Chương 55: Tấm ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã bảo anh đừng nhúc nhích!"

Mạnh Lạc ôm chặt Thẩm Cận, cằm tựa lên cổ anh, giọng nói có chút đứt quãng vì khó thở.

Thẩm Cận giật giật, rồi từ bỏ.

"Mày nhanh xóa tấm ảnh đó cho tao!"

"Ảnh, anh nói tấm ảnh nào?" Mạnh Lạc cười nhẹ nhàng, mang theo chút trêu chọc và khiêu khích.

"Mạnh Lạc!" Thẩm Cận phát điên, không thể không lớn tiếng.

Thẩm Cận không nhìn nhầm, ảnh chụp mà Mạnh Lạc gửi cho anh là những tấm hình trần như nhộng trên giường của chính mình, có vài tấm rõ ràng là chụp trên chiếc giường mà họ đã ngủ nhiều đêm ở Phương Tinh Viên.

Mạnh Lạc còn dám chụp loại ảnh này, không biết trong điện thoại còn bao nhiêu tấm nữa, chẳng lẽ muốn uy hiếp anh sao?

"Tao không có thời gian nghe mày lảm nhảm ở đây," Thẩm Cận nỗ lực bình tĩnh, hít một hơi sâu, "Những ảnh chụp đó có bao nhiêu tấm, mày ra giá đi, tao mua hết!"

Mạnh Lạc cười nói: "Thẩm tổng không hổ là Thẩm tổng, lắm tiền thô lỗ còn kênh kiệu."

Thẩm Cận nhẹ nhõm hơn một chút, đây coi như là có cơ hội đàm phán, chỉ cần không bị mất mặt giống vậy lần nào nữa, anh luôn có thể xoay chuyển tình thế và xử lý Mạnh Lạc sau này.

"Nhưng mà......" Mạnh Lạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt biến đổi thất thường của Thẩm Cận, cười ngắn ngủi, "Nhưng mà tôi không muốn bán!"

"Mạnh Lạc, mày dám chơi tao, tao địt mẹ......"

Thẩm Cận vừa mới mở miệng định nói vài câu chửi tục, thì môi Mạnh Lạc đã kịp chặn lại, Thẩm Cận ngửa cổ né tránh, lại bị Mạnh Lạc bóp cổ và cưỡng hôn.

Lần này Mạnh Lạc kéo dài quá mức, sợ Thẩm Cận cắn hắn, nên hắn đơn giản bóp chặt hàm dưới của Thẩm Cận không cho cắn lại. Nước miếng tràn ra, theo khóe miệng không khép lại được mà chảy xuống, rơi xuống đuôi tóc dài.

Muốn bao nhiêu sắc dục có bấy nhiêu sắc dục.

Phải thừa nhận, trong việc chơi Thẩm Cận, Mạnh Lạc thật sự rất thuận buồm xuôi gió.

"Thẩm tổng, tôi có chút hối hận!"

"Khụ khụ... Khụ, Mạnh Lạc! Khụ, mày sao không chết đi cho rồi."

Có ai lại bị nước miếng của mình làm sặc, Thẩm Cận giơ tay xoa hàm dưới tê cứng, đuôi mắt đỏ bừng lên, phổi như muốn nổ tung vì đau.
"Mạnh Lạc, mày chết chắc rồi!"

Mạnh Lạc nở một nụ cười gượng gạo, nghĩ thầm rằng Thẩm Cận chắc hẳn đã đem mười tám đời tổ tông nhà hắn mắng qua một lượt.

"Thẩm tổng hôm nay không trở về Phương Tinh Viên sao?"

Lúc này Thẩm Cận mới ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi nhìn Mạnh Lạc.

Đêm nay đã ồn ào đến vậy, Thẩm Cận cho rằng anh cùng Mạnh Lạc đã cắt đứt mọi mối quan hệ từ lâu rồi!

Mạnh Lạc cười, trong mắt Thẩm Cận trông có vẻ hơi vô lễ, "Mày có phải có bệnh không? Ra ngoài mà không mang theo đầu óc, chẳng ai dạy mày sao?"

Mạnh Lạc không còn nắm lấy cổ tay Thẩm Cận nữa, mà hỏi: "Anh không thích mấy tên trai bao kia? Vậy chúng ta trở về Phương Tinh Viên đi."

Thẩm Cận tách ra khỏi đùi Mạnh Lạc, ngồi xuống bên cạnh, bình thản nói: "Mày cũng chẳng khác gì mấy tên trai bao kia, không có gì khác biệt."

Nói xong, Thẩm Cận định châm một điếu thuốc, nhưng rồi mới nhớ ra quần áo đã bị vứt trên sàn và anh không mang theo túi thuốc lá.

"Chẳng khác gì?" Mạnh Lạc tháo bỏ lớp mặt nạ diễn viên, lạnh lùng nói: "Anh chịu để cho bọn họ cưỡi lên người anh à?"

"Biến đi, mày còn không bằng bọn họ!"

Trong lòng Thẩm Cận, mấy tên trai bao đó không trộm cắp, không dối trá, không gian lận, giá cả rõ ràng, còn ngoan ngoãn thông minh, so với những kẻ không có lương tâm và lừa đảo, bọn họ thực sự là thiên thần.

Nhưng Mạnh Lạc lại biết cách chọc tức, mở miệng là làm người khác giận dữ, Thẩm Cận nghiến răng nghiến lợi, nói: "Một loại là bán thân, một loại là bao nuôi, khác nhau chỗ nào? Cuối cùng đều không quan trọng, lúc nào cũng có thể thay thế."

Thẩm Cận chỉnh sửa lại quần áo, quay đầu đi, lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, giống như vừa rồi người mất khống chế không phải là anh.

"Tình dục mới lạ thì vẫn tốt hơn chơi đồ cũ!"

"Mạnh Lạc, đối với tao, mày không còn mới mẻ, tao vứt bỏ."

"Còn nữa, mày có như thế nào thì đối với tao ở ngoài kia đầy rẫy ra đường tìm phát một, mày là cái chó má gì chứ!"

"Mới mẻ?"

Mạnh Lạc nhìn Thẩm Cận với vẻ mặt đầy châm biếm, mặt ẩn trong bóng tối hiện lên vẻ âm trầm, "Anh muốn cái gì mới mẻ?"

"Giống như mấy ả phụ nữ kia, ve vuốt trong quần áo anh, hay quỳ gối bên chân rót rượu cho anh? Thẩm Cận, anh rốt cuộc thích bao nhiêu người? Sao anh lại thích dính dáng tới mấy kẻ dơ bẩn đó, anh không thấy ghê tởm à?"

Thẩm Cận cười nhạt, "Bất kể tao Thẩm Cận thích bao nhiêu người và dính dáng tới ai, từ nay về sau đều không liên quan gì đến mày Mạnh Lạc."

"Từ nay chúng ta mỗi người một ngả, Phương Tinh Viên vẫn để lại cho mày, mày đã ở đó rồi, tao thấy chỗ đó ghê tởm."

Những chuyện trước đây đã rõ ràng với Thẩm Cận, hai người cũng không cần phải giấu giếm nữa, anh cũng không muốn dính dáng đến Mạnh Lạc, làm con cờ hay lợi thế của ai.

Vậy nên vấn đề quay lại.

"Đưa ảnh cho tao." Thẩm Cận lạnh lùng nhìn người bên cạnh, "Nếu không, tao sẽ không đứng đây giữa đêm khuya nói chuyện với mày trong cái xe tồi tàn này."

"Ảnh tôi có thể đưa anh." Mạnh Lạc nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, không phản kháng lại Thẩm Cận nữa, mà nói: "Cho nên đêm nay anh làm ồn như vậy, chỉ vì tôi nói sai một câu với Mạnh Mặc Vũ, anh liền không cần tôi nữa sao?"

Thẩm Cận giận dữ nói: "Quậy con mẹ mày! Đừng ép tao ở chỗ này làm mày mất mặt mũi."

Sau khi biết được những điều xấu xa mà Mạnh Lạc đã làm, trong mắt Thẩm Cận, Mạnh Lạc chẳng còn gì ra hồn. Tất cả đều là kịch bản. Thẩm Cận coi Mạnh Lạc chẳng khác nào một kẻ giả dối và việc Mạnh Lạc giả vờ thuần khiết trước mặt anh chỉ làm anh càng ghét hơn.

Mạnh Lạc cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: "Vì sao? Vì sao lại muốn chia tay? Là ghét, phiền, hay vì anh có người mới? Anh phải cho tôi một lý do."

"Như thế nào, tao nói thì mày sẽ không dây dưa với tao nữa chứ?" Thẩm Cận hỏi lại.

Mạnh Lạc không nói gì, nhưng ánh mắt hắn đã thể hiện rõ ràng ý định muốn có một câu trả lời.

Thẩm Cận nhếch miệng cười khinh bỉ: "Được thôi!" Anh tiến sát đến, nhìn thẳng vào mắt Mạnh Lạc và hỏi: "Mày nói cho tao biết, vào ngày khai trương tiệc rượu của khách sạn Mạnh gia, mày đã ở đâu? Có phải mày đã vào phòng của tao? Mày có phải là con trai của Mạnh Thường Lâm không?"

Mắt Mạnh Lạc co rút lại, tim đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng, mặt hắn trắng bệch.

Thẩm Cận không phải là loại người nói mà không có chứng cứ. Anh nhất định đã nghe điều gì đó từ ai đó.

Mạnh Lạc nắm chặt tay, hơi thở rối loạn, cuối cùng không thể giả vờ thêm nữa: "Ai đã nói với anh những điều này? Là Mạnh Mặc Vũ? Không, không phải hắn. Là Lâm Mộc."

Mạnh Lạc thực sự không thể nghĩ ra ai khác ngoài Lâm Mộc, người bên cạnh Thẩm Cận, có thể biết và điều tra ra điều này. Mạnh Mặc Vũ chắc chắn không phải, cậu ta không có đầu óc đến vậy và càng không biết sự tồn tại của mình.

Thẩm Cận không thể không nhận ra sự thật: "Cho nên, Mạnh Lạc, tất cả những điều này từ đầu đến cuối đều là dối trá."

"Ha ha, thú vị lắm sao? Đùa giỡn tao thú vị lắm sao?"

Chuyện này đối với Thẩm Cận là một sự sỉ nhục lớn. Anh hét lên trong cơn cuồng nộ: "Mạnh Lạc, mày coi tao như thằng ngu, mày nói gì tao cũng nghe theo, nằm dưới thân mày để mày đùa giỡn. Mày có thấy sảng khoái không?, vui con mẹ nó sướng không?"

"Tôi không có!" Mạnh Lạc phản bác.

Thẩm Cận đã biết hết mọi chuyện!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Mạnh Lạc cảm thấy toàn thân lạnh toát, không thể đứng vững được.

Không thể phủ nhận rằng ban đầu hắn có ý định lợi dụng Thẩm Cận, nhưng sau đó hắn đã dừng lại.

Mạnh Lạc cảm thấy đầu như bị điện giật, ong ong vang lên, mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại.

"Thẩm Cận, tôi..." Mạnh Lạc gọi tên Thẩm Cận, nhìn vào biểu cảm chán ghét của anh, một lúc lâu không thể mở miệng biện giải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro