Chương 71: Trai đểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cận nói xong, bỗng nhiên phát hiện biểu cảm của Mạnh Lạc không đúng lắm, anh giống như đã mở ra một nút thắt mà không biết là tốt hay xấu.

Từ từ, không phải, Mạnh Lạc, ánh mắt hắn bừng tỉnh như vậy là có ý nghĩa gì đây!? Không phải là hắn hiểu lầm ý anh đấy chứ!!

"Anh nói không tồi!"

Lời đề nghị này làm cho tim của Mạnh Lạc đột nhiên đập nhanh hơn, máu trong người hắn cũng chảy nhanh hơn, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm Thẩm Cận.

Gằn từng chữ một một cách nghiêm túc, hắn nói: "Em nên nghe lời anh, nhốt anh lại, giấu ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy, trói tay chân anh, bịt miệng anh, làm cho anh không bao giờ có thể ra ngoài được nữa, không bao giờ có thể rời xa em..."

Một khi cảm giác này trỗi dậy, nó liền lập tức chiếm lấy cơ thể, dây dưa không thôi.

"Tao không có đam mê như vậy, không phải, tao không có nói như vậy, ý tưởng của mày rất nguy hiểm mày có biết không?" Thẩm Cận hạ giọng, ngữ khí uy hiếp nói: "Tao có thể báo cảnh sát, để cảnh sát bắt mày lại."

Mạnh Lạc mặt không biểu cảm mà nói thẳng: "Anh có thực sự hiểu luật không? Anh cho rằng em không dám?"

Thẩm Cận mặt kịch liệt run rẩy.

Lần này Thẩm Cận thật sự sợ Mạnh Lạc, gã này đến chuyện không biết xấu hổ gì cũng làm được, sợ là phát điên hơn nữa cũng không phải là không có khả năng.

"Đây là vấn đề đạo đức cơ bản."

"Mày muốn nhanh chóng ngồi ăn cơm tù, tao không ngăn cản mày, nhưng tao sẽ ngăn cản Mạnh Thường Lâm cứu mày."

"Không cần đâu!" Mạnh Lạc không biểu cảm nói: "Anh có lẽ sẽ tìm được một thằng nào đó, ở bên trong tù đánh em không ngóc đầu lên được."

Thẩm Cận nhìn Mạnh Lạc mặt luôn luôn âm trầm, đột nhiên hối hận trỗi dậy, anh đáng ra nên áp dụng chính sách dụ dỗ.

Mạnh Lạc nhìn thấy thần sắc lạnh lùng của Thẩm Cận, đột nhiên đem người ấn vào trong lòng ngực.

Thẩm Cận bị ép dựa vào ngực rộng của hắn, bên tai nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt.

"Mày..."

"Thẩm Cận." Mạnh Lạc hai tay ôm chặt anh, tai áp sát vào vành tai Thẩm Cận, thân mật vuốt ve, "Đừng đẩy em ra, được không?" Thẩm Cận muốn đẩy ra nhưng tay cứng đờ, có chút sững sờ.

"Đừng trốn tránh em..." Mạnh Lạc giọng thấp đi vài phần, "Kiên nhẫn của em có hạn, nếu không thì em..."

"Bốp" một cái tát rơi xuống.

"Thẩm Cận!" Mạnh "kẻ điên" Lạc đang trong quá trình khởi động, bị Thẩm Cận tát một cái ngắt đứt.

Mạnh Lạc thoát ra khỏi giấc mộng nói: "Anh làm cái gì vậy?"

"Xem mày có bị bệnh không? Vẫn còn tốt, đầu óc mày chưa bệnh nặng." Thẩm Cận vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Mạnh Lạc, lại hỏi: "Mày đang tỉnh táo có đúng không?"

Mạnh Lạc: "......"

"Thẩm Cận!" Mạnh Lạc đem Thẩm Cận đè xuống dưới thân, "Anh cho rằng em đang đùa anh à? Sớm muộn gì, anh cũng sẽ là người của em."

Khi nói chuyện, trên gò má Mạnh Lạc hiện rõ hàm răng cắn chặt, biểu hiện sự căng thẳng tự nhiên. Gân xanh nổi lên trên cổ và mu bàn tay, trông rất có lực. Cả người Mạnh Lạc gợi cảm đến kỳ lạ.

Quả nhiên, bất luận lúc nào, con người luôn sẽ mắc sai lầm hai lần trên cùng một khuôn mặt.

"Mạnh Lạc, Mày... mày khẳng định như vậy không phải là quá sớm sao." Thẩm Cận đặt cánh tay chống lên giữa hai người, huyệt Thái Dương nhảy lên liên tục, vị trí và khoảng cách này quá nguy hiểm.

"Thế nào, anh còn ý nghĩ muốn cùng Lâm Mộc, người chen chân vào giữa hai chúng ta ở bên nhau sao?" Mạnh Lạc thở dốc dữ dội, rõ ràng là khó thở, "Anh đã vì hắn, không ngừng cãi nhau với em nhiều lần, hắn mỗi lần tính toán đều phải đánh vào mặt em. Có phải anh thích hắn như vậy mà không thích em?"

"Mày đang nói tào lao cái gì đó?"

Thẩm Cận không biết tại sao Mạnh Lạc lại nghĩ như vậy, nhưng vẫn theo bản năng phủi sạch quan hệ, không muốn Mạnh Lạc hiểu lầm.

Nhưng Mạnh Lạc không tin.

"Em nói bậy?" Mạnh Lạc cười đau đớn, giơ lên vật trong tay, đặt câu hỏi: "Thế tại sao Lâm Mộc lại gọi điện cho anh lúc nửa đêm?"

"Tao làm sao biết được?" Thẩm Cận không chút nghĩ ngợi liền muốn đoạt lại điện thoại, kinh sợ nói: "Mày nhìn lén điện thoại tao, còn muốn chất vấn tao!"

"Đừng chuyển đề tài." Mạnh Lạc trực tiếp dùng tay vòng qua eo Thẩm Cận một vòng, giữ chặt người muốn chạy trốn dưới thân mình.

"Nếu hôm nay anh không nói cho rõ ràng, thì hãy nói ở trên giường!"

Kế hoạch thất bại, Thẩm Cận sốt ruột hận đến mức muốn nhe răng cắn chết Mạnh Lạc, "Mày, mày có phải nghĩ tao bây giờ không có biện pháp gì với mày đúng không? Đợi ra khỏi cửa..."

"Ra khỏi cửa, em có thể làm như ngày hôm qua, kéo anh trở lại, chịch anh đến khi anh không cử động được!"

Mạnh Lạc cười xấu xa, hôn lên khóe miệng Thẩm Cận, "Em không biết xấu hổ đâu. Nếu anh không muốn mất mặt, cách tốt nhất là phối hợp."

Mạnh Lạc biết cách nói chuyện, một câu nói đã làm cho người ta cảm thấy khó chịu muốn chết.

Mặt nhỏ và cần cổ của Thẩm Cận đều nghẹn đỏ, lá phổi như muốn nổ tung, đánh không lại. Một hơi liền quay đầu đi, mắt không thấy tâm không phiền, nhỏ giọng nói: "Tao và hắn hiện tại không còn quan hệ, tao không biết vì sao hắn lại gọi điện."

Ngay sau đó, đáy mắt Mạnh Lạc hiện ra bi thương, môi mỏng thân mật cọ vào mặt Thẩm Cận, có chút đáng thương, "Anh nói không có quan hệ thì em tin là không có quan hệ. Dù anh nói thật hay giả, em đều tin!"

Không đợi Thẩm Cận sinh ra chút áy náy, Mạnh Lạc liền phá tan sự thương cảm nhỏ nhặt đó, "Nhưng nếu một khi anh bước ra khỏi cánh cửa này mà không cần em nữa, thì chính là muốn em chết. Nếu anh tìm người khác, em sẽ đi chết ngay bây giờ."

Thẩm Cận đột nhiên quay đầu lại, "Mạnh Lạc, mày uy hiếp tao!"

"Không phải uy hiếp!" Mạnh Lạc ôm đầu Thẩm Cận, một bên vừa hôn vừa trấn an cảm xúc của anh, một bên vừa cố chấp nói: "Nếu anh dám thích người khác, bất kể là ai, em sẽ... giết chết hắn."

Thẩm Cận im lặng một lát, "Mày điên rồi!"

"Có thể, em đúng là mắc bệnh thần kinh thật."

Mắt Mạnh Lạc dịu đi một chút, nằm trên giường, kéo Thẩm Cận vào lòng, "Vì vậy, đừng bao giờ nghĩ đến việc rời bỏ em..."

Thẩm Cận bị giam cầm trong lòng ngực, giãy giụa hai lần.

Mạnh Lạc nhỏ giọng nói: "Ngủ thêm một lát. Em hai ngày không ngủ được, lại đợi anh ở dưới lầu cả một buổi chiều, coi như giúp em ngủ."

Thẩm Cận ngừng giãy giụa, anh biết bản thân mình nên phân biệt đúng sai, cần lập tức đẩy Mạnh Lạc ra, nhưng... Mạnh Lạc dường như thật sự rất mệt!

Trong khi Thẩm Cận đang suy nghĩ lan man, Mạnh Lạc lại kéo anh vào lòng, giống như bó bánh chưng, gần như khiến anh không thể thở.

"Chật quá!"

"Anh sẽ chạy."

"......" Thẩm Cận trả lời: "Đây là nhà tao, tao không chạy."

"Không được!" Mạnh Lạc dùng lời lẽ nghiêm túc từ chối.

Theo sau, hắn một tay từ vai trái đem áo rách quần tơi tả của Thẩm Cận hoàn toàn ấn vào trong lòng ngực mình, vừa làm vừa tỏ vẻ ủy khuất nói: "Phương Tinh Viên cũng là nhà của anh, nhưng anh còn không phải nói đi là đi à, lúc trước anh nói em là của anh, giờ thì chỉ cần thay đổi tâm ý là bỏ mặc em ngay."

"Thẩm Cận, anh còn nhớ những gì anh đã nói không? Anh chính là kiểu người rõ ràng là trai đểu nên luôn thích nói lời giả dối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro