Chương 82: Đâm rớt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục đích đạt được thành công, Thẩm Cận thần thái thoải mái ở trong gara công ty xuống xe.

"—— Thẩm Cận!"

Bị Mạnh Lạc gọi lại, Thẩm Cận không tự giác nở nụ cười, "Làm gì, còn có chuyện gì à?"

Mạnh Lạc giơ giơ điện thoại, nói: "Đừng kéo em vào danh sách đen nữa, nếu có việc gì đó em sẽ không thể gọi được cho anh."

"......"

Thẩm Cận biểu cảm càng hung tợn, "Cậu có chuyện gì thì liên quan mẹ gì đến tôi." Nói xong liền định bước đi.

"Thẩm Cận, em sợ em chết, lỡ như..."

"Câm miệng! Chết cái mẹ gì?"

Thẩm Cận không kiên nhẫn xoay người lại, "Cậu muốn chết thì chết xa một chút, đừng nửa chết nửa sống ở đây làm phiền tôi."

Con mẹ nó quá đáng thật, cậu chết hay không sống gì cũng chẳng liên quan đến lợi ích của tôi.

Nhưng nói thật, Thẩm Cận rất sợ Mạnh Lạc chết, nếu hắn chết, chính mình còn trả đũa ai?

Cũng không phải.

Không phải muốn trả thù hắn.

Nhưng chính là không muốn hắn chết, hoặc là nói, hắn chết thì quá đơn giản, phải làm cho hắn quỳ gối trước mặt mình khóc lóc thảm thiết, hối hận về những chuyện đã làm.

Phải như vậy!

... Cần phải như vậy.

Đã từng lừa gạt anh đến mức không thể tha thứ, quay đầu lại cũng khiến anh cảm thấy hổ thẹn, anh chưa đến mức tự ti đến độ cho người ta miễn phí, anh không cho phép, Mạnh Lạc cũng không xứng đáng.

Mạnh Lạc há miệng, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng không nói gì.

Mạnh Lạc không trông chờ Thẩm Cận sẽ phản ứng với mình, nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi.

Nhận được câu trả lời không chút lưu tình nào, Mạnh Lạc vẫn có thể bình tĩnh mà an ủi chính mình rằng cứ từ từ. Cảm tình là thứ không nói lý lẽ, càng cố gắng bỏ qua, càng như cỏ dại sinh trưởng mạnh mẽ, rậm rạp quấn lấy Thẩm Cận.

Mạnh Lạc theo sau lên lầu, nghệ sĩ có phòng nghỉ riêng. Hoàn thành lịch trình hôm nay, Mạnh Lạc lại cảm thấy cô đơn tịch mịch. Không có việc gì làm, Mạnh Lạc liền nghịch điện thoại, ngón tay dừng ở giao diện WeChat của Thẩm Cận, nhìn chằm chằm dấu chấm than đỏ mà đờ đẫn. Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, bất chợt hắn gửi một sticker hình mèo con qua.

"Ting ——"

Đang mở họp, điện thoại Thẩm Cận vang lên, nhân viên đang báo cáo công việc bỗng im bặt, mắt nhìn chăm chú vào Thẩm tổng. "Tiếp tục." Thẩm Cận khẽ động điện thoại, nhìn thấy sticker hình mèo con nũng nịu, liền chọn mở.

Thẩm Cận: ?

Mạnh Lạc phấn khích ôm điện thoại, cảm thấy Thẩm Cận đã xoá hắn ra khỏi danh sách đen và trả lời tin nhắn. Mạnh Lạc do dự gõ một dòng rồi xóa, cuối cùng gửi đi một câu: "Thẩm tổng, em ngồi xe anh tới, tan tầm có thể đưa em về một đoạn đường được không?"

Đây không phải là lấy cớ, chỉ là muốn được ở bên Thẩm Cận thêm một lúc. Lần này Thẩm Cận lúc lâu không trả lời, Mạnh Lạc thu điện thoại, nghĩ rằng đó là tiến triển không tồi.

...

Hiện tại Mạnh Lạc ngồi trong công ty không có lịch trình, như thường lệ nếu không có việc cũng không đến, nhân lúc không ai quấy rầy, hắn sẽ xem tiến độ công trình mà Hứa Văn gửi. Hứa Văn vẫn luôn theo sát công việc, còn Mạnh Lạc thì ở hậu phương thư thả hơn nhiều, mới có cơ hội lo liệu công việc bên Diệu Tinh.

Gần đến giờ tan tầm, điện thoại vang lên, Mạnh Lạc liếc qua rồi vội vàng cầm quần áo xuống lầu. Hắn cùng Thẩm Cận một trước một sau ra thang máy, đi đến gara. Thẩm Cận đi trước, Mạnh Lạc giống cô vợ lạc hậu một bước theo sau. Nói hòa giải thì không thực tế, khoảng cách không xa không gần giữa hai người, không khí như bị hút chân không, cảm giác quỷ dị mà ngột ngạt.

Thực tế, Thẩm Cận đi phía trước nhưng tâm trí đã bay xa. Hậu quả thất thần cả buổi trưa khiến anh hoảng hốt khi gõ những chữ đó, nghĩ lại muốn rút về đều thấy giấu đầu hở đuôi. Mạnh Lạc hồi đáp rất nhanh. Do đó, cục diện hiện tại là do Thẩm Cận tạo ra.

Hai người ngồi vào xe, Thẩm Cận cài đai an toàn rồi hỏi, "Về đâu? Mạnh gia? Hay chỗ khác Mạnh gia sắp xếp cho cậu?"

"Về Phương Tinh Viên."

Thẩm Cận quay lại, cổ quái liếc nhìn Mạnh Lạc vài lần, "Mạnh Thường Lâm cũng không nỡ để cậu ở chỗ khác."

Đương nhiên có, Mạnh Thường Lâm hận không thể buộc Mạnh Lạc ở bên mình.

"Em vẫn ở đó, ở chỗ khác ngủ không được."

Thẩm Cận không tỏ ý kiến, gật đầu. Phương Tinh Viên là khu người giàu, gần ngoại ô, không phải quá hoang vắng nhưng đoạn đường ít xe lui tới.

Ngay lúc đó, khi nhìn thấy phía sau có vài chiếc xe đi cùng hướng một cách kỳ lạ, sự việc ngoài ý muốn xảy ra. Chiếc xe đó đột ngột tăng tốc, lao thẳng tới, như thể muốn ép xe của họ phải dừng lại.

"Giữ vững tay lái!"

Thẩm Cận là tay chơi xe già đời, tay nhanh chóng điều chỉnh hướng đi tránh va chạm, nhưng đuôi xe vẫn bị đâm lõm vào.

"Nhanh như vậy đã động thủ rồi."

Thẩm Cận nhấn chân ga hết mức, tăng tốc xe nhưng vẫn giữ trong phạm vi an toàn, chỉ có thể duy trì một khoảng cách không quá xa, xe phía sau vẫn bám sát. Trời đen kịt, mây đen cuồn cuộn, trên quốc lộ có vài chiếc xe đen không rõ hình dạng đang đuổi sát chiếc BMW phía trước.

Mạnh Lạc từ ghế phụ nhìn chằm chằm những chiếc xe đen đuổi theo không buông, nói: "Từ Tuệ chắc chắn không biết anh cũng trên xe, bằng không bà ta sẽ không ra tay."

Thẩm Cận sắc mặt cực kỳ kém, "Hiện tại nói điều này có ích lợi gì!"

"Cậu có số di động của Lâm Chu, báo vị trí cho cậu ấy, cậu ấy sẽ biết phải làm gì."

Mạnh Lạc không do dự, liên lạc ngay với Lâm Chu, thông báo tình hình và vị trí bên này. Chiếc BMW đen giống như một con báo nhanh nhẹn, lao đi với tốc độ không giảm dọc theo quốc lộ dài đằng đẵng.

Tiếng gió và tiếng xe lẫn lộn, giọng nói lạnh lẽo của Mạnh Lạc truyền vào tai Thẩm Cận, "Anh đến phía trước tìm nơi thả em xuống..."

"Mạnh Lạc!" Thẩm Cận tức giận, "Cậu tốt nhất im miệng."

Mạnh Lạc không dao động, tiếp tục nói: "Bọn họ chỉ cần em, nếu không chúng ta không thể thoát đâu."

Thẩm Cận không để ý đến hắn, nhìn qua kính chiếu hậu thấy xe phía sau gần như dán sát vào đuôi xe BMW, gương mặt dữ tợn của người lái xe mờ mờ có thể thấy được. Bỗng nhiên, Thẩm Cận trừng lớn mắt.

"Kéttttt ——!"

Một tiếng vang lớn chấn động màng tai, thân xe rung lắc.

"Thẩm Cận ——" Mạnh Lạc mắt đỏ bừng, giọng nói run rẩy, "Từ Tuệ tìm người như thế này, bọn họ căn bản không muốn để hai chúng ta sống, anh để em xuống, em có cách!"

Thẩm Cận không do dự, "Câm miệng, cậu có cách gì?"

Liên tục va chạm, xe bắt đầu xuất hiện tổn hại. Thẩm Cận gào lên, "Lâm Chu hiện tại đến đâu rồi!"

...

Lâm Chu nhận được tin tức liền lao đến. Từ Tuệ ra tay quá nhanh, không để Mạnh Lạc kịp phản ứng. Theo ý của bà, chỉ cần chặn đường và đá xe đi là đủ, không cần tốn công suy nghĩ nhiều. Chỉ có điều đứa con của bà lại cố chấp, một hai đòi làm mọi thứ một cách đường đường chính chính. Vậy thì đừng trách bà!

"Sếp, Mạnh Lạc lên xe người khác!"

Từ Tuệ: "Theo sau, đâm rớt!"

"Không để lại dấu vết, sạch sẽ một chút."

"Dạ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro