Chương 83: Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cận vừa mới đề xuất việc bố trí an toàn cho Mạnh Lạc, thì sau lưng họ đã xảy ra chuyện trên tuyến đường quốc lộ.

Nhiều việc không kịp sắp xếp, phải chạy đến hiện trường, mang theo nhiều người nhưng vẫn không theo kịp.

...

Xe lao tới từ hai bên, Thẩm Cận bị đâm đến choáng váng mặt mày.

Đột nhiên, một chiếc xe xông vào, cú va chạm mạnh đến nỗi Thẩm Cận hầu như không thể giữ được tay lái, bánh xe trượt trên mặt đất kêu lên chói tai.

"Rầm!"

Một tiếng vang lớn vang vọng bên tai.

"Thẩm Cận!"

Mạnh Lạc theo phản xạ cởi đai an toàn, nhanh chóng nhào về phía Thẩm Cận.

Bị đâm đột ngột, chiếc BMW không kịp tránh, xe lật ngay tức khắc, lao xuống triền núi cạnh quốc lộ.

Mạnh Lạc mở mắt, bất chấp đau đớn, kiểm tra tình trạng của Thẩm Cận.

Thẩm Cận ngả đầu dựa vào vô lăng, máu đầy đầu và cổ, đôi mắt nhắm chặt, giữa trán nhíu lại, chìm vào hôn mê.

"Thẩm Cận, Thẩm Cận..."

Môi Mạnh Lạc run rẩy, ôm lấy mặt Thẩm Cận, nhưng anh không có phản ứng.

Không thể ở đây, lát nữa đám người kia xuống, cả Thẩm Cận và Mạnh Lạc đều sẽ bỏ mạng tại đây.

Mạnh Lạc cởi đai an toàn của Thẩm Cận, muốn ôm anh ra, nhưng phát hiện chân Thẩm Cận bị cửa xe biến dạng đè ép đến vặn vẹo.

Mạnh Lạc cố sức di chuyển mảnh kim loại cũng không có tác dụng.

"Á... Mạnh Lạc, cậu đang... làm gì..."

Thẩm Cận trước mắt đỏ lòm, muốn đẩy Mạnh Lạc ra rồi chỉ vào mặt Mạnh Lạc mắng một câu, nhưng tay chạm vào chỉ toàn là máu tanh ngọt, ẩm ướt dính nhớp.

Thẩm Cận lại muốn đá Mạnh Lạc một cái, nhưng chân dường như không còn cảm giác.

"...Tỉnh rồi, đừng nhúc nhích..."

Trán Mạnh Lạc đầy gân xanh, mồ hôi rịn ra, giọng nói thô ráp như nuốt một ngụm cát.
Khói đen từ động cơ bốc lên, một mùi xăng xộc vào mũi.

"Mạnh Lạc, xe sắp tự cháy..."

Thẩm Cận không ngừng phát ra những tiếng rên ngắn, toàn thân yếu ớt đến cực điểm, như thể ai chạm vào anh sẽ tan vỡ ngay.

Mạnh Lạc không để ý đến anh, tập trung vào việc bẻ tấm kim loại đè lên chân Thẩm Cận. Tấm kim loại biến dạng, góc cạnh sắc bén như lưỡi dao, cắt vào tay Mạnh Lạc, da thịt lật lên, lộ ra thịt đỏ rực.

Thẩm Cận lại thử, chân vẫn không có phản ứng gì.

Thẩm Cận chưa bao giờ cảm thấy vận may của mình tệ đến thế này.

"Chân tôi bị kẹt đến mất cảm giác, tôi không thể thoát được!" Thẩm Cận nói thật, đẩy Mạnh Lạc một cái, nhưng do mất máu, lực đẩy của anh giống như vuốt ve, mang theo vài phần lưu luyến.

"Đừng động vào tôi, Mạnh Lạc... Đi đi!"

Mạnh Lạc vẫn không nói gì, cúi đầu, mắt đỏ ngầu vì tình cảnh trước mắt.

"Là em liên lụy anh, em không nên quấn lấy anh."

Nếu không phải tại hắn, Thẩm Cận có lẽ giờ này đang ở đâu đó uống cà phê, rượu vang, là hắn một mực một hai phải cưỡng cầu...

"......."

Khóc sao?

Thẩm Cận chưa bao giờ thấy Mạnh Lạc khóc, nhiều nhất là mắt đỏ hồng, tỏ vẻ đáng thương.

Đau, đau quá, cả người đều đau.

Chân không cảm giác ngược lại là thoải mái nhất.

"Mạnh Lạc, tôi lạnh quá..."

Còn run rẩy.

Thẩm Cận cuộn người lại, run rẩy từng chút.

Nhưng lần này Mạnh Lạc khóc dường như rất thảm, những giọt nước mắt lớn rơi xuống, ngoài miệng không ngừng nói nhỏ "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Giống như xin lỗi, giống như sám hối.

Như thể nếu anh muốn chết ở đây, người trước mắt này cũng sẽ phải chết cùng anh.

Đã từng muốn thấy Mạnh Lạc khóc thảm thiết, không ngờ là theo cách này, cái giá mà anh phải trả quá lớn!

Một mạng người!

........

Lâm Chu đến hơi muộn, vừa thấy mấy người xuống xe chuẩn bị nhặt xác, bọn họ liền lên xe, nhanh như chớp chạy đi.

"Truy đuổi, đừng bỏ qua một ai!"

"Rầm —— oành ——"

Khi ánh lửa bùng lên trong đêm tối, Lâm Chu không thể tin vào mắt mình, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.

Dưới triền núi, xe của Thẩm Cận bùng lên ngọn lửa, đêm đen như mực đặc sệt đến muốn đè bẹp người khác.

"Trợ lý Lâm, đó là xe của Thẩm tổng... cháy rồi..."

Ngọn lửa rực sáng chiếu thẳng vào con ngươi, môi Lâm Chu run rẩy: "Xong rồi! Sếp..."

"Khoan đã." Một người trong số đó nói: "Trợ lý Lâm, bên cạnh xe hình như có người!"

"Mau, mau gọi 120."

Lâm Chu gần như vừa lăn vừa bò xuống triền núi đi xuống, nhiều lần bị hố và cục đá to bự vấp ngã, đều được vệ sĩ bên cạnh đỡ lấy.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lâm Chu run rẩy không nói nên lời.

Máu ——

Hai người toàn thân đầy máu.

Mạnh Lạc ôm chặt Thẩm Cận trong lòng, hai tay rách thịt máu chảy đầm đìa, vẫn cố chấp ôm người.

"Tránh ra ——"

Những người xung quanh sợ hãi, Mạnh Lạc cầm trong tay một mảnh pha lê sắc bén.

"Mạnh tiên sinh, là tôi đây!"

Mạnh Lạc ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, thấy là Lâm Chu, lập tức buông tay mềm oặt, "Cứu anh ấy, chân anh ấy..."

Chưa kịp nói hết câu, Mạnh Lạc liền ngã xuống.

Đêm tối sâu thẳm, xe cứu thương hú còi vang đầy đường, tối nay gió rất lớn...

Trong bệnh viện, Thẩm Cận vừa được đẩy vào phòng phẫu thuật, bác sĩ và y tá cũng theo vào. Lâm Chu ngồi trên dãy ghế dài ngoài phòng phẫu thuật, xoa chân, khuỷu tay đặt trên đầu gối, chống đầu.

Khi Thẩm Thiếu Tắc đến, phía sau có xuất hiện thêm vài người.

Lâm Chu vội vàng đứng dậy, một tiếng hô cúi người chào, "Ngài!"

Người đầu tiên Lâm Chu thông báo chính là anh trai của sếp tổng, nhưng hiện tại Lâm Chu chưa biết nên đối mặt thế nào với vị Thẩm tiên sinh này.

"Thẩm Cận thế nào rồi?"

Nghe Thẩm Thiếu Tắc hỏi, Lâm Chu trả lời: "Các trưởng khoa đều vào, cẳng chân bên trái dập nát gãy xương, còn lại chủ yếu là ngoại thương, không loại trừ khả năng xuất huyết nội tạng, đang phẫu thuật bên trong."

Thẩm Thiếu Tắc khẽ gật đầu, nói câu "Vất vả!" rồi im lặng.

Hơn ba giờ trôi qua, cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt.

Sắc mặt Thẩm Thiếu Tắc ngày càng kém, "Người kia đâu!"

Lâm Chu nhất thời không hiểu, "Ai cơ?"

Lâm Chu ngẩng đầu nhìn phòng phẫu thuật, nói: "Hắn ở bên kia, vết thương cần khâu, vẫn chưa tỉnh lại."

Lâm Chu không biết lão bản và Mạnh Lạc đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ biết, trong ấn tượng của cậu, quan hệ giữa lão bản và vị tiểu minh tinh này không sâu sắc.

Nghe xong, Thẩm Thiếu Tắc sắc mặt lạnh lùng, ngồi xuống ghế.

Thẩm Thiếu Tắc hỏi: "Lần này xảy ra chuyện, có phải liên quan đến tiểu minh tinh kia không?"

Lâm Chu suy nghĩ một lát, nói: "Đúng vậy."

Mạnh Lạc gặp Thẩm tiên sinh một lần, Thẩm Thiếu Tắc liền biết Mạnh Lạc là một tiểu minh tinh, nghĩ rằng Thẩm tiên sinh chắc chắn biết nhiều hơn.

Thẩm Thiếu Tắc trầm mặc một lát, rồi hỏi: "Tiểu minh tinh kia, sếp của cậu tính sao."

Thẩm Cận tính tình bướng bỉnh, có thể khiến anh biến thành như vậy, tiểu minh tinh kia cũng thật sự đáng thương.

Lâm Chu hiểu ý của Thẩm Thiếu Tắc, nói thẳng: "Thẩm tiên sinh chuyện riêng tư này sao ngài không chờ sếp tổng tỉnh lại rồi hỏi thẳng sếp?"

Thẩm Thiếu Tắc cười khổ, "Em ấy mà chịu nghe tôi thì tốt rồi! Chỉ sợ em ấy... cái gì cũng không nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro