Chương 77: Paparazzi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Phong rất nhanh từ bỏ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.

"Đúng rồi, lần trước Charles tìm mình, cuối cùng là muốn nói gì nhỉ? Hắn muốn nói đến cái gì?"

Sau hai ngày, Lục Phong mới bắt đầu thật sự tìm kiếm ký ức ngày đó, tại sao Charles lại bình tĩnh khi nhìn thấy cậu ở với người khác, Charles không nên như vậy bình tĩnh, hắn hẳn là... Hắn nên làm cái gì...

Charles hẳn là nên tức giận, đôi mắt xanh thẳm kia hẳn là phải có sự uất ức, có sự trách móc, hắn hẳn là phải kéo cậu rời đi.

...

Sau khi đưa Lục Phong về nội thành, Mạnh Lạc liền định một mình quay lại công ty.

Hợp đồng gì đó, Mạnh Thường Lâm định thay hắn trả tiền vi phạm hợp đồng, nhưng Mạnh Lạc không đồng ý.

Công ty đã vài tháng không giao lịch trình cho Mạnh Lạc, không biết là do Thẩm Cận bày mưu tính kế, hay là nguyên nhân khác.

《 Đại Đạo 》 ra mắt, mấy tháng liền lên nhiều tiêu đề hot search, số liệu khả quan.

Có lẽ vì xem trọng bộ phim này kiếm tiền rất tốt, Thẩm Cận mới không vội vàng đối phó Mạnh Lạc.

Vì vậy, Mạnh Lạc không định rời khỏi giới, mà còn cần phối hợp đoàn phim trong giai đoạn hậu kỳ tuyên truyền.

"Anh, bên này!" Lưu Việt đứng ở cửa công ty Diệu Tinh, vẫy tay gọi Mạnh Lạc.

Mạnh Lạc đi theo Lưu Việt vào trong tòa nhà, sau đó trang điểm chụp vài tấm ảnh hàng ngày để đăng lên Weibo.

Nhờ vào sức nóng của đoàn phim, Mạnh Lạc không đến mức không tìm được ai trong giới, hậu kỳ còn nhận tiếp những quảng cáo lớn mà trước đây Mạnh Lạc đã từng chụp, ở mức độ nào đó cũng coi như đã nổi tiếng.

Xem xong những lời khen ngợi dành cho Mạnh Lạc trên Weibo, Lưu Việt tâm trạng rất tốt, nhưng khi nhắc đến một sự kiện khác, tâm trạng tốt của cậu lại bắt đầu giảm xuống, "Anh Lạc, gần đây công ty có vẻ muốn xử lý lạnh với anh, rất có ý định đóng băng, kế tiếp anh cần phải có kế hoạch thật tốt."

Lưu Việt không rõ ràng lắm về bối cảnh của Mạnh Lạc, chỉ biết sau khi Thẩm tổng xung đột với Mạnh Lạc, liền có chút ác ý và bắt đầu bỏ mặc Mạnh Lạc.

Mạnh Lạc không giải thích, chỉ hỏi: "Gần đây Thẩm Cận có đến công ty không?"

"Có đến chứ!" Lưu Việt nói: "Anh không biết à, công ty còn có một sếp tổng khác, Lâm Chu, chính là trợ lý riêng của sếp tổng luôn theo sát Thẩm Cận, anh có ấn tượng không?"

"Vị sếp tổng đó mới đến gần đây, Lâm Chu liền đi cùng hắn ở khắp nơi, cung kính mọi thứ. Nhiều lần Thẩm Cận ở cùng vị sếp tổng đó gương mặt đều đen, nhưng không biểu lộ ra sự tức giận."

"Anh Lạc, anh nhưng......" Lưu Việt còn chưa kịp nói tiếp, Mạnh Lạc đã khoác áo ngoài và bước ra ngoài.

Chẳng lẽ anh Lạc định tìm Thẩm tổng sao!

Lưu Việt sợ rằng Mạnh Lạc sẽ gây rắc rối cho Thẩm Cận, vội nói: "Này! Anh Lạc, anh định làm gì, đừng xúc động, em chỉ nói bậy thôi."

Nói bậy hay không, Mạnh Lạc muốn làm rõ mọi chuyện.

Có một số việc nếu không làm rõ ràng, trong lòng Mạnh Lạc cảm thấy nghẹn khuất không thông.

Mới chỉ vài ngày, Thẩm Cận đã hồi phục, có thể lại tỏ ra tự tin như thế này sao?

Mạnh Lạc khoác áo và tránh vào cầu thang bộ, rút một điếu thuốc và chậm rãi hút.

Thuốc lá, thứ đồ vật vô nghĩa này, trước đây Mạnh Lạc vẫn không hiểu tại sao có người thích nó đến vậy, còn không cai được.

Giờ Mạnh Lạc mới hiểu, ni-cô-tin thật sự là thứ tốt.

Thang máy riêng dành cho sếp thì hắn không thể đi, nhưng cũng không định ngồi một chỗ chờ chết, uổng công chờ đợi Thẩm Cận mỗi ngày không tiếng không tăm hy vọng mang lại cho mình một niềm vui bất ngờ.

Khát nước, trong tay lại không có ly cà phê nào.

Thẩm Cận bảo Lâm Chu bồi Thẩm Thiếu Tắc đi dạo, Thẩm Cận không có thói quen sai người khác làm thay mình, nên tự đi đến phòng trà để pha một ly, tiện thể tỉnh táo lại.

Thật trùng hợp, vừa ra khỏi thang máy vài bước, Thẩm Cận đã thấy Mạnh Lạc vừa hút xong điếu thuốc.

Cả hai đối diện vài giây, Mạnh Lạc gần như lao đến giữ chặt tay Thẩm Cận, sau đó, khi não bộ Thẩm Cận còn đang trì độn chưa kịp hiểu "Mạnh Lạc làm gì ở đây", đã bị kéo vào phòng họp bên cạnh.

"Này! Này ——"

Liên tiếp vài tiếng, đối phương giả vờ như không nghe thấy.

Thẩm Cận gần như bật cười!

"Mày làm gì? Ở đây là địa bàn của tao, mày đừng thể hiện cái vẻ yêu thích cưỡng ép đó." Thẩm Cận ôm cánh tay, nâng cằm, "Tao chỉ cần kêu một tiếng, bên ngoài đều là người của tao."

Mạnh Lạc hoàn toàn không hoảng hốt.

"...... Không có."

Không có gì?

Vành tai của Mạnh Lạc hơi đỏ lên, "Em đưa cho anh thuốc, mông của anh......"

"Câm miệng, mày còn dám nhắc đến chuyện này." Thẩm Cận lao tới che miệng Mạnh Lạc, giọng đè thấp, mắt như dao nhọn quét qua mặt Mạnh Lạc, "Nói thêm một từ nữa, tao sẽ giết mày."

Mạnh Lạc thuận thế ôm Thẩm Cận, đặt tay lên eo anh, trong mắt đầy ý cười.

Xoẹt ——

"Đây là phòng họp, Thẩm tổng thường ở đây......"

Thẩm Thiếu Tắc nhìn hai người đàn ông có phong cách tương tác rất mập mờ này, trong sự khó hiểu lại có chút hoảng hốt.

Lâm Chu: "......"

Lâm Chu hoảng loạn, định kéo cửa lại, "Xin lỗi, đã quấy rầy!"

Thẩm Thiếu Tắc đẩy Lâm Chu ra, quát: "Thẩm Cận! Phòng họp này em ngày thường đều ở đây họp, mà em lại dám làm chuyện này với đàn ông ở đây......?"

Thẩm Cận: "......"

Mạnh Lạc: "......"

Lâm Chu: ...... Xong đời rồi!

Lâm Chu bây giờ thực sự mồ hôi đẫm người.

Thẩm Thiếu Tắc mặt đen lại, nói: "Em, còn không buông tay!"

Thẩm Cận cũng bị Thẩm Thiếu Tắc bất ngờ mở cửa làm cho kinh ngạc, ánh mắt hoảng hốt rõ rệt, vội vàng rút tay khỏi môi Mạnh Lạc.

Bởi vì kinh ngạc và tức giận, trên mặt Thẩm Thiếu Tắc trừ tức giận muốn nổ tung, còn có sự không thể tin tưởng và mờ mịt, "Thẩm Cận, em làm chuyện này với đàn ông cũng nên tìm chỗ khác, còn không khóa cửa, Em...... Em không thể chờ nổi à......"

Cảnh tượng giữa Thẩm Cận và Mạnh Lạc cộng thêm tình huống hiện tại, khiến không gian tưởng tượng quá lớn, ít nhất giống như một cảnh trong phim đồng tính.

"Không phải, chúng em......" Thẩm Cận nhìn qua lại giữa anh và Mạnh Lạc, không biết nên nói bắt đầu từ đâu.

May mắn thay, Lâm Chu quyết đoán nói: "Bên cạnh có phòng trà, sếp Thẩm đã vì ngài mà chuẩn bị sẵn nhiều loại trà, ngài có muốn xem qua không......?"

Thẩm Thiếu Tắc nắm chặt tay, biết rằng việc này không thể nói ra trước mặt người ngoài là Lâm Chu, xoay người lại nhưng không quên để lại cho Thẩm Cận một ánh mắt lạnh lẽo, "Chút nữa em đến giải thích." rồi mới đi theo Lâm Chu.

Thẩm Cận định đi theo, nhưng Mạnh Lạc giữ tay ann lại.

"Mày muốn làm gì? Mau buông tay." Giọng điệu của Thẩm Cận cứng rắn gấp gáp, thái độ tất nhiên cũng không tốt.

"......"

Mạnh Lạc cười một chút: "Anh sợ hắn hiểu lầm sao?"

Thật ra Mạnh Lạc không muốn cười, thậm chí không muốn cười một chút nào. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Cận hoảng loạn, như bị bắt gian, biểu cảm của Mạnh Lạc không khỏi trở nên kỳ lạ, âm u, nhìn chằm chằm người trước mặt với ánh mắt như dao sắc.

Phản ứng lại, Thẩm Cận hận không thể mở đầu tên ngốc này ra xem bên trong có phải là bùn nhão hay không, "Vốn dĩ là hiểu lầm! Hắn là anh trai của tao, tao phải cho hắn lời giải thích hợp lý, mong cho cái đầu óc đơn giản kia của hắn có thể suy nghĩ thấu đáo."

Anh trai?

Nhìn kỹ lại, người đàn ông kia quả thật có vài nét giống Thẩm Cận, đặc biệt là đôi mắt.

Thẩm Cận nghẹn một lúc, thẳng thắn nói: "Tao bị mày hại thảm rồi!"

Mạnh Lạc: "......"

Mạnh Lạc không muốn tính sổ.

........

Ngồi chờ cả nửa buổi trưa, Mạnh Lạc vẫn không  gặp được Thẩm Cận. Trên đường trở về, một sự kiện khác thu hút sự chú ý của hắn.

Mạnh Lạc cảm giác mình đang bị theo dõi!

Nếu Mạnh Lạc nhớ không lầm, chiếc Toyota đằng sau xuất hiện quá thường xuyên, luôn giữ khoảng cách không xa không gần mà đi theo, Mạnh Lạc mới chú ý tới nó.

Lưu Việt quay đầu nhìn thoáng qua, không thèm để ý nói: "Có thể là paparazzi đi! Dù sao hiện tại anh đang nổi tiếng, có người muốn chụp scandal cũng là chuyện bình thường."

Mạnh Lạc không tỏ ý kiến.

Lưu Việt đạp chân ga, quay đầu lại, chiếc xe đã biến mất trong dòng xe như nước chảy, "Thấy không, loại paparazzi không chuyên nghiệp này, rất dễ dàng cắt đuôi chúng nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro