặc Vũ một tuổi, theo lý, thật ra nên gọi một tiếng "anh trai".

"Không quen!"

Mạnh Lạc không muốn dây dưa với Mạnh Mặc Vũ, nhưng đối phương lại muốn bám theo, "anh gặp ba em, đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Giọng Mạnh Mặc Vũ rất gay gắt, giống như một con nghé con lao đầu vào, rất có tư thế hôm nay Mạnh Lạc không nói rõ cũng đừng hòng rời đi.

"Cút ngay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro