Chương 69: Cưỡng chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mạnh Lạc!"

Chống khuỷu tay lên ngực Mạnh Lạc, tay Thẩm Cận run rẩy vì căng thẳng.

"... Mạnh Lạc."

Thẩm Cận lại gọi một tiếng, lần này giọng nói cũng run rẩy theo. Vừa tức giận vừa khẩn trương, như muốn dừng lại mọi chuyện hoang đường này, vừa cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vô vọng.

Không biết rằng, Thẩm Cận càng hoảng loạn kiềm nén, Mạnh Lạc càng hưng phấn!

"Thẩm Cận, giữ lại chút sức và nước bọt đi. Anh đã khiến em nóng nảy rồi! Hôm nay em không dễ dàng bỏ qua!"

Điên rồi!

Lúc này Mạnh Lạc thật sự đã điên rồi!!!

Khi áo choàng lụa trên người bị lột ra, Thẩm Cận hoàn toàn rơi vào hoảng loạn.

Thẩm Cận bị đôi tay lớn của Mạnh Lạc giữ chặt ở xương hông, mười ngón tay của Mạnh Lạc như sắt, áp chế khiến anh không thể cử động.

"Mày..." Thẩm Cận mặt đỏ bừng, mắng: "Mạnh Lạc, không thể kiềm chế được nửa thân dưới của mình, thì đi thắt ga-rô đi. Nếu thiếu tiền, tao cho mày..."

Mạnh Lạc: "..."

"—— câm miệng!"

Mạnh Lạc giơ tay xoa nắn yết hầu của Thẩm Cận, hành động như bóp chặt mạch máu, khiến hầu kết của Thẩm Cận căng thẳng chuyển động, mồ hôi lạnh đổ xuống lưng.

Lúc này, Thẩm Cận có một ý nghĩ hoang đường: Mạnh Lạc sẽ không muốn bóp chết mình, giết người diệt khẩu.

Thẩm Cận run rẩy nắm lấy cổ tay Mạnh Lạc, "Mày sẽ hối hận..."

Không thể nói rõ rốt cuộc mọi chuyện đã bắt đầu hỗn loạn từ khoảnh khắc nào.

Mạnh Lạc bóp eo Thẩm Cận, nâng mông anh lên, anh cảm giác toàn bộ lòng tự trọng của mình, một người đàn ông đều bị nghiền nát trong khoảnh khắc này, không sót lại một thứ gì.

"Hối hận?" Mạnh Lạc mặt vặn vẹo, nhấc một chân Thẩm Cận lên, "Anh muốn giết em sao?"

Mạnh Lạc cúi người cố gắng nhìn rõ gương mặt của người đàn ông đang ở địa vị cao này, cảm nhận hơi thở dồn dập, nóng bỏng và run rẩy của Thẩm Cận phả vào ngực mình, đột nhiên cảm thấy thật sảng khoái.

Đúng, thật sảng khoái!

"Anh còn có ý tưởng kết hôn sinh con, anh đối với phụ nữ có thể cứng lên sao?"

Thẩm Cận trừng mắt, quát lớn: "Mày dừng tay, chúng ta, ha ——"

"Không dừng lại được!"

Mạnh Lạc nghẹn ngào cười nhẹ, từng ngón tay của Thẩm Cận bị hắn bẻ ra, giữ chặt trong tay mình, đôi mắt đen láy như mực nhìn chằm chằm Thẩm Cận, đầy sự ôn nhu rợn người, "Thẩm Cận, ann là của em."

"..."

Thẩm Cận cố gắng giãy giụa, nhưng cơn đau nhức từ hạ thân lan lên đến tận xương sống và trán, mắt tối sầm lại trong một khoảnh khắc.

Mạnh Lạc nhìn thấy eo của Thẩm Cận dưới thân mình cong lên như cây cung căng đầy, rồi hạ xuống, giống như con cá mắc cạn trên bờ, miệng há ra, thở hổn hển từng hơi.

"...... Đau!"

Hồi lâu, Thẩm Cận mới từ miệng phát ra một âm thanh khóc lóc mơ hồ.

Một phòng tối đen, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ và tuyết rơi bay lượn lờ mờ hiện ra chút ánh sáng. Làn da trắng của Thẩm Cận trên giường tối càng trở nên sáng như tuyết.

Mạnh Lạc tự nhiên biết rằng mình cũng đang đau đớn...

Hắn cũng không dễ chịu chút nào.

Có lẽ là do không hoàn toàn tỉnh táo, bóng tối xung quanh cũng khiến cảm giác bạo lực vặn vẹo trong tình cảnh này trở nên rõ ràng hơn.

Đối phương càng giãy giụa và đau đớn, Mạnh Lạc càng vặn vẹo để làm mọi thứ tệ hơn, dùng lực đạo khiển trách để thúc đẩy Thẩm Cận cảm thấy mình bị 'phản bội'.

Mạnh Lạc biết mình đã điên rồi, nhưng là ai đã ép hắn phát điên.

Dưới tay là eo thon của Thẩm Cận, làm sao eo của đàn ông lại có thể thon thả như vậy, rên rỉ đau đớn, đàn ông không nên kêu như vậy.

Người dưới thân đang run rẩy, Mạnh Lạc cũng run rẩy theo.

Hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ.

Làm cho Thẩm Cận càng không chịu nổi mà kêu lên trong đau đớn, nhưng lại muốn bóp chặt để Thẩm Cận không thể kêu, không thể chửi ra những lời khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Hết lần này đến lần khác, Mạnh Lạc không thể tiếp cận người dưới thân này, không thể chạm tới anh.

Nhận thức này vừa xuất hiện, giống như một bụi gai mọc đầy, đâm vào cơ thể Mạnh Lạc đau đớn và điên cuồng, khiến ý thức dần trở nên tăm tối.

"Thoải mái không? Thích không? Người khác không thể cho anh, chỉ có em, Mạnh Lạc, có thể cho anh."

"Ah, a... Mạnh... Tao... Mẹ mày, thả mẹ mày... Chó má..."

Thân thể đàn ông vốn kiên cường hơn phụ nữ, nên với sự đau đớn xé rách như vậy, với lực đạo như vậy và với sự nhục nhã như vậy, anh không thể nào ngất xỉu được.

Thẩm Cận vẫn tỉnh táo, bị động chịu đựng tất cả những điều này.

Trần nhà xuất hiện những ảo ảnh đan xen, Thẩm Cận dùng giọng khản đặc mắng chửi, cố gắng tránh xa mọi thứ. Mãi đến khi trước mắt anh hiện lên một mảng ánh sáng trắng, nhẹ nhàng phiêu lãng.

Mạnh Lạc bị anh dùng chân đá một cái, rơi xuống sàn với tiếng "Thịch," người còn vướng vào chăn, trông thật ngốc nghếch.

Một tiếng "Tách," Mạnh Lạc dò dẫm đứng dậy, vô tình đụng vào công tắc đèn cạnh đầu giường. Phòng lập tức sáng rực lên, chiếu sáng mọi thứ bẩn thỉu, dục vọng tanh ngọt.

Đôi mắt Thẩm Cận khép hờ, mang theo hận ý, đuôi mắt đỏ tươi, cắn môi, nửa nằm nửa dựa vào đầu giường, lỗ nhỏ còn đang mở rộng.

Đôi chân vừa đá hắn xuống giường còn co rút, run rẩy, như vẫn chưa thể tỉnh lại từ dục vọng cao trào.

"..... Mạnh Lạc, tắt đèn——-"

Thẩm Cận nhắm mắt lại, muốn gào thét, nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh khẩn thiết, như một lời khẩn cầu.

Thẩm Cận thật sự cảm thấy đau đớn, ánh đèn chiếu lên anh khiến mọi thứ trở nên rõ ràng, anh muốn giấu đi con người bất kham của mình, bóng tối sẽ là màu sắc tự vệ tốt nhất.

Ánh mắt Mạnh Lạc dừng lại một chút trên gương mặt Thẩm Cận, căn phòng lại lần nữa trở nên tối đen, tiếp theo là tiếng sột soạt bên mép giường.

Thẩm Cận sợ hãi, giọng nói mang theo sự kinh hoàng, "Mày còn muốn nữa sao!"

"Em tới nữa thì anh có chịu được không?"

Lúc này Mạnh Lạc tìm lại được lý trí, hoặc có thể nói khi nhìn thấy nước mắt trên gương mặt Thẩm Cận dưới ánh đèn, hắn đã tỉnh lại.

"Của anh bị rách rồi."

Thẩm Cận không nói gì.

Trong bầu không khí trầm lặng, không biết đã bao lâu, Mạnh Lạc vẫn không nói thêm gì, chỉ ôm chặt Thẩm Cận.

Hai người dính sát nửa thân trên vào nhau, đầu gối chạm đầu gối, cổ giao nhau, thời gian trôi qua rất lâu hắn chỉ nghe thấy tiếng thở hỗn loạn của Thẩm Cận.

Một hồi lâu sau, Thẩm Cận vẫn chưa có dấu hiệu bình tĩnh lại, cũng không nói một lời.

Mạnh Lạc tưởng rằng Thẩm Cận sẽ không nói gì nữa, rồi nghe thấy hai câu thì thầm, "Quá con mẹ nó... Khi dễ người khác."

"Ừ." Mạnh Lạc không ngừng hôn lên tóc Thẩm Cận, đáp lại bằng giọng thấp, "Em yêu anh."

"Mày là thằng khốn nạn."

Mạnh Lạc không phủ nhận!

Đèn đầu giường sáng lên lần nữa đã là sau nửa đêm, tiếng nước trong phòng tắm cũng đã ngừng lại.

Mạnh Lạc ôm người từ phòng tắm ra, làn da trắng như tuyết của người trong lồng ngực bị nước ấm làm cho ướt đẫm, thân thể mềm mại nhẹ nhàng treo trên cánh tay Mạnh Lạc, không có chút phản ứng nào.

Mạnh Lạc đặt người vào trong chăn bông.

Nhìn người lại lần nữa ngoan ngoãn ngủ bên cạnh mình, Mạnh Lạc không kiềm chế được mà hôn lên trán anh, trân trọng và bảo vệ như một con rồng ác bảo vệ báu vật trong lòng.

Đột nhiên, điện thoại vang lên ——

Con ngươi trong mắt Mạnh Lạc hơi trầm xuống, không vui vẻ mà ngồi dậy nhìn về phía âm thanh phát ra, là từ quần áo của Thẩm Cận ở cuối giường.

Đã trễ thế này, ai lại gọi điện cho Thẩm Cận?

Mạnh Lạc với tay trần, chân trần lấy điện thoại của Thẩm Cận từ áo khoác ra.

Ánh sáng xanh trắng chiếu lên mặt, nhìn thấy tên trên màn hình, trong mắt Mạnh Lạc lóe lên sự tức giận.

"Lâm — Mộc ———"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro