Chương 79: Câu hỏi ngu xuẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có chuyện gì mà bây giờ không nói luôn được?"

Lâm Mộc nhàn nhạt nhấc mí mắt hỏi: "Em muốn anh đề cập đến Mạnh Lạc trong lúc ăn cơm sao?"

Thẩm Cận bĩu môi, "Vậy thì ăn xong rồi hãy nói đến cái chuyện đen đủi đó!"

Lâm Mộc khẽ cười, không cần phải nói thêm nữa.

Liền nhắc cũng không muốn nhắc, Thẩm Cận cơ bản không thể buông bỏ.

Cơm ăn rất nhanh, trong lòng Thẩm Cận đầy những chuyện phiền muộn, ăn không nổi.

Lâm Mộc nhìn ra tâm tư của Thẩm Cận, "Còn muốn ăn nữa không?"

"Không ăn nữa!"

Lâm Mộc giơ tay gọi phục vụ tính tiền.

Ra khỏi cửa, gặp phải luồng khí lạnh, Thẩm Cận liền cả người run lên.

"Nói đi! Chuyện gì?"

Lâm Mộc quay đầu hỏi: "Em đối với Mạnh Lạc là có thái độ gì?"

Câu hỏi này thật kỳ lạ, Thẩm Cận lập tức ngây người, sau đó nhanh chóng phản ứng, tức giận cắn răng nói: "Tôi chỉ cùng hắn chơi bời mà thôi."

"Vậy thì tốt rồi." Lâm Mộc lạnh lùng nói: "Anh mới nhận được tin tức, đó là việc của Mạnh gia. Nếu em không quan tâm, vậy để hắn tự sinh tự diệt."

"...Ừ, được..."

Thẩm Cận có chút lo lắng riêng, trong đầu luôn suy nghĩ về quan hệ và sản nghiệp nhà Mạnh gia.

Trước thời kỳ cải cách mở cửa, nhiều gia tộc lâu đời đã di chuyển tài sản ra nước ngoài, chẳng hạn như Thẩm gia, một số lại ở lại vùng duyên hải phía nam, tận dụng lợi thế của cải cách mở cửa, bắt kịp xu hướng phát triển nhanh chóng, như Lục gia trước đây và Mạnh gia dựa vào thế lực của Từ gia. Thường thì tay những người này đã nhúng không ít chàm...

Từ gia sau khi tiếp nhận từ Mạnh Thường Lâm đã tẩy trắng, hiện giờ trở nên giàu có và nhàn nhã. Tuy nhiên, khi còn trẻ, người này không phải là người lương thiện, vì giúp Mạnh Thường Lâm giành hợp đồng, đã không ít lần tìm cách hãm hại đối thủ cạnh tranh. Người như vậy đối với Mạnh Lạc, khó đảm bảo sẽ không ra tay ác độc.

Thời tiết khô lạnh ở kinh đô không phải chuyện đùa.

Lâm Mộc nói: "Đi vào xe của anh đi!"

"Lâm Mộc——"

Thẩm Cận không nhúc nhích.

"Ừm?" Lâm Mộc xoay người, nghi hoặc nhìn Thẩm Cận.

Thẩm Cận rối rắm một chút, lại hỏi: "Mạnh gia..."

"Thẩm Cận, em luyến tiếc?" Lâm Mộc dứt khoát hỏi.

"Haha!" Thẩm Cận cười, "Nói gì chứ! Tôi quản hắn làm gì?"

"..." Lâm Mộc tiến lại gần Thẩm Cận, hỏi: "Vậy giữa anh và hắn, Thẩm Cận, em thích ai hơn?"

Thẩm Cận dậm chân, "Đi vào xe."

"... Thẩm Cận." Lâm Mộc nắm lấy tay Thẩm Cận, cố chấp nhìn chằm chằm Thẩm Cận, "Hôm nay anh nói với em những điều này, chính là muốn biết trong lòng em rốt cuộc đang nghĩ gì."

Thẩm Cận thần kinh căng thẳng, mặt trầm xuống hỏi: "Anh vì sao đột nhiên hỏi điều này..."

Lâm Mộc rất muốn biết rõ ràng suy nghĩ của Thẩm Cận, nhưng đến khi nhìn sắc mặt của Thẩm Cận, Lâm Mộc dường như không muốn trả lời.

Thẩm Cận hít sâu, nói: "Lâm Mộc, chúng ta..."

"Thật xin lỗi. Anh nói linh tinh... Em đừng để trong lòng." Lâm Mộc nói.

"..."

Lâm Mộc phát hiện ra giọng mình có chút chua xót, liền thanh giọng, thay đổi ngữ khí nói: "Nếu em không thể buông bỏ, anh giúp em."

"Không cần."

Trước đây Thẩm Cận không nhận ra Lâm Mộc lại như vậy, Thẩm Cận lùi lại một bước, kéo ra khoảng cách, cười nói: "Cảm ơn anh hôm nay cho tôi tin tức này, rất hữu dụng."

"Anh không có ý đó."

... Lâm Mộc có thái độ chọc giận Thẩm Cận.

Nên Thẩm Cận muốn cùng Lâm Mộc nói cho rõ ràng.

Lâm Mộc dường như đang cố gắng tỏ ra ôn hòa trước mặt Thẩm Cận, nhưng rất khó che giấu sự uất ức trên khuôn mặt cố gắng tỏ ra kiên cường. "Em đối xử với anh như vậy... là vì muốn nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ với anh sao?"

"Không phải cắt đứt quan hệ, mà là công bằng và chính trực."

Thẩm Cận cúi đầu, mái tóc anh chạm nhẹ vào chóp mũi, có chút ngứa, "Anh ở bên cạnh tôi luôn xuất hiện rắc rối..."

"Anh nguyện ý."

"Lâm Mộc" Thẩm Cận ngắt lời, "Tôi không muốn."

"..."

Lâm Mộc mở miệng thở dốc, nhưng hắn có thể nói gì? Có thể giải thích gì?

Sai lầm chính là hắn gây ra, là chính hắn đã hỏi ra câu hỏi ngu xuẩn, nhận được câu trả lời như vậy cũng là tự chuốc lấy nhục.

Đôi mắt Thẩm Cận dường như có cảm xúc cuộn trào, nhưng cuối cùng anh lại dời mắt đi, lạnh lùng nói: "Hôm nay dừng lại ở đây thôi! Tôi còn có việc, về trước."

Thẩm Cận không nhìn Lâm Mộc nữa, xoay người lên xe.

Trở lại trong xe, Thẩm Cận suy sụp buông thả cơ thể, "Lái xe ——"

Mạnh gia, Mạnh Lạc...

Thẩm Cận bực bội nhéo nhéo huyệt giữa hai đầu lông mày, anh vẫn không quyết định được có nên ra tay hay không.

Thẩm Cận nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, do dự không biết có nên xóa tên Mạnh Lạc hay không, việc đó vẫn thật khó khăn.

Tên ngốc này...

...

Lục Phong bên này đang phát điên lên rồi!

Lục Phong không tìm thấy Charles, đã đến Kim Đình nhưng không gặp người.

Không còn cách nào khác, cậu về nhà chính tìm Lục Tình.

Lục Tình vừa ăn xong bữa sáng, đang uống hồng trà và đọc tạp chí buổi sáng tại nhà chính.

Lục Phong đột nhiên xông vào, "Lục Tình, người đâu rồi! Đi đâu vậy."

Nghe được động tĩnh, Lục Tình ngẩng đầu nhìn qua, "Tìm chị? Ở đây này!"

"Ăn gì chưa? ngồi xuống ăn một chút đi."

Thấy Lục Phong đến gần, Lục Tình còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Tiểu phong, đến ngồi ở đây này."

Lại hướng về phía dì Ngô đang bận rộn trong nhà bếp, Lục Tình nói: "Làm thêm một phần bữa sáng cho Tiểu Phong."

"Không cần." Lục Phong cũng hướng về phía nhà bếp hô một tiếng, sau đó nói với Lục Tình, giọng nói cố gắng kiềm chế mọi cảm xúc mãnh liệt: "Tôi không phải trở về để ăn cơm."

Lục Tình nghe vậy, rời mắt khỏi tạp chí, "Không phải ăn cơm, em trở về làm gì?"

Lục Phong đi thẳng vào vấn đề: "Charles, hắn đi đâu rồi?"

Lục Tình không nói gì, nhưng gấp tạp chí lại và đặt lên đùi.

Lục Phong tiếp tục: "Tôi đã đi tìm hắn khắp nơi, người ở Kim Đình không nói gì cả. Tôi biết tôi không có đủ khả năng moi thông tin từ họ, nhưng chị chắc chắn biết gì đó."

Lục Tình không dao động, "Cho nên em đêm hôm trèo tường chạy ra chỉ để tìm một người đàn ông!"

Thái độ của Lục Tình khiến Lục Phong ngửi thấy một tia quỷ dị, "Chị đã sớm biết về mối quan hệ giữa tôi và hắn, chị cố ý đúng không? cố ý trói tôi về đây."

Lục Tình không phủ nhận.

Lý do bên trong không rõ ràng, Charles quay về lần này đa phần chủ yếu là đối phó với áp lực từ mấy người anh em, vô cùng loạn. Với tình hình này sẽ dẫn đến xung đột thật sự, máu sẽ đổ, cô không thể để Lục Phong đi theo.

Lục Phong hai ngày này lo lắng, đáy mắt tất cả đều là ngao ngán đến mức có cả tia máu.

Lục Tình nhìn chằm chằm em trai mình, trầm mặc một lát.

Lục Tình biết không thể tránh né, nên không tránh nữa, nói thẳng: "Là chị sắp xếp."

Lục Phong nghĩ không ra, đợi Lục Tình tiếp tục.

Có lẽ bởi vì đối mặt chính là em trai mình, hoặc cũng có thể trước khi Lục Phong đến, Lục Tình đã dự đoán trước mọi việc sẽ xảy ra và đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ. Tóm lại, lúc này đây, cô thong dong, tự nhiên, thậm chí có phần tản mạn.

Lục Tình tạm dừng một lát, rồi nói: "Chị không muốn em chạy loạn, Charles quá nguy hiểm."

Giữa hai đầu lông mày của Lục Phong nhíu chặt.

Lúc này Lục Tình lại nói: "Là chị thất trách, ba không để em chạm qua sản nghiệp, nên em có lẽ không rõ lắm, Lục gia kiếm tiền chủ yếu từ việc làm ăn ở nước ngoài."

"Nhánh phụ Lục gia giám sát hoạt động buôn lậu quốc tế, tài sản này không liên quan đến sản nghiệp trong nước, gia tộc Charles có giao dịch vũ khí với chúng ta, vì hợp tác đôi bên cùng có lợi, nên chị mới có hôn ước với hắn."

Giải thích đến đây, Lục Tình lại lần nữa nhìn em trai mình, "Nhưng hiện tại, gia tộc Charles đã xảy ra chuyện, trong tình thế mơ hồ không rõ ràng, ba và chị không muốn đứng về phía nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro