Chương 84: Thăm hỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, một bác sĩ vừa tháo khẩu trang vừa bước ra ngoài.

Thẩm Thiếu Tắc đứng dậy, Lâm Chu bước nhanh hơn, tiến lên dò trước hỏi: "Bác sĩ, tình hình bên trong thế nào?"

"Cũng ổn, người không có việc gì, chỉ là chân..."

Thẩm Thiếu Tắc vội hỏi: "Chân thế nào?"

Bác sĩ nhìn thấy một đống người vây quanh cửa, rồi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thẩm Thiếu Tắc, liền giải thích: "Chân bị thương khá nặng, xương cốt đều bị nát, giai đoạn sau cần phục hồi xem tình hình thế nào."

"Phải chăm sóc tốt, nếu phục hồi tốt, sẽ giống như người bình thường."

Thẩm Thiếu Tắc thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ đã làm phẫu thuật hơn 4 giờ, trông rất mệt mỏi, nói sơ qua rồi xoa huyệt giữa hai đầu lông mày và rời đi.

Lúc này, âm thanh bánh xe lăn vang lên.

Thẩm Thiếu Tắc ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật.

Thẩm Cận nằm trên giường bệnh di động, nhắm mắt, trông như đang ngủ.

Y tá đẩy giường chuyển Thẩm Cận đến phòng bệnh.

"Cần nộp phí, ai đi với tôi?"

Lâm Chu nói: "Tôi đi."

Lâm Chu đi theo bác sĩ đến quầy nộp phí lấy thuốc, Thẩm Thiếu Tắc lạc hậu một bước đi bên cạnh giường bệnh di động.

Thẩm Thiếu Tắc hỏi y tá: "Khi nào người sẽ tỉnh?"

Y tá: "Khi thuốc tê hết tác dụng, sẽ tỉnh lại vì đau tầm khoảng nửa giờ nữa."

Chuyển đến phòng bệnh riêng, Thẩm Thiếu Tắc ngồi ở mép giường khô khan xem báo cáo tài chính, lo sợ ánh sáng làm Thẩm Cận không thoải mái, Thẩm Thiếu Tắc cố ý tắt đèn trần, chỉ để lại đèn đầu giường.

Chẳng bao lâu, mắt Thẩm Thiếu Tắc đã cay xè.

Cúi đầu tựa trên bàn, Thẩm Thiếu Tắc nhìn về phía Thẩm Cận đang nằm trên giường.

Người từng sống động đầy sinh khí, giờ đây môi tái nhợt, mặt trắng bệch như tờ giấy, không có tí máu nằm im lìm ở kia.

Nghe Lâm Chu nói, thời điểm đưa người đến, Thẩm Cận đã bị sốc mất máu!

Không có ai đáng giá để có thể đánh đổi bằng tính mạng của chính mình.

"Đau..."

Thẩm Cận như muốn tỉnh lại, nỉ non kêu "Đau".

Thẩm Thiếu Tắc đứng dậy, định ấn nút gọi y tá ở đầu giường.

"... Không cần."

Thẩm Cận mơ màng mở mắt, nhìn thấy Thẩm Thiếu Tắc bên cạnh, khẽ gọi "Anh!"

"Ừ." Thẩm Thiếu Tắc nuốt nước miếng, "Em, em thấy không thoải mái chỗ nào, để anh gọi người."

"Không cần." Thẩm Cận vẫn chưa tỉnh táo, "Mạnh Lạc đâu!"

Thẩm Thiếu Tắc không vui, thô giọng nói: "Chết rồi!"

"Anh ——"

"Khụ khụ khụ..."

Thẩm Cận nóng nảy, ho mạnh một trận.

Thẩm Thiếu Tắc đè lại người Thẩm Cận đang cố gượng dậy nói: "Đang ở phòng bên cạnh! Làm cái gì đấy."

Sau trận ho mạnh, trên mặt Thẩm Cận hiện lên chút đỏ, trông có sức sống hơn.

Thẩm Thiếu Tắc rót một cốc nước, đưa đến bên môi Thẩm Cận, "Uống chút đi."

Thẩm Cận nhấp nhấp đôi môi khô, uống hơn nửa cốc rồi nằm xuống, "Anh trở về ngủ đi!"

Thẩm Thiếu Tắc ngồi trở lại ghế, kéo chăn cho Thẩm Cận, "Không, bên cạnh em không thể thiếu người, anh sẽ ở lại với em."

Thuốc tê đã qua, Thẩm Cận toàn thân đau đớn, nhưng cơ thể mệt mỏi rã rời, Thẩm Cận "Ừm" một tiếng, tỉnh táo không được bao lâu rồi lại ngủ tiếp.

Lâm Chu sau khi thanh toán xong trở lại, thấy Thẩm Thiếu Tắc ngồi im như tượng.

Lâm Chu khẽ nói: "Thẩm tiên sinh..."

Thẩm Thiếu Tắc cho Lâm Chu một ánh mắt, đứng dậy ra ngoài cửa, ý bảo cậu tiếp tục.

"Thẩm tiên sinh, tôi đã thuê một phòng gần bệnh viện, ngài qua đó nghỉ ngơi đi, để tôi ở lại canh chừng sếp tổng."

Thẩm Thiếu Tắc nói, "Đêm nay tôi ở lại, ban ngày cậu đến thay."

"Nhưng mà..." Lâm Chu nhìn gương mặt ít biểu cảm của Thẩm Thiếu Tắc, căn cứ vào gương mặt đoán đoán một lát, rồi đồng ý, "Vậy phiền Thẩm tiên sinh, sáng mai tôi sẽ tới thay ngài."

...

Lúc rạng đông, Lâm Chu mang chút cháo và đồ ăn đến bệnh viện.

Thẩm Cận sau khi phẫu thuật, người vẫn còn mê man, trong phòng bệnh chỉ có Thẩm Thiếu Tắc.

"Thẩm tiên sinh, muốn ăn chút gì không?"

"Không cần!" Thẩm Thiếu Tắc không ngủ một đêm, mắt có chút thâm quầng, "Đêm qua Thẩm Cận có sốt nhẹ, cậu để ý chút khi chăm em ấy."

"Vâng, được."

Thẩm Thiếu Tắc dặn dò vài câu, vỗ vai Lâm Chu nói: "Cậu trông trừng em ấy cẩn thận."

Thẩm Thiếu Tắc có vài việc cần làm.

Đêm qua Thẩm Thiếu Tắc đã điều tra, Từ gia từ việc làm bất hợp pháp đã trở thành hợp pháp, tay vẫn không sạch sẽ, bên trên không ai dám động đến.

Nhưng một khi họ nhắm đến em trai của Thẩm Thiếu Tắc, Thẩm Thiếu Tắc sẽ không bỏ qua cho một ai.

Thẩm Cận ngủ đến trưa mới tỉnh.

Khi tỉnh dậy, Lâm Chu mang cháo đến cho Thẩm Cận, anh uống chút ít.

"Anh trai tôi đâu?"

Lâm Chu dọn dẹp măng tre và rau ngâm, nói: "Thẩm tiên sinh nói ban ngày có việc, nhờ tôi chăm sếp tổng."

"Có phải vết thương lại đau không?"

Thẩm Cận lắc đầu, "Đã tiêm giảm đau rồi."

"Vậy thì tốt."

Lâm Chu trò chuyện với Thẩm Cận, rồi đi ra ngoài lấy nước.

"Cậu còn muốn đứng ở bên ngoài bao lâu?"

Thẩm Cận ngồi dậy, hơi ngẩng mặt, trên mặt mang theo chút nụ cười nhạt, nhưng trong mắt lại đầy vẻ lạnh lùng.

Thẩm Cận đã biết từ sớm có bóng dáng đi qua đi lại ngoài cửa, nên cố ý đuổi Lâm Chu đi, chính là để người này tiến vào.

"Em đến thăm anh."

Mạnh Lạc đẩy cửa tiến vào, ngồi xổm ở trước giường bệnh của Thẩm Cận, ánh mắt đảo qua ngay chỗ chân bị thương đang được đóng thạch cao cố định.

"Chân của anh, bác sĩ có nói cái gì không." Nói đến chuyện này, giọng Mạnh Lạc thấp xuống vài tông: "Thật sự xin lỗi, em...... Em cũng không muốn nhìn thấy anh bị thương. Nếu có thể, em hy vọng bản thân em sẽ gánh phần này thay cho anh."

Thẩm Cận nghe vậy không nói gì, chỉ cúi đầu khuấy cháo trong bát, cảm thấy quá nhạt nhẽo.

"Cậu ăn gì chưa?"

Sau một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, Mạnh Lạc lắc đầu, "Chưa ăn."

Thẩm Cận đưa bát qua, "Vậy cậu ăn đi."

Mạnh Lạc cầm lấy bát, trong đáy mắt đầy những cảm xúc phức tạp, không rõ ràng.

Thật ra Mạnh Lạc không nói gì vì không dám tiến đến, hắn đã nghĩ kỹ thông suốt rồi, sau này sẽ giữ khoảng cách xa với Thẩm Cận, như vậy sẽ không làm liên lụy đến anh.

Hiện giờ cầm bát cháo trắng, tâm tư Mạnh Lạc rối bời, thử đưa tay nắm lấy tay Thẩm Cận.

Thẩm Cận kéo tay ra.

Tay Mạnh Lạc lơ lửng ở mép giường.

Mạnh Lạc không đủ dũng cảm, chỉ biết cuộc tròn thu tay lại, để nỗi áy náy vô hạn lộ ra, thấp giọng nói một câu: "Xin lỗi."

Thẩm Cận vẫn chú ý Mạnh Lạc.

Nhìn Mạnh Lạc ngồi ở mép giường trên ghế, tay quấn băng trắng, lần trước anh vẫn còn sốc khi nhìn thấy lòng bàn tay Mạnh Lạc bị sắt cắt rách.

Hiện giờ hắn cầm bát, lòng bàn tay đỏ ửng đau cả mắt, Thẩm Cận hé miệng nhưng không nói gì.

Mạnh Lạc không cầm nổi muỗng, thử vài lần rồi từ bỏ, ngồi một chỗ ngây ngốc, trông như con chó không ai thèm nhận, thảm hại vô cùng.

Lâm Chu mang nước trở về, nhìn thấy Mạnh Lạc thì ngạc nhiên.

"Sếp tổng."

"Ừ." Thẩm Cận sắc mặt hờ hững, ba người trong phòng tạo nên không khí kỳ quái.

"Cậu còn chưa đi?" Thẩm Cận nói mấy chữ, cảm thấy như đuổi người, nhưng không nuốt lời lại được.

Mạnh Lạc đứng dậy một lát, rồi hướng về phía anh. Thẩm Cận đang miên man suy nghĩ, không ngờ Mạnh Lạc ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Vậy em đi đây."

"Ừm"

Kết quả là tạm biệt.

Thẩm Cận ngồi ở trên giường từ trên cao nhìn xuống Mạnh Lạc, mà Mạnh Lạc ngẩng đầu lên nhìn anh.

"......"

Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều hình ảnh và âm thanh quen thuộc như sống lại trong đầu Thẩm Cận, rất sống động mà liên tục hiện lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro