Chương 81: Chưa nghĩ ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Phong ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm nửa thân dưới của mình, trên mặt đầy vẻ trầm ngâm, cuối cùng giữa mày càng nhíu chặt, cuối cùng thở dài.

Chính cậu tự tay trái chạm vào tay phải, không có chút kích thích nào, nhưng khi người khác chạm vào, Lục Phong lại chán ghét.

Cậu phát sầu!

Anh em nhỏ của cậu từ khi nào mà trở nên kiêu căng như vậy.

Sẽ không...

Cậu thật sự bị liệt dương sao!

Lục Phong buồn bực mà nằm ngã ra giường, nhắm mắt lại, nghĩ ngày mai phải đặt hẹn với bác sĩ xem sao.

.......

Ngủ một đêm, Lục Phong mở mắt ra, khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, anh em nhỏ của cậu đã cứng rắn mà đẩy chăn lên.

Không cần xem bác sĩ nữa!

Lục Phong vào phòng tắm...

Quá trình khô khan và nhạt nhẽo.

Loại trạng thái bị mắc kẹt giữa lên đỉnh của dục vọng và thung lũng trống rỗng của cảm xúc khiến cậu phát điên.

Lục Phong nhíu chặt lông mày, tiếng thở dốc bị tiềng nước ào ào che lấp, hơi nước mờ mịt bao quanh mặt kính pha lê, chỉ còn lại một bóng dáng màu da đỏ hồng.

Cảm giác trống rỗng trong cơ thể tra tấn người khác đau khổ đến mức vò đầu bứt tai.

Lục Phong chống đầu lên gạch men sứ, nhắm mắt lại, cười khúc khích, "Mày muốn hắn à?"
Lục Phong không nghĩ đến sẽ có một ngày, so với chính mình, thân thể cậu còn thành thật hơn.

.......

---

Tách —— tạch —— tách —— tạch ——

Trong văn phòng, Thẩm Cận chống cằm, trượt bánh răng của bật lực, nhìn ngọn lửa xanh sáng lên, rồi lại dập tắt, làm mãi không biết chán.

Mạnh Lạc đối đầu với Từ Tuệ là điều tất nhiên, Từ gia cũng sẽ không ngồi yên nhìn Mạnh Lạc thật sự nắm được cổ phần của Mạnh Thường Lâm trong tay.

Hưng Cùng dựa vào nền tảng của Từ gia để phát triển, cấu trúc cổ phần khắp nơi đều có bóng dáng của Từ gia, nhưng không hoàn toàn thuộc về họ Mạnh.

Lâm Chu đã điều tra, Mạnh Lạc có tiếp xúc với một số dự án, có thể nói là có chút thành công, sử dụng nhân lực cũng rất thông minh, tương lai chưa chắc không thể thật sự tiếp quản được Hưng Cùng của Mạnh gia.

Nhưng Mạnh Lạc dù sao vẫn còn trẻ, dù có Mạnh Thường Lâm chống lưng, nền tảng vẫn còn yếu, cấu trúc cổ phần của Hưng Cùng từ trước đã được cố định, tạo nên sự cân bằng vi diệu, sự xuất hiện của Mạnh Lạc chỉ có thể phá vỡ cân bằng này.

Mạnh Thường Lâm quá gấp gáp mang Mạnh Lạc lên sân khấu, sự gấp gáp phô trương này ai cũng nhìn thấy, không nghi ngờ gì, khiến Mạnh Lạc trở thành vật cản đường của người khác.

Từ Tuệ chỉ cần thuyết phục vài cổ đông của Từ gia, liền có thể khiến những lão già đỏ mắt này nhất trí đối ngoại.

Như vậy, tình cảnh của Mạnh Lạc hiện tại rất nguy hiểm.

Nghĩ vậy, Thẩm Cận lập tức gửi tin nhắn cho Lâm Chu: Mạnh Lạc ở đâu?

Lâm Chu lập tức trả lời: Mạnh Lạc đi họp báo sản phẩm mới.

Lâm Chu: Hiện tại hẳn là đang chụp quảng cáo.

"... Lúc trước đầu óc thật là có vấn đề."Thẩm Cận lẩm bẩm, anh thiếu chút nữa đã quên, những hợp đồng đại ngôn này đều do anh trước đây tự tay đưa cho Mạnh Lạc, chỉ để bắc cầu nâng đỡ, nâng cao giá trị của hắn trong giới.

Mỗi quý ra mắt sản phẩm mới, người phát ngôn nhất định phải có mặt để chụp ảnh quảng cáo.
Mạnh Lạc sáng sớm đã đến, trang điểm, thay quần áo, vì đây là quảng cáo trang sức ngọc trai, vốn nên thiên hướng nữ tính, tìm nữ minh tinh chụp càng tốt, nhưng họ lại muốn mở ra thị trường nam giới.

Ngọc trai không phù hợp với tất cả thanh niên, nhưng lại rất hợp với Mạnh Lạc.

Một bộ trang phục hoàn thiện xuất hiện, trông rất kinh diễm, không nữ tính, lại quý phái, rất phù hợp với vẻ ôn nhu, hàm súc của người phương Đông.

Mạnh Lạc sau khi chụp xong, nhìn thấy Thẩm Cận, nói không vui mừng thì thật là giả.

"Sao anh lại đến đây!" Mắt Mạnh Lạc sáng long lanh, vui vẻ như cún con vẫy đuôi.

Hai người đối diện, Thẩm Cận lại cảm thấy không biết nói gì. Anh đột nhiên cảm thấy lúng túng, muốn chạy, nhưng anh lại cảm nhận được cái đuôi vô hình của Mạnh Lạc từ từ rủ xuống.

Thật buồn cười!

Thẩm Cận đột nhiên có thể tưởng tượng ra nhiều như vậy.

Cái đuôi rủ xuống như sói, Thẩm Cận từng nhầm tưởng là cún, sau đó bị cắn một nhát đau đớn, bản thân lại còn muốn tiến tới gần.

Lưu Việt ở phía sau gọi: "Anh Lạc, cần tháo trang sức thay đồ!"

Mạnh Lạc trên người còn đang đeo trang sức thương hiệu, những thứ này chụp xong phải tháo ra, không thể mang đi.

Ngọc trai là vật quý giá, sau khi chụp xong sẽ được tháo xuống, cất vào tủ sắt.

Mạnh Lạc do dự một chút, liền nói với Thẩm Cận: "Vậy anh chờ em một chút, em thay đồ xong sẽ ra ngay, rất nhanh thôi, anh chờ em, chờ em nhé!"

Thẩm Cận thật ra đã đến đây từ sớm, đứng ở bên ngoài một lát để chuẩn bị tâm lý.

Thẩm Cận cũng không biết tại sao bản thân đi gặp nhãi con này lại cần chuẩn bị tâm lý, tóm lại, anh nhìn như suy nghĩ cặn kẽ, sau khi dựa vào góc tường hút xong điếu thuốc, chân liền bước vào.

Trong đầu Thẩm Cận một mớ hỗn loạn.

Anh biết điều này thực sự không ổn.

... Rất không ổn.

Tuy nhiên, Thẩm Cận lại cảm thấy từ lần đầu tiên cùng nhãi con này lên giường, anh đã không ngừng nhượng bộ, đến mức hiện tại đã không thể cứu vãn được, nên không cần để ý nữa.

Mạnh Lạc không biết Thẩm Cận tìm hắn để làm gì, nhưng chỉ cần thấy Thẩm Cận, hắn liền vui vẻ.

Thu dọn xong ra ngoài, nhưng không còn thấy bóng dáng Thẩm Cận đâu.

"... Thế này là đi rồi sao?"

Mạnh Lạc dựa vào tường, vẻ mặt ủ rũ. Ngốc thật.

Đang lúc hắn tuyệt vọng, điện thoại trong túi quần vang lên.

Thẩm Cận không thể ngây ngốc đứng trong gió lạnh, nên đi ra ngoài ngồi vào trong xe.

Thẩm Cận chờ đến gần như nôn nóng, vì thế mới lấy điện thoại ra, kéo Mạnh Lạc ra khỏi danh sách đen.

"Mất bao lâu để thay đồ!"

Đầu bên kia Mạnh Lạc lập tức nói: "Xong rồi!"

"Ra đây, cậu hẳn biết xe của tôi."

Treo điện thoại, Thẩm Cận xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào lối ra.

Mạnh Lạc mặc áo len cao cổ màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đơn giản, thiếu chút vẻ gai góc, nhưng vẫn có vẻ ngoan.

Mạnh Lạc quét một vòng, nhanh chóng bắt gặp ánh mắt Thẩm Cận.

Cửa ghế phụ mở ra, Mạnh Lạc tự nhiên ngồi vào.
"Em không nghĩ đến anh sẽ đến tìm em!" Mạnh Lạc chắc hẳn chạy đến đây, khi nói chuyện, thở hổn hển.

"Anh không thể tưởng tượng được đâu!"Thẩm Cận lau mặt, một chân đạp ga, xe lăn bánh.

Mạnh Lạc ngồi ở ghế phụ rất yên lặng.

Thẩm Cận khó chịu dùng đốt ngón tay gõ vào tay lái, "Sao không hỏi tôi đưa cậu đi đâu, không sợ tôi bán cậh à?"

Mạnh Lạc liếc nhìn Thẩm Cận, nói: "Sẽ không!"

"A!" Khóe miệng Thẩm Cận giật giật, không tiếp tục chủ đề ấu trĩ và không có ích lợi này.

Thẩm Cận nhìn thẳng phía trước, gượng gạo nói: "Cái bà mẹ kế kia của cậu có tìm cậu gây phiền toái không?"

Thẩm Cận chưa từng nhắc đến Từ Tuệ, lần này hỏi đến, Mạnh Lạc cũng mơ hồ biết được mục đích Thẩm Cận tìm hắn.

Mạnh Lạc chần chừ một chút, lắc đầu nói: "Chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không tính là phiền toái, còn ứng phó được."

"Vậy cậu đã sai rồi."

Thẩm Cận tặc lưỡi, "Từ Tuệ không đơn giản như cậu nghĩ, cậu phải tin tôi, tôi sẽ sắp xếp vài người cho cậu. Nếu không tin..."

Thẩm Cận cắn mạnh môi, cười lạnh nói: "Nếu không tin, cậu cứ đi tìm chết đi!"

"Em chưa nói không tin." Mạnh Lạc sửa lại lời Thẩm Cận, mơ hồ hiểu ra điều gì.

Mạnh Lạc không phải kẻ ngốc, có một số chuyện Thẩm Cận không nói rõ, nhưng cũng chứng minh nhất định có điều gì đó.

Là chính mình đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản!

Thẩm Cận thấy Mạnh Lạc hiểu ra, cũng không dây dưa thêm, trực tiếp đưa hắn đến công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro