Chương 74: Mang về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Việc tôi ngủ với ai thì có liên quan gì đến chuyện này?" Lục Phong bất ngờ thốt ra một câu, "Chúng ta đều là đàn ông, đừng cổ hủ như vậy. Việc kết hôn này chẳng khác gì việc cởi quần rồi đánh rắm, làm điều thừa thãi. Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh, nếu tâm trạng tốt thì lên giường, vậy mà anh lại liên hệ đến chuyện kết hôn."

"......"

Charles bỗng chốc cảm thấy thất vọng và bất lực.

Hắn đã rất cố gắng nỗ lực vượt qua nhiều khác biệt, học cách đến gần Lục Phong, nhưng người này lại đề phòng quá mức về tình cảm, không chịu bước một bước về phía hắn.

Lục Phong phóng đãng, tàn nhẫn, thô tục, đáng thương, nghĩ đến đây, Charles nhận ra không thể  ôm ảo tưởng về phẩm chất của Lục Phong.

Charles thật sự thất vọng.

Charles cho phép bản thân mình thích một người không tốt như vậy, vì hắn tuân theo sự hấp dẫn từ nội tâm. Nhưng Charles không thể chấp nhận một người mãi mãi đẩy hắn ra xa, vì điều đó quá mệt mỏi.

Nhìn một lúc, như thể trong lòng có thứ gì bỗng nhiên tan vỡ, mất đi.

"Anh từng nghĩ rằng em ít nhất cũng có một chút thích anh, nhưng giờ xem ra, suy nghĩ và lựa chọn của anh đều sai lầm, đến với nhau vui vẻ, chia tay cũng vui vẻ......"

Giọng Charles rất thấp, như tiếng đàn cello tông C trưởng, hàng mi dài che đi đôi mắt xanh lam u buồn, thân hình cao lớn ngồi xổm trên đất, khiến người ta xót xa.

Cha qua đời vẫn còn nhiều uẩn khúc, bác lợi dụng lúc hắn không có ở trong nước lập tức giành những bến cảng quan trọng bằng súng.

Nếu có thể, Charles còn muốn dây dưa với Lục Phong, nhưng hiện tại, hắn cần quay về Italy để xử lý bọn phản loạn.

Gia tộc của hắn cần hắn, người thừa kế này, và thời gian này đòi hỏi rất lâu, có lẽ suốt đời hắn sẽ không bao giờ quay lại mảnh đất này.

Charles muốn mang Lục Phong đi, nhưng hiện giờ thấy rõ được tâm tư Lục Phong, thấy rõ Lục Phong keo kiệt, một chút tình cảm cũng không muốn trao cho hắn.

Vậy Charles còn cần phải kiên trì sao? Tốt hơn là tôn trọng quyết định và ý muốn của Lục Phong.

Charles cuối cùng cũng hoạt động lại, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói: "Lục Phong, tôi sẽ không kiểm soát cậu nữa. Cậu thích ai, muốn cùng ai làm tình, sau này không cần phải tránh mặt tôi!"

Sau đó Charles rời đi.

...... Đi rồi.

Charles thậm chí chưa nói xong mục đích của chuyến đi này, thân ảnh đã hoàn toàn biến mất trước mắt Lục Phong.

Lục Phong ngơ ngẩn một lúc lâu, rồi mới cố gắng đứng dậy, nhìn về phía cửa phòng bị đóng kín. Lục Phong chạy ra ngoài, nhưng đã sớm không thấy bóng người đâu.

... Cốt truyện không nên đi theo hướng này chứ?

Tên ngốc này... Sao lại đi nhanh như vậy?

Lục Phong cảm thấy ngực như bị nghẹn lại sắp chết, tim cũng đập loạn nhịp, cảm giác này không giống bình thường chút nào.

Lúc này, điện thoại trong túi Lục Phong reo lên, là Lục Đình gọi.

"Alo?"

"Mày cút về nhà chính cho tao!"

Lục Phong vốn đã bực bội, khi nhận được điện thoại của Lục Đình, càng không thể kiềm chế cơn tức giận, thái độ trở nên lạnh lùng.

"Tôi không về, có chuyện gì thì nói trong điện thoại."

Lục Đình lập tức lớn tiếng mắng: "Chính mình cũng biết không có mặt mũi mà về, mày là đàn ông, lại học mẹ mày cái thói đĩ điếm, muốn leo lên giường đàn ông."

"Lục Phong, mày có biết xấu hổ không!"

"A." Lục Phong cười khẩy, "Ông già kia, đừng cứ suốt ngày nói chuyện đĩ điếm, ông chẳng phải cũng leo lên giường của đĩ điếm mới có được tôi sao? Giờ hối hận cũng đã muộn rồi!"

"Con gái ông bị người ta từ chối, ông đổ hết tội lên đầu tôi, mẹ nó, tôi làm sao biết ông thích con rể của ông lại từ chối con gái ưu tú, đoan chính của ông."

"Mày, mày về ngay cho tao!" Lục Đình tức giận đến nỗi lời nói cũng lắp bắp, "Nếu không phải mày không biết liêm sỉ, tiểu tình..."

"Câm miệng!" Lục Phong mắt đỏ ngầu, hét lên: "Tôi là con trai ông à? Nếu ông ghét tôi đến vậy, sao không để tôi chết ngoài đường luôn cho rồi!"

"Địt mẹ!"

Điện thoại bay đi, va vào bình hoa bên chân Tiểu Vệ.

Tiểu Vệ mang đồ ăn về, nhìn điện thoại dưới chân, nhỏ giọng gọi, "Lục thiếu..."

Lục Phong quay đầu lại, mắt còn đầy lửa giận, "Làm gì!"

Tiểu Vệ run rẩy, "Lục thiếu muốn ăn gì hôm nay? Em..."

Lục Phong ngắt lời, "Ăn cái rắm, không ăn!"

"Một người rồi lại một người, đều muốn làm tôi bực mình." Lục Phong tức giận đá vào chiếc xe bên cạnh, cả gara vang lên tiếng báo động
"Ò e ò e ò e".

"Má nó!"

Lục Phong lái xe lao ra ngoài.

Xe chạy trên đường, bản thân Lục Phong cũng không biết đi đâu, cứ thế chạy vòng quanh ba vòng, rồi tùy tiện vào một quán bar.

Cậu thật sự không biết đi đâu.

Quán bar ánh đèn mờ ảo, trên sân khấu có nhiều cô gái đang khiêu vũ, váy trắng phấp phới đến đùi, eo thon gọn, một khuôn mặt dưới ánh sáng màu lam và lục của quán bar hiện lên sắc hồng lạnh lẽo, hiện lên vài phần dâm đãng thuần khiết.

Trên bàn rượu ly này nối ly khác, bên cạnh cũng có khách đến không mời.

"Muốn uống một ly không?"

Lục Phong quay đầu nhìn người phụ nữ ngực trễ thấp, ánh mắt quét qua một vòng, nói: "Có bộ ngực lớn thật đấy!"

Người phụ nữ chú ý Lục Phong từ lâu, ánh mắt đã đánh giá kỹ bộ trang phục và phụ kiện trên người cậu, người này rất giàu!

Là người giàu nhất trong quán bar.

"Phải không? Cậu thích à?" Người phụ nữ tự hào về vòng một đẫy đà, nghĩ rằng Lục Phong thích, càng cúi thấp ngực xuống làm nó càng đồ sộ hơn.

"Đừng đến gần tôi quá!" Lục Phong ánh mắt trong sáng, giọng nói lạnh lùng: "Độn silicon nhiều quá, nó sắp rơi luôn rồi."

Người phụ nữ lập tức cứng đờ, khuôn mặt trang điểm tinh tế trở nên vặn vẹo, "Mày... Bị thần kinh à!"

Người kia đi rồi, Lục Phong tiếp tục uống rượu, dần dần cơn tê mỏi do rượu thấm vào thần kinh, cậu ngả người dựa vào ghế sô pha.

"Giám đốc ——"

......

"Một chai hai ngàn, uống đi! Sao lại không uống?"

"Lục... Lục thiếu, có người đến."

Lục Phong nâng mí mắt, liền thấy Lục Tình, không đúng, phía sau chị ta còn có vài người đi theo.

Khung cảnh này thật sự dọa người, cậu bé trai ngồi trong lòng Lục Phong đứng dậy, cúi chào rồi chạy.

Lục Tình mặt mày nhăn nhó, "Lục Phong, em không có việc gì làm được ra hồn, thế mà học được cách rót rượu cho người khác, ai dạy em!"

"Chuyện này còn cần học sao? Không phải vừa nhìn đã biết." Lục Phong nheo mắt, dùng ngón tay vẽ một vòng, hỏi: "Nhiều người thế này, chị, chị mang nhiều người vậy định giết tôi à!"

Lục Tình hừ lạnh, "Gọi điện cho em, sao không nghe máy?"

Lục Phong đầu óc mụ mẫm, nói: "Ném vỡ rồi."

Lục Tình: "......"

Lục Tình thở dài, ngồi xuống bên cạnh Lục Phong, "Chị biết ba nói gì đó không tốt với em, em đừng để tâm."

Lục Phong gật đầu, "Tôi biết."

Lục Tình thấy Lục Phong dễ nói chuyện như vậy, thần sắc cũng dịu lại, "Cho nên Charles và em, hai người tiến triển đến đâu rồi?"

Lục Tình nhìn chằm chằm Lục Tình, Lục Phong nhún vai, "Tôi và anh ta không có gì."

"Vậy là tốt rồi." Lục Tình không hỏi thêm, "Em gần đây về nhà chính ở đi! Suốt ngày lang thang ở bên ngoài ra dạng gì."

Lục Phong ngẩn người, bỗng nhiên kinh sợ, "Đây mới là mục đích chính của chị đúng không!"

"Còn gì nữa!"

Lục Tình đứng dậy, đi trước vài bước, vẫy tay ra hiệu cho mấy người vệ sĩ, "Đưa hắn về cho tôi!"

"Tôi không về!" Lục Phong giãy giụa, "Ông già Lục Đình sẽ sống lột tôi."

"Không đâu." Lục Tình nghiêng đầu, cười một chút, "Mấy ngày nay, chị cũng ở nhà cũ, sẽ trông trừng em ——"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro