Chương 80: Héo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ý của chị là Charles trở về Italy! Vậy hắn còn quay lại không?"

Lục Tình không trả lời câu hỏi này, cô cúi mắt xuống, chỉnh lại tạp chí trong tay, "Nhà bọn họ rối ren như vậy, ai mà biết được!"

Lục Phong không nói gì.

Cảnh tượng khác thường này lọt vào mắt Lục Tình, đột nhiên khiến cô cảnh giác, "Lục Phong, chị mặc kệ em có ý gì với hắn, tất cả đều phải thu hồi lại cho chị."

Lục Phong lại im lặng.

Có một khoảnh khắc, Lục Phong thật sự muốn đi tìm Charles.

Nhưng làm sao mà...

Lục Phong thất thần lên lầu, Lục Tình ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Lục Tình không sợ Lục Phong gây chuyện, dù có gây tội, cô cũng có cách giúp Lục Phong giải quyết tốt các hậu quả, đó là trách nhiệm của người chị này đối với em trai mình.

Nhưng Charles thì khác, Lục Tình không dám chắc có thể bảo vệ Lục Phong trong đám buôn súng đầy nguy hiểm, Charles còn không thể tự bảo vệ mình, nếu không hắn đã không phải luyến tiếc từ bỏ.

Lục Phong ở trên lầu lặng lẽ chờ đợi, không làm phiền ai.

Charles từng tặng cậu một chiếc ghim cài áo hình hoa hồng đỏ, lúc đó cậu không để ý, tuỳ tiện vứt đại nó vào một góc.

Tự dưng nhớ lại, Lục Phong lục tung mọi thứ để tìm kiếm, vật nhỏ ấy bị lọt sâu trong khe ghế sofa.

Cầm trên tay, Lục Phong cảm nhận được những góc cạnh của đá quý, mặt trên của viên ngọc bích thật đẹp, giống như đôi mắt xanh thẳm của Charles.

"Ti amo. Potrei guardarti per un minuto soltanto e trovare in un momento mille cose che adoro di te."

(Anh yêu em. Chỉ cần nhìn em một phút, anh có thể phát hiện trong khoảnh khắc hàng ngàn điều anh thích ở em.)

Đây là lời Chaảles từng nói khi tặng ghim hoa hồng, thật sự làm người ta si mê.

Nhưng hiện tại, Lục Phong căm giận ném chiếc ghim cài áo trong tay đi. Nhắm mắt lại, Lục Phong nhỏ giọng mắng, "Mẹ kiếp, hắn thật sự khiến mình trở nên ngốc nghếch thế này!"

Trời tối, Lục Phong từ trên giường bò dậy đi xuống lầu, nhà ăn đã dọn cơm, chỉ có tiếng đồ sứ và dao nĩa va chạm, toàn bộ biệt thự chỉ còn lại âm thanh bước chân của Lục Phong trên sàn gỗ.

"Ngủ ngon rồi thì ngồi đây ăn cơm đi!"

Lục Tình cắt một miếng thịt bò đưa vào miệng, ăn một cách chậm rãi, rất có hàm dưỡng. Lục Phong gãi đầu, nói: "Không ăn, có người tìm tôi."

Lục Tình nuốt xuống, lau miệng, nói: "Bạn bè như heo và chó thiếu gì."

"... Ừ."

Chờ Lục Phong đi rồi, Lục Tình mới ngước mắt nhìn quản gia, "Tìm người theo dõi em ấy!"

"Vâng."

Nhà chính yên tĩnh, Lục Tình có chút kiệt sức mà sụp bả vai, "Làm chị thật không dễ, còn phải lo lắng cho em trai."

Lục Phong lái xe đến một bữa tiệc, bên trong toàn đám phú nhị đại tụ tập, nhân viên phục vụ hóa trang thành nàng thỏ, còn có cả nàng mèo, chủ đề là cosplay, rất phù hợp để xả stress, hoặc làm những chuyện khác.

"Lục Phong tới rồi, đang chờ anh đó."

Một nam sinh tóc vàng đeo mặt nạ tới ôm cổ Lục Phong, hỏi: "Sao không đeo mặt nạ, quên rồi à! Em có đây."

Bọn họ đều là một đám phú nhị đại con riêng bên ngoài hoặc là không có quyền kế thừa, chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong gia tộc.

Có lẽ các khả năng khác không thể hiện được ở họ, nhưng nếu nói về lối sống xa hoa và trụy lạc, họ không thua kém ai.

Lục Phong cũng đeo mặt nạ vàng đen, bị người thanh niên tóc vàng kia kéo đến ghế sofa.

Cậu thanh niên đắc ý nói: "Anh nhìn xem, bữa tiệc này em tổ chức thế nào?"

Chỉ có chủ nhân và khách mời được đeo mặt nạ, còn lại nhân viên phục vụ thì không.

Nhìn xung quanh, tán tỉnh, hôn môi, bàn tay sờ loạn trong quần áo, giữa ánh sáng mờ ảo, rất dâm loạn nhưng đầy thú vị.

Lục Phong cũng từng tổ chức tiệc như vậy, rõ ràng tên tóc vàng này đang bắt chước cậu.
"Không tệ."

Tóc vàng cười, "Đúng vậy, tất cả đều là hàng cao cấp từ các hội sở hàng đầu."

Hình như tên tóc vàng này gọi là Liêu Tuấn Đào.

Liêu Tuấn Đào vừa nói chuyện với Lục Phong vừa đưa tay ra sau lưng người "em gái", không biết đã làm gì mà khiến "em gái" đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ.

Là nam?

Lục Phong kinh ngạc quay đầu lại.

Vừa rồi Lục Phong chỉ thấy một "cô gái" bước tới, mặc trang phục hầu gái màu đen, thướt tha yểu điệu ngồi trên đùi Liêu Tuấn Đào.

"Thế nào, chưa từng chơi như vậy phải không!" Liêu Tuấn Đào đắc ý cười, "Cậu ta là do em một tay dạy dỗ, miệng nhỏ như quả anh đào, nhưng lại rất mềm, sử dụng thì rất thoải mái."

Nói xong, Liêu Tuấn Đào đẩy người vào lòng Lục Phong, tiện tay đưa điều khiển từ xa cho Lục Phong.

"Đêm nay cậu ở cùng anh ấy, phải phục vụ cho đến khi anh ấy hài lòng."

.. Vâng, ông chủ."

Giọng nam run rẩy, ở trong lồng ngực Lục Phong ôm chặt, bả vai cũng run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt đẫm lệ.

Lục Phong đỡ vai cậu, có thể nghe thấy tiếng máy móc rung rinh, nhìn gương mặt kia của cậu rõ ràng đang đạt đến cực khoái, biểu tình thất thần.

Làm một bé thụ nhỏ nhắn, biểu cảm trên mặt cậu thật xinh đẹp.

Lục Phong không từ chối.

Nhỏ nhắn, yếu đuối rất dễ khiến người ta thương xót, đây là loại hình Lục Phong thích nhất từ trước đến nay.

Lục Phong bế người lên, Liêu Tuấn Đào liền ồn ào, "Em biết anh thích loại này, thật hời cho anh."

Tầng hai có phòng riêng, lúc này đều sẽ không khóa cửa.

Lục Phong đá văng cửa phòng, ném người lên giường, rồi nhào tới.

Cậu trai bao dùng ngón tay chống ngực Lục Phong, nói: "Ông chủ, còn chưa đóng cửa đâu! Lỡ lát nữa có người vào được."

"Làm trai bao, cậu còn sợ người khác xem?" Lục Phong cười, ấn điều khiển từ xa, điều chỉnh tần suất.

"Ah~ ưm..."

Đột nhiên tần suất tăng nhanh mất kiểm soát, cậu trai bao kẹp chặt chân, tiếng rên rỉ trong miệng lớn hơn.

Lục Phong hôn lên miệng cậu trai bao, định cởi quần, nhưng... Làm được một nửa thì phát hiện có một vấn đề nghiêm trọng.

Lục Phong dường như.. không thể cương lên.

Vì sao?

Lục Phong chưa từng gặp tình huống này.

Lục Phong nhíu mày, đứng dậy buồn rầu ngồi bên cạnh cậu trai bao.

Cậu trai bao đang tận hưởng dư vị từ chiếc máy silicon, cảm giác khoái cảm ngây ngất, rồi hoàn hồn nhận ra ông chủ đang nhìn chẳm chằm vào đáy quần mình với vẻ buồn bực.

À, hóa ra là không có hứng thú.

Cậu trai bao đặc biệt có tinh thần phục vụ, duỗi tay sờ, cũng an ủi ông chủ, "Sờ nhiều sẽ cứng lên thôi."

Nhưng sờ soạng đưỡ hai lần, Lục Phong vô duyên vô cớ đột ngột nổi giận, một tay hất tay cậu trai bao ra "Đừng chạm vào tôi——-"

"......"

Cái này..... Người này chắc không phải bị mắc bệnh liệt dương đâu!

Cậu trai bao cực kỳ uỷ khuất!

Lục Phong không giống loại khách hàng không có kinh nghiệm, bệnh liệt dương không có khả năng mò đến người như Lục Phong.

Chắc không phải là biến thái đâu nhỉ?!

Trong đầu cậu trai bao toàn là cái gì đâu không! Thái giám này! Biến thái này! Roi da này!

"Ông chủ, em không chơi SM."

"..."

Lúc này đến lượt Lục Phong không nói nên lời!
"Cậu nói cái gì vậy?!"

Mắt cậu trai bao đỏ lên nói: "Người bảo em đến đây cũng chưa từng cho nhiều tiền như vậy, quá biến thái em không chơi đâu."

Đến rồi! Chuyện này làm cho Lục Phong bối rối mơ hồ. "Cậu! Đi ra ngoài ——"

"Vậy anh nhớ đánh giá tốt đó nha ~"

"Cút đi!!!"

Cậu trai bao như được đại xá, cuống cuồng chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro