Chương 76: Trèo tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác gái cũng là vì muốn tốt cho em."

Thẩm Thiếu Tắc thật ra khi nói đến nửa chừng đã cảm thấy không thỏa đáng, nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Thẩm Cận, quả nhiên trở nên rất xấu. Dù Thẩm Thiếu Tắc hiện tại muốn bổ sung "Anh không có ý đó", dường như cũng không có ý nghĩa gì.

Bởi vì Thẩm Thiếu Tắc chính là có ý đó, hoàn toàn chính là có ý đó.

"Thật thành công khi mẹ em tìm anh làm thuyết khách," Thẩm Cận mặt đen lại, cả người tỏa ra oán khí nồng đậm đen đặc, "Anh truyền lời tới, về nói với bà mẹ kia, em có tính toán của riêng mình, bảo bà đừng lo lắng nhiều."

"Thẩm Cận——" Thẩm Thiếu Tắc lại nhíu mày sửa lời: "Bà ấy là mẹ em!"

Thẩm Cận hừ một tiếng, "Anh nghe lời bà ấy như vậy, em còn tưởng rằng anh mới là con trai của bà."

"Anh..."

"Được rồi, đừng nói nữa!" Thẩm Cận trực tiếp ngắt lời.

Khi cha mẹ Thẩm Thiếu Tắc qua đời trong tai nạn xe cộ, Thẩm Thiếu Tắc đã mười hai tuổi, mà khi đó Thẩm Cận còn chưa biết đi vững.

Đơn Trúc Thanh sự nghiệp đang ở đỉnh cao, nhưng tình yêu thương quá mức của mẹ lại khiến bà không thể buông bỏ Thẩm Cận và Thẩm Thiếu Tắc xuất hiện để lấp đầy khoảng trống này. Do đó, bà càng có xu hướng đưa Thẩm Thiếu Tắc mồ côi cha mẹ về bên cạnh để nuôi dạy. Không ngờ thời gian lâu rồi, sự ngăn cách ngày càng sâu đậm, hai mẹ con ngồi cùng nhau cũng không có gì để nói.

Thẩm Thiếu Tắc tuy ít lời, nhưng lòng hiếu thảo rất nặng, Thẩm Thiếu Tắc cảm thấy mình luôn chiếm đoạt những gì thuộc về Thẩm Cận. Vì Thẩm Thiếu Tắc rất thích đứa em trai này, đã từng nói với Đơn Trúc Thanh rằng khi lớn lên sẽ lui về sau hậu phương giúp Thẩm Cận kiểm soát công việc của Thẩm gia, Thẩm Thiếu Tắc chưa bao giờ từ chối.

"Là anh sai." Thẩm Thiếu Tắc nói: "Bác gái muốn anh khuyên em, nếu em không thích anh nói, anh sẽ không nói nữa."

Lại là một trận trầm mặc.

Thẩm Thiếu Tắc cũng không biết nên diễn đạt thế nào để an ủi Thẩm Cận, cảm giác này rất trừu tượng, Thẩm Thiếu Tắc không biết biểu đạt, hoặc có lẽ, Thẩm Thiếu Tắc thật sự không biết nói. Chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ hai cái vào Thẩm Cận, rồi đứng lên đi ra ngoài.

Người đi rồi, Thẩm Cận lúc này mới cử động.

Thẩm Thiếu Tắc nhìn thì khôn khéo, nhưng thực tế lại ngốc nghếch trong chuyện tình cảm.

Thẩm Thiếu Tắc sợ nhất bị hiểu lầm, miệng thì lại không biết nói sao cho đúng, mỗi khi đến chủ đề liên quan đến mẹ, Thẩm Thiếu Tắc luôn á khẩu không trả lời được.

Chiêu này tuy đê tiện, nhưng dùng tốt.

Mạnh Lạc tới cửa nhà chính của Lục gia, Lục Phong đột nhiên xuất hiện ở đầu tường, thấp giọng gọi hắn, "Mạnh Lạc, tôi ở đây!"

Mạnh Lạc: "Cậu để tôi đến, xem cậu trèo tường nhà cậu à!"

"Tôi đây không phải không có cách sao? Nếu không phải chỉ tin được mỗi mình cậu, tôi có thể làm cậu đến à?" Nói rồi, Lục Phong tay hướng về bên cạnh phủi đi, "Cậu tránh ra chút, dịch ra bên cạnh đi, không biết quan sát gì hết."

Mạnh Lạc nhướng mày.

Tường này không thấp, Lục Phong thật sự dám nhảy xuống.

Mạnh Lạc nhìn Lục Phong khom ở trên đầu tường, nhảy mạnh xuống một cái, "Thịch" rơi xuống đất, "Ai u——"

Tư thế hình chữ X, quá mức khó coi, khiến người không đành lòng nhìn.

Lục Phong từ mặt đất bò dậy, vỗ bụi trên người, lưu loát chui vào xe của Mạnh Lạc, "Đi thôi! Về thành phố."

Nếu không phải điện thoại của mình bị ngừng dịch vụ, thẻ tín dụng bị phong tỏa, thì Thẩm Cận làm sao có thể tìm đến Mạnh Lạc.

Lục Phong lấy gương trang điểm từ ghế phụ soi gương, "Còn tốt, mặt không bị hư."

Mạnh Lạc: "......"

Lục Phong dường như nhớ ra gì đó, duỗi tay nói: "À đúng rồi, cho tôi mượn điện thoại."

Mạnh Lạc ném điện thoại cho Lục Phong.

Lục Phong vừa mới bắt được điện thoại, Mạnh Lạc xen vào nói: "Muốn gọi điện thoại thì gọi, đừng có làm loạn."

"Cậu có chuyện gì giấu giếm với tôi, không thể nào chỉ giữ cho mình cậu biết được!" Lục Phong nhìn biểu cảm của Mạnh Lạc, cảm thấy thật đúng là thú vị. Lục Phong càng thêm hứng thú, cười nhăn răng nói: "Trước kia tôi cứ nghĩ cậu là trai thẳng, bây giờ cậu còn nói gì nữa đây! Cả người bốc mùi gay, thứ riêng tư này để giành cho ai xem? Thẩm Cận sao?"

Mạnh Lạc giận dữ nói: "Đừng có nói bậy bạ!"

"Nè, tôi chỉ đùa thôi, đừng có mà nổi giận." Lục Phong né tránh tay của Mạnh Lạc, tiếp theo làm mặt quỷ mà chế nhạo nói: "Loại đồ này thì gay nào mà chẳng chụp, tôi cũng chụp một tấm, không cần xấu hổ."

Xe đột nhiên ở trên đường cái phanh gấp và quay đầu.

Lục Phong quát: "Mạnh Lạc cậu làm gì vậy?"

Mạnh Lạc nhàn nhạt nói: "Tôi cảm thấy hôm nay lái xe đến đón cậu là sai lầm, nên bây giờ tôi sửa lại sai lầm, không cần cảm ơn."

"Khoan đã, Mạnh Lạc, tôi sai rồi, tôi không muốn trở về." Lục Phong bắt đầu ôm Mạnh Lạc khóc lóc thảm thiết như sói tru, "Tôi sẽ câm miệng, tôi sẽ thành thật mà, nếu mà quay về đó không có cơ hội lần sau để tôi chạy ra nữa!"

Mạnh Lạc lập tức mở loa phóng thanh nói: "Vậy cậu xuống xe đi!"

"Không được." Lục Phong lại nói: "Từ đây đến nội thành quá xa, tôi không bắt được xe, cũng không có tiền, chạy mệt đến chết cũng không thể đến nơi!"

"Mạnh Lạc, xin cậu thương xót, tôi cầu xin cậu!"

Mạnh Lạc uy hiếp nói: "Trong chốc lát nữa nếu còn nói gì đó bậy bạ, tôi sẽ ném cậu ở đây, để cho chị của cậu bắt trở lại."

"Đã biết, đã biết."

Điện thoại cứ chuyển từ kết nối sang tín hiệu bíp bíp, cho đến khi tự mình kết thúc.

Khóe miệng của Lục Phong dần dần trở nên cứng đờ, sau đó cả người bắt đầu lo lắng, chưa từ bỏ ý định mà gọi lại.

Mạnh Lạc cuối cùng không chịu nổi, hỏi: "Cậu có nhớ đúng số không đó!"

Lục Phong lập tức nói: "Không thể nào sai."

Lục Phong nhớ rõ số điện thoại không nhiều, chỉ duy nhất có dãy số này khắc vào trong đầu, như thế nào cũng sẽ không sai.

"Không gọi được?"

"Không biết." Lục Phong nghe tiếng "tút tút" của điện thoại chưa được trả lời một lần nữa, cuối cùng cúp máy trước, cười gượng nói: "Ai! Có thể, có thể là đang giận đấy! Cậu biết đấy, có một số người tính tình dễ giận mà."

"... Điện thoại trả lại cho cậu."

Qua một hồi lâu, Lục Phong cuối cùng cười không nổi, bắt đầu tìm lời mà nói, "Cậu nói xem, tôi nói chuyện hơi quá đáng, hắn giận hai ngày cũng bình thường..."

Mạnh Lạc không bình luận gì, Lục Phong liền lầm bầm lầu bầu, "Nhưng đã hai ngày rồi, sao hắn còn giận!!"

Charles đã nuông chiều Lục Phong, làm cho Lục Phong từ đáy lòng không tin người này sẽ thật sự từ chối nghe điện thoại, sẽ rời bỏ cậu.

Loại ảo tưởng này liên tục xuất hiện đến khi Lục Phong quay về nội thành, nhìn thấy căn nhà trống vắng mới xác nhận, Charles thật sự không muốn cậu nữa.

Mạnh Lạc đưa Lục Phong đến hương chương viên, sau đó trở về hưng cùng.

Dọc theo đường đi, Lục Phong tâm sự nặng nề, nghĩ cách để giải thích với Charles, hoặc nói điều gì đó để hòa giải, tiện thể xin lỗi Charles.

"Tôi đã trở về ——"

Lục Phong đẩy cửa ra, giọng nói vang vọng trong căn phòng 200 mét vuông.

Nhà cửa rất trống trải, mọi thứ đều sạch sẽ đến mức không bình thường.

Thường ngày, chiếc áo da đinh tán của cậu sẽ lẫn lộn với bộ vest lông dê của Charles, vứt bừa trên sofa. Các loại dây xích của cậu thường nằm lộn xộn khắp nơi, Charles luôn có thể tìm thấy dưới mông mình, sau đó nhắc cậu đừng vứt đồ lung tung.

Hiện giờ, căn nhà như đã được dọn dẹp qua, không còn chút dấu vết hơi thở nào của cuộc sống chung giữa Lục Phong và Charles.

"Tôi có phải đang đi nhầm hay không!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro