Chương 7: Rối rắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn phim bên này, Vương Ức tự mình ra tay, nhất định phải cho Thẩm Cận một lời giải thích hợp lý.

Ở phim trường lăn lộn nhiều năm như vậy, yêu ma quỷ quái nào Vương Ức chưa thấy qua, ông chỉ muốn xem thử tên tiểu quỷ nào dám nháo sự ở địa bàn của ông.

Đoàn phim có nhiều người như vậy, từng người một mà tra thì không dễ, nhưng chịu dụng tâm, cũng không khó tra ra.

Nhưng khi tra được, thì phát hiện ra có liên quan đến diễn viên Dương Thụy đóng vai Lạc Âm, người đứng sau hắn không đơn giản, cùng với nhà đầu tư của Thẩm Cận không phân cao thấp.

Ban đầu, hắn đóng vai Mộc Kha, sau đó vì có người phù hợp với vai diễn hơn là Mạnh Lạc, nên hắn bị thay thế.

Vương Ức tuy rằng sợ nhà đầu tư rút vốn, nhưng có thể leo lên đến vị trí này, bản thân ông đã không chấp nhận được bất kỳ sai sót nào, huống chi việc này suýt nữa đã gây ra mạng người.

"Thẩm Cận à! Cậu phải chân thành cảm ơn tôi, vì cậu mà tôi đã đắc tội với kim chủ của mình!"

Vương Ức luôn tìm cách tranh công, kể khổ thì rất thuận buồm xuôi gió, Thẩm Cận đoán rằng những khoản đầu tư trước đây vào điện ảnh đều bị ông mài mòn từng chút một như vậy.

Thẩm Cận vừa tiếp điện thoại vừa cầm ly champagne, trong ly chứa rượu màu cam có bọt khí, "Hắn ta là một thương nhân, cho ông nhiều tiền như vậy đầu tư phim là để kiếm tiền, chỉ cần ông có thể kiếm tiền sẽ không sợ đắc tội hắn. Huống chi hắn đuối lý, chưa chắc đã dám rút vốn."

Lời nói của Thẩm Cận hợp tình hợp lý khiến Vương Ức không thể phản bác.

"Tuy nhiên, cũng không thể dễ dàng tha cho hắn." Thẩm Cận nửa nhắm đôi mắt, ánh mắt trở nên sâu xa hơn.

"Biết rồi, biết rồi."

Ở đầu kia điện thoại, Vương Ức đáp ứng rối rít, biết Thẩm Cận là người bá đạo, không chịu thiệt. Thật ra không cần anh lên tiếng, chỉ cần chuyện này lộ ra, về sau Dương Thụy sợ là trong giới cũng không dễ sống.

Gác điện thoại, Thấm Cận một hơi cạn sạch ly rượu, chất lỏng lạnh lẽo phá lệ làm người ta sảng khoái.

"Thẩm thiếu, đêm nay ngài muốn qua đêm sao?"

Thiếu niên bên cạnh leo lên vai Thấm Cận, đôi môi đỏ hồng muốn tiến tới, Thẩm Cận tránh né, ngón tay thon dài giữ cằm, vuốt ve khóe miệng thiếu niên. Trong mắt thiếu niên có ánh nước, phía sau đã bị người khác sử dụng quá nhiều.

Tình dục là nhu cầu cần giải phóng, anh đã một tháng không giải tỏa, nếu không cũng sẽ không đến nơi này.

Nhưng nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp kích thích dục vọng của anh, anh lại cảm thấy thiếu điều gì đó, tính thú không đủ.

Nếu người bên cạnh là Mạnh Lạc, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến lòng anh nóng lên, tê tái.

Vô luận lúc này là vì mục đích gì, muốn xem
Mạnh Lạc trên mặt hiện lên vẻ dâm đãng, hay muốn nhìn hắn bị mình áp dưới thân chà đạp đến mức không thể tự chủ, tóm lại, trong đầu anh không nghĩ đến người thứ hai.

Đột nhiên tỉnh táo lại, Thẩm Cận nhận ra tình hình nghiêm trọng, Mạnh Lạc đã ảnh hưởng đến anh quá lớn rồi sao?

Một loại cảm xúc giống như bị Mạnh Lạc dẫn dắt, Thấm Cận bắt gặp mình. Ngọn lửa trong lòng anh bùng lên, hận không thể ngay lập tức đè Mạnh Lạc xuống làm một trận.

Chính là.

Tại sao mình nhất định phải tìm cách theo đuổi kẻ lạnh lùng này chứ?

Thẩm Cận lại rối rắm.

Cảm xúc của Thẩm Cận hạ nhiệt, mặt tối sầm, "Đi ra ngoài!"

Thiếu niên bị Thẩm Cận bỗng nhiên đổi sắc mặt làm cho kinh hãi, vội vàng mặc lại quần áo và ra khỏi phòng.

Không gian lại lần nữa lạnh xuống, cùng với dục vọng cũng dần lắng xuống, Thẩm Cận nhìn chằm chằm hạ bộ của mình, một lát sau phát ra tiếng rên rỉ, "Này là chuyện gì vậy chứ!"

Sau khi đuổi người ra, Thẩm Cận lại hối hận, anh không rõ mục đích của mình, trở nên giống như kẻ ngốc, không giống chính mình.

Liên tiếp hai ngày không gặp, Mạnh Lạc ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hắn biết điều này không kéo dài.

"Anh Lạc, Dương Thụy còn ở bên ngoài đó!"

Lưu Việt tấm tắc hai tiếng, "Hắn đúng là, chính mình tự tìm đường chết suýt nữa hại chết người, giờ lại mắt trông mong đến đây."

"Tôi không làm gì hắn, hắn còn bám theo không buông, âm hồn không tan."

Mạnh Lạc thật sự không làm gì, nhưng không có nghĩa người khác không làm gì.

Mạnh Lạc thấy vậy thật ra là vui mừng, hắn cũng không phải là người tốt bụng, nhưng trước mắt Dương Thụy cũng thực sự phiền phức.

Mạnh Lạc: "Cậu đi ra ngoài nói với hắn, tôi không quản được chuyện này."

Lưu Việt: "Được rồi!"

Vương Ức phê chuẩn cho Mạnh Lạc nghỉ hai ngày, trong hai ngày này hắn đều ở khách sạn, tạo cơ hội cho Dương Thụy lợi dụng tình thế, mỗi ngày đều ghé phòng hắn.

Lưu Việt đi ra ngoài một lát, cửa không có động tĩnh gì, nhưng sắc mặt của Lưu Việt có phần không tốt.

"Có chuyện gì vậy?" Mạnh Lạc vừa lật xem kịch bản, vừa viết vẽ lên trên đó.

Lưu Việt với vẻ sợ hãi nói: "Bình thường không nhận ra, nhưng ánh mắt của Dương Thụy rất hung dữ."

Mạnh Lạc không để ý đến lời đó trong lòng.

Miệng vết thương trên tay đang lành lại, vẫn luôn ngứa, cả khi kết vảy cũng ngứa.

Mạnh Lạc nhìn chằm chằm vào những vết thương gập ghềnh, xấu xí trên lòng bàn tay như bị thôi miên.

Thẩm Cận dường như đột nhiên biến mất khỏi thế giới của hắn, thật sự không để lại chút dấu vết nào, hắn thật sự từ bỏ sao?

Nghĩ đến khả năng này, tâm trạng của Mạnh Lạc hiếm khi thật không tốt.

Mạnh Lạc không biết biểu hiện hiện tại của mình, có chút ngơ ngác, có chút không cam lòng, lại có chút bực bội.

Loại cảm xúc này kéo dài đến phim trường, khi bị Vương Ức gọi hai lần thì tan biến.

"Ai! Hiện giờ tìm được diễn viên hợp ý thật không dễ, nếu không cậu đề cử một người đi."

Từ khi Dương Thụy rời đi, vai Lạc âm không ai đóng, dù chỉ là một phân cảnh, nhưng Vương Ức muốn tìm người đẹp, xuất hiện nổi bật, khiến người ta nhớ mãi không quên, ít nhất phải có thể sánh vai với Mạnh Lạc, có cảm giác CP.

Mạnh Lạc không có ý kiến, may mà Vương Ức thuận miệng cũng chỉ hỏi qua loa.

"Cậu nghĩ có cách nào không, mời Thẩm tổng làm khách mời một chút?"

"Anh ta?" Mạnh Lạc suy nghĩ, nói: "Hắn tuỳ tiện nói cái, hợp đồng nào cũng đều là mấy trăm triệu như nước chảy, đạo diễn mời hắn, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý."

"Sao lại không, đây chính là dự án hắn đầu tư. Huống chi......" Vương Ức nhìn Mạnh Lạc với ánh mắt không thiện ý, "Người ở đây, hắn sẽ không thể không tới."

Mạnh Lạc không chịu nổi những lúc đạo diễn Vương đột nhiên trở nên thần kinh, may mắn là những lúc như vậy chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn.

Cuối tháng, mỗi công ty đều bận rộn, tại hội sở mọi người cũng nhanh chóng tan làm. Trước mắt, các dự án mới được xác định, Thẩm Cận mỗi ngày đều xem các loại ppt, họp bàn thảo luận phương án. Mỗi khi bận rộn, Thẩm Cận tạm thời quên mất người nào đó nhưng khi rảnh rỗi, người kia lại xuất hiện trong tâm trí anh.

Thẩm Cận đổ lỗi cho việc không ngủ đủ giấc!

Bởi vì anh không phải là người chung tình, bạn giường hay bạn làm một pháo linh tinh không qua một tháng đều sẽ chán, anh không nghĩ Mạnh Lạc là ngoại lệ.

Vì thế, trong lúc nghỉ ngơi, anh lại chạy tới phim trường.

Mạnh Lạc quả nhiên có mặt, thấy người Thẩm Cận cảm thấy thoải mái.

Không đợi anh đi qua, Vương Ức đã đến trước chặn lại, "Thẩm tổng, lại đến xem tiểu Mạnh à!"

Thẩm Cận đáp "Ừm" một tiếng, định lướt qua Vương Ức, không nghĩ lại thấy mặt của ông xuất hiện trước mắt.

"Thẩm tổng à! Cậu có hứng thú làm khách mời một chút không......"

"Không có!"

Không đợi Vương Ức nói xong, Thẩm Cận đã cắt lời, đẩy ông ra.

Vương Ức nói: "Thẩm tổng, đừng từ chối nhanh như vậy, tôi......"

Thẩm Cận: "Ông làm phiền tôi, tránh ra!"

Vương Ức: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro