Chương 53: Nhận tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Đình mỗi một phòng bao đều rất lớn, theo phong cách cung đình châu Âu cổ điển, trang trí với đèn chùm pha lê, khiến cho không gian trở nên sang trọng và lộng lẫy. Rất ít nơi nào chăm chút tỉ mỉ cho việc trang trí như vậy.

Thẩm Cận khuỷu tay chống trên đầu gối, nhìn chằm chằm vào ly pha lê trong tay, duy trì động tác này suốt mười phút.

Đôi mắt đào hoa từng đong đầy tình cảm giờ đây xuyên qua lớp rượu vơi trống rỗng đến lạ lùng.

Anh chưa bao giờ bối rối như vậy.

Từ ngày hôm qua đến giờ, anh thật sự rối loạn, rất phiền lòng, liên tiếp không trả lời nhiều cuộc gọi của Mạnh Lạc, cứ nhìn điện thoại rung lên rồi lại tắt đi, tựa như bị bệnh.

Cửa có động tĩnh mơ hồ, Thẩm Cận trở về từ dòng suy nghĩ, miệng lẩm bẩm, "Tên nhóc đó lấy đồ gì mà lâu thế, giờ chưa về nữa!"

Mạnh Mặc Vũ đi lấy rượu.

Đã ra khỏi phòng gần mười phút mà chưa trở lại.

Thẩm Cận đặt ly rượu xuống, đứng dậy, "Hay là bị ai đó giữ lại."

Hành lang

"Anh đừng đi! Mạnh Lạc, anh nói rõ ràng cho tôi."

Mạnh Mặc Vũ cũng rất bướng bỉnh, cậu nghĩ rằng Mạnh Lạc xuất hiện ở đây không có ý tốt, là đến trả thù. Cậu biết Mạnh Lạc đi tìm họ, cũng biết Mạnh Lạc đã bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy mẹ hắn lần cuối vì mẹ cậu đã nhờ người giữ hắn lại ở cục cảnh sát mấy ngày.

"Nói cái gì?" Mạnh Lạc bực tức, đốt cháy ép hỏi: "Mạnh Mặc Vũ, mẹ cậu là ai, làm gì, cậu là con mà không rõ ràng à?"

"Tôi..."

Mạnh Mặc Vũ nuốt nước miếng.

Đúng thật, mẹ cậu ở một số phương diện rất cứng rắn.

Nếu bà ta hiện tại biết sự tồn tại của Mạnh Lạc, thì không thể nào để hắn xuất hiện bình thường trước mặt cha cậu.

"Vậy còn Thẩm Cận thì sao!" Mạnh Mặc Vũ không cam lòng mà đề cao âm lượng, "Anh ấy cái gì cũng không biết, anh nên tránh xa anh ấy ra, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh."

"Thẩm Cận!" Mạnh Lạc nhấm nháp chữ, cười khẩy, "Cậu cứ dây dưa với tôi lâu như vậy, đây mới là điều cậu muốn biết nhất đúng không!"

Nhắc đến chuyện này, Mạnh Lạc bỗng nhiên nhớ lại ý tưởng không chín chắn trước đây, biểu tình có chút kỳ lạ.

Nhưng Mạnh Lạc nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, không phản bác Mạnh Mặc Vũ, mà nói: "Nếu không thì hai người chúng ta là anh em đi! Cậu nói trùng hợp không, người cậu thích, tôi cũng thích."

Mạnh Lạc dường như rất hứng thú với đề tài này, tiếp tục thẳng thắn nói: "Đúng rồi, Thẩm Cận cậu theo đuổi lâu như vậy, có lẽ chưa từng ngủ qua đi!"

Mạnh Mặc Vũ nghẹn đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Mạnh Lạc vẫn thẳng thắn đáp lại, "Vậy tôi nói cho cậu biết. Thẩm Cận, cũng chỉ có như vậy."

Mạnh Lạc thưởng thức biểu tình trên mặt Mạnh Mặc Vũ: xấu hổ, giận dữ, tức giận, nghẹn khuất, trong lòng lại càng mong muốn những biểu tình đó xuất hiện trên mặt người phụ nữ kia, trên mặt Từ Tuệ, như vậy có thể càng đẹp mắt hơn.

Đột nhiên, biểu tình trên mặt Mạnh Mặc Vũ biến đổi lớn, ánh mắt luống cuống trong một khoảnh khắc, sau đó bắt đầu lập lòe.

"Anh Cận ——"

Giọng nói Mạnh Mặc Vũ run rẩy, Mạnh Lạc theo bản năng nheo mắt lại, nụ cười trên môi cứng đờ, quay người lại.

Nhìn thấy Thẩm Cận không biết xuất hiện phía sau từ lúc nào, trong lòng hắn cảm thấy hối hận và sợ hãi.

"Mày con mẹ nó có gan thì lặp lại lần nữa, Mạnh Lạc mày là đồ chó đẻ không có lương tâm."

Tiếng nói và cú đấm của Thẩm Cận cùng lúc giáng xuống, đánh vào gương mặt mà ngày đêm anh từng thương nhớ.

Cái gì gọi là cũng chỉ như vậy, Mạnh Lạc xem Thẩm Cận là người nào? Mạnh Lạc coi Thẩm Cận là cái gì?

Đưa tiền là có thể mua trai bao sao?

Thẩm Cận mắt đỏ rực, điên cuồng nắm tay đánh vào người Mạnh Lạc.

Thẩm Cận không biết đánh nhau, ngày thường tập thể hình cũng chỉ để duy trì cơ bắp đẹp, vì vậy cú đấm không có nhiều kỹ thuật.

Dù vậy, Mạnh Lạc vẫn phải ăn vài cú đau đớn, nhăn mặt nhíu mày.

Thẩm Cận xuống tay không nặng nhẹ, nhiều cú nhắm vào chỗ hiểm, Mạnh Lạc tuy có ưu thế thể chất tuyệt đối và sức lực mạnh, nhưng Thẩm Cận cũng bất chấp, làm quần áo và tóc Mạnh Lạc rối tung lên.

Trong lúc đó, Mạnh Lạc vừa mới mở miệng định nói gì đó, nhưng ngay lập tức mọi thứ trở nên hỗn loạn, và một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt hắn.

Từ vẻ bề ngoài không thể đánh giá, hai người dường như bất phân thắng bại. Cuối cùng, Mạnh Lạc bị Thẩm Cận đánh quá nhiều cú không có kỹ thuật, khó khăn lắm mới nắm được tay Thẩm Cận, ép Thẩm Cận xuống mặt đất, "Thẩm Cận, anh phát điên cái gì!"

Thẩm Cận nửa quỳ, thở khó khăn, "Buông tao ra! Mạnh Lạc, mày là đồ chó... Ha! Đau quá ——" vừa động, cánh tay liền đau như bị chặt đứt.

"—— buông tay!"

Mạnh Mặc Vũ đứng một bên nhìn hai người đánh nhau trợn tròn mắt, thấy Thẩm Cận rơi vào thế yếu, cậu hoảng hốt chạy đến kéo lại.

Mạnh Mặc Vũ: "Mạnh Lạc, buông tay ra!"

Thẩm Cận đang phát điên rồi, Mạnh Lạc không có cách nào khác, chỉ có thể dùng cách này để trị.

Mạnh Lạc vốn không muốn làm lớn chuyện, nên thuận thế buông tay, bị Mạnh Mặc Vũ đẩy lui.

"Anh Cận, anh không sao chứ!"

Mạnh Mặc Vũ đỡ Thẩm Cận, Mạnh Lạc giơ tay che mũi, không chảy máu.

Mạnh Lạc đứng yên tại chỗ, ngực đau đớn, nhìn chằm chằm bọn họ.

Quả nhiên, Mạnh Lạc vẫn ghét nhất đám người nhà họ Mạnh.

Thật chướng mắt!

Thẩm Cận không nén được cơn giận, vừa đứng thẳng người dậy liền định lao về phía Mạnh Lạc, nhưng Mạnh Mặc Vũ vội vàng ôm eo anh lại, khuyên nhủ: "Anh Cận, đừng xúc động!"

"Cậu đừng cản tôi! Cậu không nghe thằng đó nói gì sao? Cũng chỉ có vậy!" Thẩm Cận tức giận đến mức dậm chân, mặt vặn vẹo vài phần, "Ông đây muốn đánh chết thằng đó! Tao đây làm gì có lỗi với mày à! Nói đi! Mạnh Lạc, mày vô lương tâm, dám chơi tao như vậy!"

Một tiếng hét chưa đủ, tiếp theo là một cú đá làm cây xanh bên cạnh đổ xuống. Động tĩnh ngày càng lớn, bắt đầu có người ra xem náo nhiệt.

Giám đốc ấp úng nói: "Thẩm tổng, có gì chúng ta vào phòng rồi nói."

Mạnh Mặc Vũ cũng khẽ khuyên: "Anh Cận, bình tĩnh lại! Người ta đang ra xem kìa, chúng ta vào trong rồi nói."

Thẩm Cận cũng nhận ra! Ánh mắt anh hung dữ đáng sợ, gằn từng chữ một: "Thằng nào dám xem tôi. Thằng nào dám chê cười tôi."

Trước đây Thẩm Cận rất coi trọng thể diện, không muốn làm chuyện khiến người khác chế giễu, nhưng bây giờ nếu đã làm, Thẩm Cận không sợ người khác nhìn. Ánh mắt đảo qua từng người, người quen lập tức rút đầu lại, tiện thể kéo những kẻ tò mò khác vào lại phòng.

Không khí trở nên im lặng, ánh mắt Thẩm Cận vẫn đỏ rực, nhưng người đã bình tĩnh lại.

Mạnh Lạc nghe Thẩm Cận mắng chửi, cảm thấy buồn cười, cười nói: "Không phải anh tìm tôi chơi trước sao?"

Mạnh Lạc thấy mình nói rất đúng trọng tâm, không hề oan uổng. Vốn dĩ lần đầu họ gặp nhau là do Thẩm Cận chủ động, trước quyến rũ, sau thuận nước đẩy thuyền phát sinh mọi chuyện, Thẩm Cận không có gì mất mát. Chỉ tiếc Mạnh Mặc Vũ xen vào, nếu không cũng sẽ không...

Thẩm Cận nghe vậy, như bị sét đánh, toàn thân run rẩy vì tức giận. Mạnh Mặc Vũ cũng không dám cản nữa.

"Mạnh Lạc, mày thật độc ác." Thẩm Cận cắn răng, nhịn xuống cơn xúc động muốn đánh người, nghẹn ra một câu, "Là tao Thẩm Cận mắt mù, là tao nhìn lầm, nên."

Thẩm Cận nói chưa xong đã cực kỳ uất ức mà đỏ hoe mắt. Anh có tư cách gì để chỉ trích, chất vấn Mạnh Lạc đây?

Đừng nói giữa họ chẳng có gì, dù Mạnh Lạc coi Thẩm Cận như công cụ để kích thích Mạnh Mặc Vũ, làm mất mặt Mạnh gia một lần, hay có mục đích lớn hơn là tranh đoạt toàn bộ Mạnh gia, thì cũng được.

Chơi là chơi, Thẩm Cận nhận!

Nhưng...

"Mạnh Lạc, Mạnh đại thiếu, đi theo tao thật sự là ủy khuất mày, chơi với tao lâu như vậy. Với giá trị của Mạnh thiếu, tao Thẩm Cận cần bao nhiêu tiền để bồi thường?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro