Chương 54: Châm biếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thẩm Cận ——"

Mạnh Lạc mặt nháy mắt đen như đáy nồi, theo bản năng phản bác: "Tôi không có ý đó!"

"......"

"Gào to như thế làm gì!" Thẩm Cận hừ cười một tiếng, lạnh lùng nói: "Tao mặc kệ mày có ý gì, tao đối với mày luôn không tệ đúng không!"

"Nhưng Mạnh Lạc," Thẩm Cận nhìn chằm chằm vào đôi mắt Mạnh Lạc, tiếp tục giọng điệu châm biếm, "Người bò lên giường của tao là mày, tao không ép mày. Mày tính kế tao, lần này tao chấp nhận. Nhưng về sau, gặp mày một lần tao sẽ đập mày một lần."

Thẩm Cận từ trước đến nay không chấp nhận được hạt cát trong mắt, Mạnh Lạc biết mình lần này làm sai, nhưng vẫn bị mấy câu này đâm vào lòng, cảm thấy không thoải mái.

Thẩm Cận cũng không quan tâm Mạnh Lạc có thoải mái hay không, chính anh cũng không thoải mái.

Thẩm Cận tiến về phía Mạnh Lạc hai bước, cúi đầu, môi gần sát vào tai Mạnh Lạc, hơi thở phả vào vành tai như móng vuốt mèo.

"Mạnh Lạc, hai chúng ta lần này chơi xong rồi!"

Cuối cùng, Thẩm Cận rút lui đầu, đứng thẳng dậy. Khi lướt qua Mạnh Lạc, Thẩm Cận đã quyết định cắt đứt mọi thứ.

(*) Nhất đao lưỡng đoạn.

(*) câu "Nhất đao lưỡng đoạn" là thành ngữ của Trung Quốc. Nghĩa là chặt một nhát làm hai khúc

Nhìn Mạnh Lạc còn đứng ngơ ngác, Thẩm Cận liếc nhìn một cái, "Tôi nhớ là vị Mạnh thiếu gia này không phải là hội viên!"

"Đúng vậy." Giám đốc nhỏ giọng giải thích: "Nhưng ngài ấy cầm thẻ của ngài."

"Đuổi ra ngoài!" Thẩm Cận cười lạnh, "Đừng để bất kỳ chó mèo tạp nham nào cũng có thể vào."

"Vâng, Thẩm tổng nói phải."

Mạnh Lạc im lặng đứng đó, nhìn bóng dáng Thẩm Cận, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo.

Cả hai người đều có vẻ mặt khó coi, mặt mày hung dữ.

Không khí đến mức này, ai nói thêm một câu, hành lang này cũng có thể nổ tung.

Không khí căng thẳng, giám đốc chỉ có thể làm theo quy trình, "Thưa ngài..."

Không đợi giám đốc nói gì, Mạnh Lạc đã quay đầu rời đi.

Trở lại phòng bao, tâm trạng Thẩm Cận đã là long trời lở đất.

Sự việc căng thẳng khiến Thẩm Cận tức giận kéo cà vạt lỏng ra, ném áo khoác dính đất lên sofa.

Anh nhấc tay cầm ly rượu trên bàn, hung hăng uống một ngụm lớn.

Rượu cay xé, đâm vào xoang mũi, Thẩm Cận khó chịu nhăn mũi, ngửa mặt nằm trên sofa, "Ngẩn người làm gì! Tìm hai người vào, thư giãn một chút."

Mạnh Mặc Vũ nghĩ ngợi, rồi ngồi bên cạnh, khiến Thẩm Cận ngạc nhiên.

Làm gì vậy?

Anh nói "thư giãn một chút", chẳng phải là tìm hai người mua vui, sao cậu ta lại ngồi đó?

Mạnh Mặc Vũ cầm chai rượu, tự rót một ly.

Sau đó, cậu may mắn chạm ly với Thẩm Cận, ngửa đầu uống cạn.

Một hơi uống hết...

Thẩm Cận không nói gì, chỉ nhìn hành động uống rượu của cậu ta.

Mạnh Mặc Vũ uống không nhanh, nhưng ly trống rỗng, không còn là dáng vẻ trẻ con trước kia, mà có vài phần giống Mạnh Lạc.

Mạnh Mặc Vũ không cầm ly nữa, mắt sáng lấp lánh nhìn Thẩm Cận nói: "Anh Cận, em uống xong rồi, em bồi anh uống tiếp!"

Thẩm Cận mặt không biểu cảm mà quay đầu đi, không ngẩng lên hỏi: "Uống rượu, học ở bên ngoài à."

"Không cần học." Mạnh Mặc Vũ đáp, "Đã sớm biết rồi, anh Cận không biết."

Thẩm Cận không nói gì nữa, tiếp tục uống rượu.

Vì biết Thẩm Cận đang không vui, Mạnh Mặc Vũ không rời đi, chỉ ngồi trên sofa, thỉnh thoảng nói vài câu. Thẩm Cận đôi khi đáp lại một câu, phần lớn thời gian thì im lặng.

Mạnh Mặc Vũ không bận tâm.

Đã lâu cậu không có cơ hội ở cùng Thẩm Cận, đa phần, cậu thậm chí không thể ngồi bên cạnh Thẩm Cận, hoặc chỉ có thể nhìn Thẩm Cận tỏa sáng trong đám đông.

Nếu có thể...

Mạnh Mặc Vũ nhìn Thẩm Cận dùng tay cởi bỏ băng cổ áo, cái nút thắt từ lâu đã không biết bay đến đâu, cổ anh phơi bày rõ ràng trước mắt, trắng và dài.

Mạnh Mặc Vũ lại uống một ngụm rượu.

"Anh Cận..."

"Ừ?"

Lúc này, điện thoại của Thẩm Cận reo lên, Mạnh Mặc Vũ thức thời mà im lặng.

Giao diện WeChat hiện ra một tin nhắn, Thẩm Cận liếc nhìn một cái.

Là Mạnh Lạc ——

Thẩm Cận không nhịn được, trễu khóe miệng!

Chính mình đã quên kéo người này vào danh sách đen.

Mở tin nhắn, Thẩm Cận bỗng đứng thẳng người.

Mạnh Mặc Vũ cũng căng thẳng mà đứng lên theo, "Làm sao vậy, anh Cận?"

"Mẹ nó." Thẩm Cận nắm chặt điện thoại, hận không thể bóp nát màn hình.

"Mạnh Lạc, thằng đó làm sao dám!"

Thẩm Cận nghiến răng, cố nén giận, quần áo chưa kịp mặc lại đã xông ra ngoài.

Đêm nay gió đêm không tồi, Mạnh Lạc ngồi trong xe xem điện thoại, miệng cười không rõ ý, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Bên ngoài Kim Đình không có nhiều xe, Thẩm Cận mặc áo sơ mi từ bên trong đi ra, gió thổi qua, vẽ ra một đường eo nhỏ.

Tìm kiếm từng chiếc xe một, Thẩm Cận kiên nhẫn đến khô kiệt, đá vào gốc cây bên đường.

Mạnh Lạc tựa vào tay lái, nhìn chằm chằm người này.

Điện thoại trong túi rung lên, Mạnh Lạc nhấc máy.

"Mày ở đâu?" Thẩm Cận không kiên nhẫn hỏi.

Đối diện im lặng hồi lâu, mới nói: "Anh vừa rồi ở một mình?"

Vấn đề này có chút đột ngột, Thẩm Cận không trả lời ngay.

"Anh ở cùng Mạnh Mặc Vũ hai người ở bên nhau."

"Đúng vậy!" Đã biết còn cố hỏi, Thẩm Cận trợn trắng mắt, trong bụng mắng thầm vài câu chửi thề.

"Nói chuyện đi! Thằng chó."

Đối diện im lặng một lúc lâu mới nói: "Nhìn đằng sau anh!"

Thẩm Cận mờ mịt xoay người, ở ven đường Cullinan lóe lên đèn xe.

Mạnh Lạc xuống xe, sau đó mở cửa ghế sau.

Thẩm Cận do dự trừng mắt nhìn Mạnh Lạc một cái, rồi ngồi vào trong xe.

"Mày... Ưm!"

Mạnh Lạc đột nhiên cắn môi Thẩm Cận, nuốt trọn những lời Thẩm Cận định nói.

Thẩm Cận bỗng dưng trợn tròn mắt, cảm thấy nhục nhã, anh nghiêng đầu muốn tránh, nhưng bị Mạnh Lạc nắm cằm kéo lại.

"Chó!"

Lợi dụng cơ hội Thẩm Cận mắng chửi, Mạnh Lạc xảo quyệt đưa lưỡi cạy môi Thẩm Cận, bắt đầu cưỡng ép trao đổi nước bọt.

Có ghê tởm không!

Thẩm Cận tự mình cảm thấy ghê tởm đến mức phát điên rồi.

"A ——"

Mạnh Lạc rút lại lưỡi dính máu, "Bốp" một tiếng, bị một cái tát mạnh ném xuống mặt.

"Tao nói này, mày có biết xấu hổ không!" Thẩm Cận hung hăng xoa miệng, vừa cọ vừa nói: "Thích ăn nước bọt người khác, mày có tật xấu gì vậy."

Mạnh Lạc dùng đầu lưỡi đẩy vào gương mặt tê dại, cười một tiếng đầy quái dị.

Giờ khắc này, Thẩm Cận cảm giác như bị một con thú săn mồi nhìn chằm chằm, da đầu căng thẳng, theo bản năng đẩy cửa xe.

Cửa xe vừa mở ra, gió lạnh ùa vào, một chân bước lên đường nhựa, lập tức bị người phía sau chặn lại và kéo trở về.

Cửa xe "Rầm" một tiếng bị đóng lại và khóa chặt.

Lúc này Thẩm Cận mới cảm thấy sợ hãi.

Hiện tại, anh nghĩ rằng nếu chết ở đây cũng không ai cứu được.

"Mạnh Lạc, mày muốn làm gì?" Thẩm Cận vẻ mặt hoảng sợ, giọng nói bén nhọn đến mức phát ra âm thanh chói tai.

"Đừng nhúc nhích!"

Giọng của Mạnh Lạc rất lạnh lùng, còn lạnh hơn cả gió đêm nay.

Cổ tay của anh bị Mạnh Lạc bẻ ngược ra sau, sức mạnh lớn đến mức làm anh có cảm giác máu không lưu thông. Thẩm Cận càng thêm giãy giụa kịch liệt, làm loạn trong lòng ngực Mạnh Lạc, nhưng toàn thân chỉ có chân là có thể động đậy được chút ít.

Sức mạnh này thật quái dị!

Thẩm Cận lại một lần nữa cảm thán, mông anh lại đụng tới một nơi càng khiến anh cảm thấy nguy hiểm hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro