Chương 73: Ngâm mông trong nước thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cãi nhau cái gì? Chẳng lẽ còn muốn đánh nhau ở chỗ tôi?"

Thẩm Cận ôm cánh tay dựa vào tường, mí mắt cụp xuống, giọng nói uể oải.

"Cận, cậu có khỏe không?" Lâm Mộc đỡ Thẩm Cận, quan sát từ đầu đến chân, thấy vết cắn trên môi liền thở phào, quay đầu nói: "Người này, cậu sao lại để hắn vào nhà."

Mạnh Lạc cũng quay đầu, thấy Thẩm Cận khoác áo choàng lụa dài từ đầu đến chân. Nghe vậy, Thẩm Cận cười lạnh, liếc nhìn Mạnh Lạc, giọng đầy mỉa mai: "Ai biết được! Có lẽ là ai đó mặt dày không biết xấu hổ."

Mạnh Lạc im lặng. Hắn hiện tại không dám nói một câu, sợ sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức.

Thẩm Cận không để ý đến hắn, chỉ lo nói chuyện với Lâm Mộc, thi thoảng trán đổ mồ hôi, khóe miệng co giật. Nhớ tới vết thương trên mông, Thẩm Cận lúc thì mặt đỏ bừng, lúc thì tái nhợt, chỉ cần hơi cử động là đau đớn.

Vết rách có lẽ không nghiêm trọng, nhưng với vị trí này, nghĩ đến bệnh viện cũng là điều không thể. Vừa rồi trong phòng tắm, Thẩm Cận đã tìm thấy một cửa hàng thuốc, phát hiện ra một điều mới mẻ. Thì ra còn có cách ngâm hậu môn trong nước thuốc.

Điều này không tồi, Thẩm Cận chọn phương thức giao hàng kín đáo. Thẩm Cận vừa nói chuyện vừa chờ đồ được giao tới, quyết định rằng hai người bọn họ đều không thể ở lại.

Thẩm Cận nói: "Anh lần trước cho tôi xem bản thiết kiết, tôi thấy tất cả đều khá đẹp."

Lâm Mộc đáp: "Vậy anh sẽ cho người đưa đến đây, số đo lần trước Lâm Chu đưa cho anh, bọn họ sẽ giúp em sửa lại chút."

Thẩm Cận gật đầu, "Cảm ơn. Lần sau tôi sẽ mời anh ăn cơm!"

"Em..."

"Hôm nay tôi có chút việc riêng." Thẩm Cận tiếp tục nói: "Tôi đến khi đó sẽ gọi điện thoại cho anh, đúng rồi, anh ra khỏi cửa về thì tiện tay mang luôn người kia theo. Tôi nhìn thấy hắn là phát phiền."

"Được."

Lâm Mộc hai đầu lông mày giãn ra, không để ý quá nhiều đến những điều nhỏ nhặt bất thường bên phía Thẩm Cận, nhưng Mạnh Lạc ở phía sau Lâm Mộc thì thấy rõ ràng hơn. Thẩm Cận hiện tại cảm thấy rất khó chịu!

Hôm nay là tiệc sinh nhật của Lục Tình. Lục Đình đã mời rất nhiều bạn bè trong giới chính trị và kinh doanh đến để chúc mừng. Tuy nhiên, Thẩm Cận không đến mà chỉ lịch sự cho người gửi quà tới Lục gia.

Lục Phong đứng ở góc, chế giễu nhìn tất cả. Người khác không biết, nhưng cậu thì rõ ràng vẻ mặt của cha mình. Khi nhìn thấy Charles, ông ấy cười đến mức nếp nhăn hằn lên không thể thấy con mắt. Những người khác thì luôn không hài lòng khi nhìn con rể, nhưng ông ấy thì ngược lại, mặc dù chưa đâu vào đâu cả, nhưng ông ấy hận không thể để mọi người biết rằng Charles là vị hôn phu của Lục Tình.

Thật buồn cười! Trong mắt người ngoài, đó chẳng phải là cách gián tiếp thông báo về cuộc hôn nhân sắp tới sao? Lục Phong ở đây lâu như vậy cũng không thấy thân phận con trai ruột của cậu được đãi ngộ tốt như thế!

Mọi người trong nhà cũ không ai quan tâm đến Lục Phong, dù rõ ràng cậu là đại thiếu gia, nhưng lại giống như người vô hình trong yến tiệc, chỉ có thể lặng lẽ nhìn từ trong góc tối. Charles, với dáng vẻ cao lớn và khí chất mạnh mẽ, đứng bên Lục Tình, quả thật là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, ngoại hình và gia thế đều xứng đôi.

Nhìn một cái, từ nhỏ đến lớn, Lục Tình luôn dễ dàng có được thứ mình muốn, trong khi Lục Phong, mặc dù có một nửa dòng máu giống cô, lại không có đủ tư cách đứng cạnh cô. Thật buồn cười!

Khi yến tiệc chưa kết thúc, Lục Phong đã rời đi một mình đến chỗ Tiểu Vệ. Là một tình nhân, Tiểu Vệ đủ tư cách, không nhiều lời, không hỏi nhiều, kín đáo và trung thành, điều quan trọng là có thể kiểm soát được. Say rượu một đêm, Lục Phong đang cùng Tiểu Vệ chuẩn bị rời giường ăn sáng. Ở bên người này, Lục Phong không cần làm gì cả, ăn uống đều được phục vụ tận nơi, thật ra cũng rất không tồi.

Chỉ là... Charles không biết thế nào mà lại tìm đến đây. Chuông cửa vang lên, Tiểu Vệ mở cửa và nhìn thấy một người đàn ông toát ra hơi lạnh, lập tức nhìn về phía sau Lục Phong.

"Lục thiếu ——"

Lục Phong ngẩng đầu nhìn hắn từ trên ghế sofa, bày tỏ vẻ lười biếng và thoải mái, "Charles, sao anh luôn có thể tìm thấy tôi dù tôi chạy đến bất cứ nơi đâu?"

"Hay là... Có gián điệp bên cạnh tôi, hàng ngày báo cáo cho anh!"

Lục Phong rõ ràng đang cười, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia nguy hiểm. Đôi mắt xanh thẳm của Charles sáng lên vài lần, nói: "Bây giờ em hãy mặc quần áo đang hoàng và đi với anh khỏi nơi này."

"Đi đâu?"

Lục Phong không có ý định đứng dậy, mà tiếp tục cầm lấy chén rượu trên bàn trà, "Ông già kia có vẻ rất hài lòng với anh, chị của tôi cũng rất tốt, anh ——"

Charles hất tay làm chén rượu vỡ xuống đất, khiến Tiểu Vệ sợ hãi hét lên tiếng thét chói tai.

"Lục, lục thiếu......" Tiểu Vệ nói lắp bắp, Tiểu Vệ rõ ràng chỉ là trai bao, cảm thấy rằng việc kiếm tiền này không dễ dàng chút nào.

Lục Phong nhíu mày, "Cậu đi ra ngoài mua ít rau." Lục Phong nhìn thoáng qua Charles, bổ sung thêm: "Mua nhiều một chút, trưa nay nhiều người ở lại ăn cơm."

"...... Vâng." Tiểu Vệ như được đại xá, chạy ra ngoài.

Khi phòng trở nên yên tĩnh, Lục Phong mới tiếp tục nói: "Không vui? Đến chỗ tôi để trút giận."

Charles lạnh mặt, "Hôm nay em không đến?"

"Tôi đi làm gì?" Lục Phong thản nhiên nói: "Qua đó chỉ làm rối loạn, khiến mọi người khó chịu."

Lục Phong cười khúc khích, mang theo vẻ tinh nghịch của một đứa trẻ hư hỏng.

Charles lần đầu gặp mặt đã điều tra về Lục Phong, khác với người phương Đông quá dựa vào cha mẹ, Charles lớn lên ở Italy trong một gia tộc trải qua huấn luyện nghiêm khắc, có thể ở trong dàn chị em có quan hệ huyết thống sống sót đến tuổi trưởng thành và đạt được vị trí hiện tại, trên tay không thể không dính máu.

Nhưng Lục Phong khác Charles, hoặc nói cách khác là gia đình phương Đông khác họ, quan hệ huyết thống rất quan trọng và ràng buộc. Lục Phong rõ ràng có sự quyến luyến gia đình, nhưng không trung thành.

Charles ngồi xổm xuống trước Lục Phong, đôi mắt xanh lam ngẩng lên nhìn cậu, dùng giọng nhẹ nhàng ý đồ làm tan chảy sự cứng rắn của Lục Phong.

"Anh đã chờ em, em vẫn luôn không đến."

Con ngươi màu đen của Lục Phong giật giật, "Tại sao chờ tôi?"

"Tiệc sinh nhật tuyên bố anh sẽ cưới Lục Tình, ann còn muốn tôi là một cậu em vợ đến trình diện chúc mừng. Charles, anh muốn làm ba ngất xỉu tại chỗ!"

Charles sững sờ, dường như không quen với cách ngôn ngữ tiếng Trung thay đổi nhanh chóng, đôi khi không theo kịp ngữ cảnh lời nói của Lục Phong.

Sau một lát, lời Charles vẫn còn lúng túng: "Em nói làm cái gì, tại sao ba của em lại... xỉu?"

"Anh muốn nói cho em biết, anh không muốn cưới chị của em. Vì ở chỗ các em, một khi cưới chị gái của em rồi thì anh sẽ không thể cưới em."

Lục Phong không ngờ sẽ có câu trả lời như vậy.

Nhìn bóng dáng Charles mặc dù là người nước ngoài nhưng vẫn nỗ lực giải thích, nhất thời không biết nói gì, cúi đầu, miệng căng thẳng, trầm mặc.

Charles thật sự lo lắng, truy vấn: "Nếu anh cưới em, em có phải sẽ không đi tìm người khác ngủ nữa không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro