Đệ thập chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thập chương

Muốn cùng

"Ngươi chờ ta." Phương Kì vội vàng trải áo khoác lên mặt đất, từ bên trong tìm loại quả có hình dáng đẹp nhất. Cuối cùng, hắn lấy ra một quả cà chua nhỏ mọng nước xinh tươi, lau sạch đi lớp sương sớm phía trên.

"Há miệng." Phương Kì ôn nhu nói: "Tiếp lấy nha."

Vì không muốn đập trúng tiểu mỏ vịt, Phương Kì cố ý quỳ rạp trên mặt đất, duỗi thẳng cánh tay ra tận lực tiếp cận đáy hố, sau đó mới đem cà chua ném xuống.

Chỉ thấy tiểu mỏ vịt thân thể cực kỳ linh hoạt, móng trái vung lên tiếp được cà chua rồi quăng trên mặt đất, hung hăng dùng lòng bàn chân giẫm lên. Giẫm chưa xong, lại hung tợn không ngừng nghiền nát, khiến nhân phía trong quả đều dính đầy chân của nó.

Phương Kì: ". . ." Không ăn thì không ăn, dù sao cũng ném xuống rồi, bây giờ thì thù oán gì đây?

Tiểu mỏ vịt ghét bỏ cọ xát móng ở trên thành tường. Sau đó, nó tiếp tục ngẩng đầu lên, hai móng thu về, tràn đầy mong đợi nhìn hắn.

Cái tốc độ trở mặt như này cũng thật không ai sánh bằng. . .

Phương Kì hít một hơi thật sâu, nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo, đây có lẽ là một con ma thú cấp ba.

"Không thích ăn cái này?" Phương Kì nỗ lực kiên trì nói: "Không sao, còn rất nhiều. Ngươi tự chọn đi!"

Có tổng cộng sáu loại trái cây rừng, Phương Kì ném mỗi loại một quả xuống hố.

Nhưng hắn ném xuống vài cái, tiểu mỏ vịt liền giẫm nát vài cái, không giẫm lên thì cũng hung hăng đập lên tường. Thái độ mãnh liệt thế này, nếu không có cừu oan với Phương Kì thì chính là cùng trái cây có cừu oán.

ĐM lại là một tiểu bạch nhãn lang khó hầu hạ!

Khó hầu hạ phải không? Lão tử không cần.

Phương Kì kiên trì đã hết, khẽ cắn môi, xoay người rời đi, chưa bước được hai bước liền nghe một tiếng rít lên tê tâm liệt phế, dường như muốn xuyên thủng màn tai. Phương Kì bị dọa run, quay đầu nhìn lại. Thấy tiểu mỏ vịt chu mỏ, móng trái bắt một con bò sát, hất lên trời, rồi lập tức đầu cũng không xoay, nhìn cũng không nhìn rút lấy mấy con côn trùng từ trong tường, rưng rưng nước mắt nhìn hắn.

Phương Kì hết chỗ nói, đây là thị uy sao?

Tiểu mỏ vịt chỉ chỉ trái cây bị giẫm nát, sau đó chỉ chỉ mấy con côn trùng đã chết ở vách tường, không ngừng dùng móng vuốt khoa tay múa chân.

Phương Kì mặt lạnh nhìn nó một hồi, đột nhiên nghĩ đến gì đó. Bỗng dưng cả người chảy mồ hôi lạnh, nói: "Ngươi nói quả không thể ăn?".

Tiểu mỏ vịt thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn xoay móng phải ba vòng, ' kỉ kỉ ' kêu hai tiếng.

Phương Kì: = =

Loại rừng sâu núi thẳm này mặc dù không thiếu thức ăn, nhưng có độc hay không từ bề ngoài hắn căn bản không phân biệt được. Hiện tại thiếu nhất chính là công việc phổ cập phân biệt thức ăn, miễn cho ăn lầm mà chết.

Hắn mới đến đây, mà tiểu mỏ vịt không biết đã sinh sống bao lâu ở Phong Dao Sơn. Lời của nó vẫn là có mấy phần tin được.

Hơn nữa. . .

Phương Kì như có điều suy nghĩ, chậm rãi bước tới.

Ngoại trừ có thể được một con ma thú cấp ba phổ cập khoa học, hắn thật ra còn có một chút tư tâm.

Tiểu hài tử đa số đều đối với tiểu động vật khả ái manh manh rất dễ có cảm tình. Biết đâu hắn có thể dùng tiểu thú mỏ vịt làm nước cờ đầu, kéo khoảng cách với nhân vật chính gần hơn?

Mặc kệ từ góc độ nào nhìn, tiểu mỏ vịt đều rất hữu dụng.

Phương Kì quay lại bờ hố, lộ ra một nụ cười gần gũi, "Cám ơn ngươi, nhờ có ngươi vừa rồi nhắc nhở ta, nếu không... khẳng định tiêu rồi. Ta gọi Phương Kì, sống ở khu vực gần đây, ta xem ngươi cũng không còn nơi nào để đi, có nghĩ ở chung với ta? Nhà của ta có rất nhiều đồ ăn ngon, ngươi nghĩ muốn thì kêu lên một tiếng, còn nếu không muốn. . ." Phương Kì vừa lừa, vừa dụ hù dọa nói: "Nếu không muốn thì ta cũng không có biện pháp, ngươi đang ở trong hố nha, ta nhìn ngươi cũng có vẻ không bò ra được."

Tiểu mỏ vịt: QAQ

Phương Kì nói xong chậc lưỡi nghĩ, lời này cũng hơi lợi dụng người khi khó khăn rồi, vì vậy nói: "Sợ sao? Lừa ngươi thôi. Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta mà, ngươi có đáp ứng hay không ta đều kéo ngươi lên. A, được rồi, ngươi có muốn đi lên không?"

". . ." Tiểu mỏ vịt yếu ớt ' chi ' một tiếng.

Phương Kì gật đầu, ý bảo nó đợi một lát, chợt mở áo khoác đổ hết trái cây phía trong sang một bên. Sau đó, hắn quỳ trên mặt đất, một tay cầm lấy tay của áo khoác, phần còn lại thì thả xuống hố.

"Ngươi bắt lấy, ta kéo ngươi lên."

Tiểu mỏ vịt hơi cảm kích nhìn hắn, sau đó lùi lại một mét, chuẩn bị rồi chạy đến phía dưới chỗ tay áo dùng sức đạp một cái, nhảy lấy đà! Tiểu mỏ vịt cực kỳ tiêu sái ở giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung, bốn móng vung lên chụp lấy phía trên tay áo khoác, sau đó dùng miệng cắn ống tay áo.

Thật là cắn.... Bốn cái móng nhọn như chỉ để trang trí, mềm nhũn buông xuống hai bên người, một cử động nhỏ cũng không dám.

Cái tư thế thần kỳ này. . . Quá kinh sợ đi! Phương Kì hoài nghi nó thực sự là ma thú cấp ba sao?

Yên lặng nhìn một hồi, Phương Kì chậm rãi kéo. Trong mắt tiểu mỏ vịt tia lửa bắn ra cảm tình phức tạp bốn phía nhìn chằm chằm lấy Phương Kì. Ánh mắt hai người đụng nhau phút chốc, nội tâm tiểu mỏ vịt liền nhộn nhào không dừng được.

Động tác chậm: Nhanh lên nha! Lo lắng làm chi! Ta không kiên trì nổi! ! Ngu ngốc! ! !

Tăng thêm tốc độ thì: Không muốn không muốn, kéo chậm lại! Miệng chua không cắn được ! ! Ta muốn té xuống! ! ! Ô ô ô! ! ! ! !

Phương Kì bắt lấy toàn thân cứng ngắc của tiểu mỏ vịt kéo lên. Móng tiểu mỏ vịt liền nắm lấy hắn, bụng dính sát cánh tay Phương Kì, bốn móng gắt gao ôm chặt, nước mắt ròng ròng tràn đầy sợ hãi.

Phương Kì cúi người nhặt lấy áo khoác, để trên vai, sau đó vỗ vỗ mông của nó, trấn an nói: "Đừng khóc, ngoan."

Tiểu mỏ vịt lắc lắc đuôi, khóc càng hung.

Phương Kì liếc mắt, kéo từ trên cánh tay xuống, thấy tiểu mỏ vịt nước mắt lã chã nhìn hắn, Phương Kì cười nói: "Khóc cái gì, ngã xuống cũng không đau."

Tiểu mỏ vịt vẫn là ô ô ô.

Phương Kì suy nghĩ một chút, nói: "Ngã xuống cũng không quan hệ. Ta sẽ không bỏ mặc ngươi, lại kéo ngươi lên là được."

Tiểu mỏ vịt ngơ ngác nhìn hắn, khuôn mặt lông mềm mềm lắc một cái. Hai móng xoắn lại với nhau, đặc biệt ngượng ngùng!

Xem ra lời này đúng là thuốc chữa đúng bệnh.

Phương Kì nói: "Ngươi có muốn theo ta?"

Tiểu mỏ vịt uốn éo mông một cái, đột nhiên từ trên cánh tay Phương Kì nhanh chóng leo lên bả vai. Cuối cùng, nó ngồi trên vai hắn, giống như một chú chim thông minh, cọ cọ cổ Phương Kì.

Một người một thú kết bạn xuống núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro