Chương 72: Dạy dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật vậy hả?

Nghe Mạnh Lạc nói như vậy, Thẩm Cận nhận ra rằng mình thực sự đã làm được điều đáng khen. Tên đáng bị dạy dỗ này quả thật cần phải được giáo huấn cẩn thận như thế.

"Vậy nên ý của mày là, tất cả là lỗi của tao?"

"Không." Mạnh Lạc hôn lên tóc Thẩm Cận, "Em không trách anh, từ đầu đến cuối, em chỉ đổ lỗi cho chính mình, vì không có khả năng giữ được anh."

Thẩm Cận: "......"

Toàn bộ những chuyện này, Mạnh Lạc đều tự trách mình, Thẩm Cận là người thích được nhẹ nhàng chứ không chịu được sự cứng rắn. Trong tình huống này, đánh một trận để giải tỏa còn tốt hơn, hiện giờ lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng như có con mèo nhỏ cào, có chút mềm lòng.

Thình thịch, thình thịch......

Hai người áp sát ngực vào nhau, nhịp tim đan xen như trống đánh, máu chảy ra từ tim, va chạm thẳng vào não.

Trong đêm tuyết rơi này, mọi thứ trở nên đơn giản và yên tĩnh một cách lạ thường.

"Nghỉ ngơi một chút đi! Em thật sự rất mệt......"

"Tôi......"

Thẩm Cận còn muốn nói gì đó, nhưng Mạnh Lạc đã nhắm mắt lại.

Mạnh Lạc dường như thật sự rất mệt, quầng thâm dưới mắt hiện rõ khiến người ta nhìn mà sợ.

Nghe nói khi gia nhập tập đoàn, mặc dù đó là doanh nghiệp của Mạnh gia, nhưng việc quản lý ở nơi cao tầng không tránh khỏi vẫn đầy rẫy các phe phái, không có năng lực sẽ khó mà đứng vững.

Vợ chính thức của Mạnh Thường Lâm từ lâu đã nổi tiếng với vô số thủ đoạn không nương tay, Mạnh Lạc đối phó với bà ấy có lẽ cũng không dễ dàng gì.

Nghe nhịp tim của Mạnh Lạc, tâm trạng của Thẩm Cận trở nên phức tạp.

Anh thật sự đã thu vào một rắc rối không dễ bỏ qua.

......

Khi chuông cửa reo, Mạnh Lạc mở mắt trước Thẩm Cận.

...... Có người đến!

Mạnh Lạc khoác thêm áo choàng lụa lên người Thẩm Cận, tùy tay cào cào tóc rồi đi mở cửa.

Hai người đối mặt, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Lâm Mộc, Mạnh Lạc liền giữ chặt cửa. Có vẻ như câu nói hôm qua thực sự khiến Lâm Mộc tức giận, sáng sớm đã tìm đến cửa.

"Mạnh Lạc! Mạnh Lạc, mở cửa cho tao!!!"

Bên ngoài, Lâm Mộc dùng hết sức để đập cửa, cánh cửa vang lên "Bang,bang" Mạnh Lạc sợ rằng cửa sẽ gãy mất.

"Mạnh Lạc, Thằng nào con mẹ nó ở bên ngoài đập cửa!" Từ trong phòng ngủ có một cái gối ném ra, Thẩm Cận tức giận, không biết rằng Mạnh Lạc đêm qua sau lưng anh tiếp điện thoại của Lâm Mộc.

Mạnh Lạc do dự một chút, cảm thấy không thể không mở ra, rồi mở cửa.

Lâm Mộc lập tức xông vào, trừng mắt nhìn Mạnh Lạc một cái, hướng thẳng về phòng ngủ mà đi.

Mạnh Lạc liền giơ tay ngăn lại, "Anh ở đây chờ!"

"Mạnh Lạc ——" Lâm Mộc nói: "Mày có quyền gì mà cản tao?"

"Tôi không có quyền gì để cản lâm tổng, nhưng Thẩm Cận chưa chắc muốn gặp anh lúc này?" Mạnh Lạc khoác hờ áo choàng ngủ lụa có dây cột, trên cổ xuống bả vai còn có vết cào khả nghi.

"Mày......" Lâm Mộc định nổi giận, nhưng nhìn thấy những vết đó, nhất thời lưỡng lự không biết có nên bước tiếp hay không.

Ánh mắt Lâm Mộc trở nên lạnh lẽo.

Nhưng Mạnh Lạc vẫn có thể nhận ra nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của Lâm Mộc, để Lâm Mộc nhìn thấy cũng hiểu được.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong lòng Mạnh Lạc có chút hả hê.

Mạnh Lạc cuối cùng cũng biết cái gì gọi là cáo mượn oai hùm, tiểu nhân đắc chí.

Mạnh Lạc hơi càn rỡ mà nhướng mày nói: "Anh tìm một chỗ ngồi đi! Tôi đi gọi Thẩm Cận dậy."

Tên Thẩm Cận trong miệng Mạnh Lạc được nói ngọt ngào như nước đường, làm người khác phát bực. Lâm Mộc nhìn Mạnh Lạc, nắm chặt tay.

Trong phòng, Thẩm Cận vẫn còn trần truồng, quấn chăn bông.

Cửa phòng ngủ đóng lại, Thẩm Cận mơ màng hỏi: "Ai tới đó? Lâm Chu sao?"

"Không phải, là Lâm Mộc."

Mạnh Lạc vừa dứt lời, Thẩm Cận liền bật dậy khỏi giường.

"Lâm Mộc! Sao không nói sớm!"

Thẩm Cận trần như nhộng chui ra khỏi chăn, rồi tiến đến tủ quần áo tìm đồ mặc, thỉnh thoảng đau đớn đến kêu "Ưm ưm ~".

Anh không thể để Lâm Mộc thấy mình bị xấu mặt.

Mạnh Lạc lập tức nổi giận đùng đùng, đi tới bóp gáy Thẩm Cận, ép anh lên tủ quần áo.

"Sao vậy? Nghe đến tên Lâm Mộc liền hưng phấn như thế, còn nói anh không có chút quan hệ nào với hắn." Mạnh Lạc ghen tuông đến mức mắt đỏ rực.

"Mày đừng ở đây gây sự với tao, giữa hai người chúng tao không có gì cả!" Thẩm Cận chỉ vào trán Mạnh Lạc, bổ sung thêm: "Cho nên mày cút đi!"

Nhưng Mạnh Lạc không nghĩ thế.

Hắn dùng lực mạnh mẽ vặn đầu Thẩm Cận lại và cắn lên môi anh.

......

"Mẹ mày! Đau a ——"
Thẩm Cận che miệng, trừng mắt nhìn hắn một cái, vội vàng khoác chăn và đi vào phòng tắm.

Trong gương, Thẩm Cận sờ sờ khóe miệng đỏ rực, trên đó có một vết cắn mới, máu chảy ra, nhìn vào là biết không phải làm việc tốt mà ra.

Thẩm Cận quay đầu lại và hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Lạc đang đứng ở cửa, tay ngứa ngáy cầm bàn chải đánh răng bên cạnh ném qua, "Mày làm thế này sao tao còn mặt mũi đâu mà đi gặp người khác? Chiều nay tao còn có một cuộc họp!"

Mạnh Lạc nhẹ nhàng đỡ được đồ vật, đặt lại lên bàn rửa mặt, cười nói: "Em không tin anh như thế này còn muốn gặp Lâm Mộc."

"Thấy rõ! Mày làm như thế này sao tao gặp hắn được."

Thẩm Cận tức giận đến muốn chết, khóe môi và mông đau đến phát điên, Mạnh Lạc càng ngày càng làm người khác phát rồ.

"Nếu anh thấy không ổn, thì để em giúp anh giải quyết Lâm Mộc phiền phức!" Mạnh Lạc thấy Thẩm Cận chỉ lo nghĩ đến môi mình, liền xung phong tình nguyện giúp Thẩm Cận giải quyết chuyện phiền phức!

"Khoan đã." Thẩm Cận dùng tay kéo chiếc khăn nhỏ trượt xuống vai, chân bước không vững, nhanh chóng dịch đến trước mặt Mạnh Lạc hỏi: "Mạnh Lạc, mày có phải cố ý không?"

"...... Làm sao nữa?"

"Mày cố tình cắn tao, làm tao bị thương để không ra ngoài được?"

Mạnh Lạc nhẹ nhàng thở ra, "...... Em sai rồi!"

"Hừ!" Thẩm Cận cười lạnh, "Sai rồi thì nhận sai rất nhanh nhưng mà mày có sửa được không?"

Mạnh Lạc do dự nói: "Vậy em... giúp anh đuổi Lâm Mộc đi."

Thẩm Cận không nhìn Mạnh Lạc nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào mình trong gương, hờ hững "Ừm" một tiếng, khi anh xoay người đi, lại kéo lấy Mạnh Lạc cảnh cáo, "Không được nói lung tung!"

"Được, em không nói lung tung."

Mạnh Lạc nghe theo, giống như cáo mượn oai hùm làm một hồ ly ranh mãnh, bước ra ngoài.

Lâm Mộc cuối cùng nhìn thấy Mạnh Lạc, nói không thất vọng thì là giả, "Cận đâu?"

Mạnh Lạc đi đến trước mặt Lâm Mộc, đè một tay lên vai Lâm Mộc, nói: "Cận không muốn gặp anh, nếu anh biết điều thì nhân lúc còn sớm mà đi đi!"

Lâm Mộc híp mắt nhìn Mạnh Lạc, đẩy gọng kính, "Tôi không tin lời cậu nói, nếu thật sự muốn tôi rời đi, thì tôi cũng muốn tận mắt nhìn thấy người một cái trước đã."

Tay trên vai Lâm Mộc đột nhiên siết chặt, Mạnh Lạc mặt lạnh vài phần, "Điều này không thích hợp! Thẩm Cận chưa mặc quần áo. Lâm tổng là người có thể diện, vẫn là không nên không biết tốt xấu mà cắm cọc ở chỗ này."

"Cuối cùng, Tôi làm điều này cũng vì muốn tốt cho anh."

Lâm Mộc quay đầu nhìn Mạnh Lạc với ánh mắt lạnh lùng, "Cậu có ý gì!"

Mạnh Lạc lùi vài bước, nói: "Ý tôi là, sau này không cần quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa, Cận sẽ sống mà không cần thiết phải có anh ở bên cạnh."

Lâm Mộc không để mình bị đẩy vòng vòng, "Tôi không biết cậu dùng thủ đoạn gì để khiến Cận cho phép cậu vào cửa, nhưng tôi tin rằng cậu không phải là người có thể đứng bên cạnh Cận."

Mạnh Lạc cười lạnh: "Chuyện này cũng không cần anh lo!"

———————————————————-

Tớ sẽ đổi xưng hô linh hoạt tuỳ theo cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật nhé.
Ví dụ: Lâm Mộc là người trầm ổn nên lúc gõ cửa tức giận không kiểm soát được nên tớ đổi mày- tao với Mạnh Lạc. Sau khi Mạnh Lạc vô phòng nói chuyện với Thẩm Cận thì trong lúc đó Lâm Mộc là tuýp người giữ thể diện cao, khi bình tĩnh lại cũng thay đổi xưng hô tôi- cậu với Mạnh Lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro