Đệ thập nhất chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thập nhất chương

 Ăn

Có tiểu mỏ vịt, tiện lợi nhất chính là biết cái gì có thể ăn, cái gì không ăn được.

Tiểu mỏ vịt ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt chuyên nghiệp theo Phương Kì ở trong bụi cỏ dại tìm tìm kiếm kiếm đã một giờ! Đi vào trong sơn đạo, Phương Kì vừa mệt vừa đói sắp hôn mê, vô lực nói: "Đến cùng có thể ăn gì? Nhiều loại như vậy thế mà một cái cũng không ăn được? "

Tiểu mỏ vịt cũng rất gấp, sợ hãi che mặt.

Phương Kì nhìn nó ngửi qua ngửi lại, trong cái khó ló cái khôn nghĩ: "Nhìn cây cỏ cũng ít nhất hai ba chục loại rồi, ta không tin đến một cái cũng không thể ăn. Thật sự rốt cuộc là không ăn được hay ăn không ngon? "

Phương Kì nhịn không được hoài nghi vừa rồi ở trong hố, nó giẫm nát những trái cây kia rốt cuộc là có độc hay không ăn ngon đây.

Tiểu mỏ vịt bị nói trúng tâm sự, khẩn trương hết nhìn đông rồi nhìn tây, chợt ngã đầu vào trong bùn đào đào bới bới. Không bao lâu, hai tay dâng một con giun hướng về phía Phương Kì như khoe vật báu rồi nhanh chóng bỏ vào trong miệng. Phương Kì thiếu chút nữa còn tưởng con tiểu mỏ vịt này cho hắn bỏ vào đầy miệng.

Phương Kì chụp lấy nó đè trên mặt đất, phát điên nói: "Cái này có thể ăn hả? Hả hả hả? Có thể ăn sao hả?! "

Tiểu mỏ vịt tịch mịch bò dậy, đáng thương liếc nhìn Phương Kì rồi lại nhanh chóng cúi đầu. Phương Kì tức giận đến đau đầu, ngoại trừ biết gây thêm phiền với làm bộ đáng yêu còn có thể làm gì khác sao? Đúng lúc này, không biết nó thấy cái gì, con mắt liền sáng lên, vui sướng kêu loạn ' chi chi ', nhảy lên đi về phía trước. Phương Kì theo sát ở phía sau, tiểu mỏ vịt ở cách đó không xa dừng lại, chỉ vào một gốc cây giống như rau xà lách, nhưng so với đầu rau xà lách thì nhỏ hơn rất nhiều mà dùng sức gật đầu.

Phương Kì chần chờ ngồi xuống quan sát, chọn chọn lựa lựa một tiếng thì lựa ra được cái này?

Sẽ không giống với con giun lúc nãy chứ, tùy tiện bắt cho đủ số lượng !?

Có ăn được hay không?

Tiểu mỏ vịt tựa hồ là nhìn thấu nghi ngờ của hắn, ngồi dưới đất rút một gốc cây, vỗ vỗ ống quần Phương Kì ý bảo hắn nhìn lấy, tiếp sau đó cầm rau còn mang đất trên lá bỏ vào trong miệng, mở to mắt mà say mê nhai.

Phương Kì tay mắt lanh lẹ nắm cái miệng của tiểu mỏ vịt, đem phần cây cỏ dính đầy bùn đất vứt đi, chỉ để lại lá cây sạch sẽ ở trong miệng nó.

Xem nó ăn nồng nhiệt không giống như làm bộ, Phương Kì ngắt một cái lá bỏ vào trong miệng, dùng răng cửa nhai nhai. Ngọt ngọt, giòn tan, mùi vị tạm ổn.

Ăn được một chút đầu óc thông suốt, bụng nếm được vị ngon ngọt bắt đầu cáu kỉnh kêu lên. Phương Kì một hơi nhổ lấy mười gốc cây, ôm đến bên suối rửa sạch sẽ, sau đó bắt đầu ăn.

Trước nếm thử một chút, chỉ mơ hồ cảm thấy mùi vị cũng tạm được. Hiện tại ăn một bó lớn... Thực sự ăn ngon!

Lá cây chỉ có một tầng thật mỏng, không biết sao bên trong lại có thể chứa đựng nhiều nước như vậy, nước trong veo ngon miệng có thể so với vị nước trái cây thiên nhiên ngon nhất. Ăn liên tục hơn mười bó, thế nhưng không một chút cảm thấy ngán.

Hơn nữa còn ăn no! Khuyết điểm chính là ăn quá no rồi, Phương Kì vừa ăn vừa uống, thời gian ăn chỉ bằng một phần ba thời gian bình thường ăn. Thế nhưng, hắn chưa bao giờ cảm thấy no như hôm nay.

Ăn uống no đủ, toàn thân thư sướng. Phương Kì sờ đầu tiểu mỏ vịt tỏ ý tán thưởng, tiểu mỏ vịt đắc ý vẫy vẫy đuôi.

Thức ăn còn dư lại không thể lãng phí, Phương Kì chuẩn bị đóng gói mang về cho nhân vật chính nếm thử.

Đem thức ăn trở về sơn động, sau đó đến sờ chăn bông bên tảng đá. Lúc này đang là buổi trưa, Phương Kì lật mặt chăn bông lại. Mặt bên kia phơi nắng xong rồi, nên phơi một chút mặt trái.

Sau đó nên làm cái gì nữa?

Ăn no có sức lực liền có tâm tư chuẩn bị những thứ khác. Phương Kì nhìn sang chăn bông đen bẩn, nhớ tới nhân vật chính có nói qua về ' rệp, trứng ', nghĩ thầm cái này nhất định phải giặt, phải giặt.

Chỗ rách trong sơn động, mưa dột xuống nên tu bổ; Giường quá chật quá nát, nên đổi; Quần áo quá ít không có thay, nên mua; Ăn phải có nồi, làm cơm phải có lửa; Nhân vật chính bẩn như cẩu, nên tắm...

Chuyện cần làm tất cả lớn nhỏ, rải rác vụn vặt một đống, từng cái từng cái mà tới. Cơ bản nhất phải giải quyết là vấn đề ăn uống, những việc khác có thể giải quyết sau đó. Phương Kì lại bắt đầu nghĩ về việc kiếm thịt ăn.

Dù sao ăn rau cải chỉ giúp chiều dài không giúp mập được! Nhân vật chính vẫn phải ăn thịt!

Động vật dù chạy trên núi hay bay trên trời đều không bắt được, may mắn còn một phần bơi trong nước. Không biết trong hồ nước kia có cá không?

Phương Kì chống đầu gối đứng lên, nhìn sang tiểu mỏ vịt đang buồn ngủ phơi nắng, nói: "Mỏ Vịt, tỉnh lại đi. Chúng ta đi tìm cơm tối. "

Tiểu mỏ vịt ngồi dậy, sờ cái miệng dài rộng của mình rồi nheo mắt trừng lớn, biểu tình vô cùng ghét bỏ.

Phương Kì nói: "Ngươi không thích tên này? "

Tiểu mỏ vịt ủy khuất gật đầu.

Phương Kì rất dân chủ nói: "Dù sao ngươi cũng phải có một cái tên! Nếu không... ta nên gọi ngươi cái gì? Ngươi nghĩ xem gọi gì đây? "

Tiểu mỏ vịt nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại sờ sờ miệng mình. Hai mắt xoay động, hưng phấn nói: "Kỉ kỉ! "

Người đen tối chỉ có thể suy nghĩ đen tối.

Phương Kì trầm mặc phút chốc. Thần sắc vi diệu nói: "Ngươi nghĩ gọi ' kỉ kỉ ' ? "

Tiểu mỏ vịt dùng sức gật đầu!

Phương Kì nói: "Tiểu kê kê? Ngươi xác định? "

Tiểu mỏ vịt càng thêm dùng sức gật đầu.

"... " Phương Kì vô lực nói: "Vẫn nên gọi là Mỏ Vịt đi! = =, tiểu kê kê. "

Đi tới bên hồ nước, Phương Kì đẩy ra cây cỏ mọc cao hơn một đoạn lớn so với mặt nước ra hai bên. Nước hồ sạch sẽ trong veo, thấp thoáng bóng dáng màu xám bạc vẫy đuôi thích ý bơi qua bơi lại.

Phương Kì ưu sầu đứng dậy. Cá thì có rồi, nhưng làm sao có thể bắt? Giả sử như hắn cởi hết nhảy xuống thì cũng không có khả năng so với cá nhanh hơn.

Suy nghĩ hồi lâu, liền thử đặt chân đi xuống xem độ sâu của hồ, phần nước sâu nhất thật ra chỉ mới đến hông của hắn. Hồ nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy hồ với đá sỏi. Phương Kì leo lại lên bờ, quyết định thực hiện một phương pháp tương đối truyền thống.

Trong núi khắp nơi đều là cây, Phương Kì bẻ gãy một cành cây lớn, mài nhọn đầu mũi làm thành một cây xiên cá.

Trở lại bờ hồ, Phương Kì nhìn sắc trời một chút, sau đó cởi quần áo ra, trước tiên đem áo với quần ngâm dưới nước giặt một chút. Nhật quang phủ đầu, đợi một hồi hắn cố gắng xiên được cá xong thì y phục cũng thuận tiện khô, một công đôi việc.

Phương Kì ôn nhu sờ sờ Tiểu Mỏ Vịt đang nằm úp một bên nhổ cỏ, nói: "Tối nay chúng ta ăn cá chua ngọt, cá kho, đầu cá đóa tiêu với súp cá chua nóng với rau được không? "

Tiểu Mỏ Vịt không nghe rõ lắm, ngước nhìn hắn, mơ mơ hồ hồ gật đầu một cái.

Phương Kì thấy manh vô cùng, treo quần áo đã giặt trên nhánh cây. Chỉ mặc phía dưới một cái quần lót, bắt đầu xiên cá.

Toàn thân cá trơn bóng rất dễ trượt khỏi tay, trước đây Phương Kì ở chợ đã từng nhìn thấy qua cá từ trong thao nhảy ra vẫy mình trên mặt đất, người bán cá phải một hồi mới bắt lại được. Huống hồ bây giờ là ở trong nước, địa bàn của loài cá?

Phương Kì giơ xiên lên, hết sức chăm chú xiên một buổi chiều, thật sự một con cũng không xiên được. Cũng không phải là do cá cách hắn rất xa, chỉ tại vì không bắt được. Bọn cá này không sợ người, Phương Kì chỉ ở trong nước đứng, tự động có cá di chuyển qua. Chúng thoạt nhìn ngơ ngác, không chút nào cảnh giác, thế nhưng phản ứng lại cực nhanh. Hắn giơ xiên lên, cá vẫn còn nhàn nhã vẫy đuôi. Cây xiên trước khi vào nước, cá một giây trước còn ở dưới chân của hắn, cái xiên vừa đụng vào mặt hồ, nó liền bỏ chạy ba thước hơn.

Phương Kì cong lưng đứng lên, đứng lên cong lưng, qua lại mấy mươi lần, cảm giác muốn có cơ bụng rồi = =

Lãng phí thời gian một buổi chiều.

Phương Kì còn muốn nỗ lực một lần cuối cùng. Trời sắp tối rồi, không bắt được ngày hôm nay cũng chỉ có thể ăn chay. Bọn cá này quá khi dễ người.

Sau đó, hắn liền nghe thấy một hồi âm thanh ' òm ọp òm ọp '.

Ban đầu cứ tưởng Tiểu Mỏ Vịt nhàm chán đang quấy rối, Phương Kì giận chó đánh mèo nói: "Chớ quấy rầy, OK? Sẽ dọa cá chạy mất, ngày hôm nay còn muốn ăn cơm không?".

Có thể do tiếng ' òm ọp ' kêu lên không ngừng, thanh âm càng ngày càng vang dội. Phương Kì dư quang liếc về Tiểu Mỏ Vịt đang bắt chước động tác hắn buổi trưa, khéo léo nhặt từng cây rau. Hắn mới phản ứng được tiếng kêu không phải Tiểu Mỏ Vịt.

Phương Kì cảnh giác chậm rãi quay đầu, trước mắt chừng trên trăm con gà nhiều màu đang ở bên bờ uống nước. Cái đầu mổ mổ mặt nước.

Phương Kì thở phào nhẹ nhõm, nhìn qua một vòng. Chủ yếu bộ phận đều là gà mái với gà con, chỉ có một con gà trống lớn đang đứng trên tàng cây giũ lông vũ.

Đây phải chăng chính là: Có lòng xiên cá xiên không được, vô tâm bắt gà bắt cả vườn.

Dù gà này tính cảnh giác không thấp, nhưng một đoàn gà xúm lại uống nước, có chạy cũng chạy không kịp. Cộng thêm Phương Kì vừa đi vừa nghĩ, chỉ cần con gà nhanh nhạy ngẩng đầu, hắn liền đứng bất động tại chỗ. Sau đó, Phương Kì từ từ giơ cái xiên đi tới gần bầy gà khoảng ba thước, chợt cả người nhào tới trước một cái. Bầy gà liền khanh khách kêu loạn chạy như điên bốn phía, Phương Kì ở giữa đống lông gà bay đầy trời chộp lấy được hai con!

Phương Kì nắm lấy móng gà, xách ngược đầu gà phía dưới, đứng dậy cảm động nói: "Ngày hôm nay có thịt ăn rồi. "

Tiểu Mỏ Vịt ngoẹo đầu nhìn hắn một cái, đột nhiên chỉ vào con gà kinh hô một tiếng.

Phương Kì cúi đầu nhìn xuống, trên mặt không khỏi 囧. Con gà bên tay trái kia đuôi hướng lên trời, trong mông là một vật tròn tròn trắng trắng đang bị kẹt, lại chính là trứng gà.

Thật tốt quá! Không chỉ có thịt ăn còn có trứng gà! Còn có thể nhốt gà, mỗi ngày có trứng mà ăn!

Phương Kì vội vã đảo đầu gà hướng lên trời, một tiếng ' xì ' nhỏ xíu vang lên đem trứng gà phía dưới hiện ra. Phương Kì hít một hơi khí lạnh, a a a trứng gà của hắn! Không có tay tiếp lấy!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiểu Mỏ Vịt nhanh chóng nhào tới phía trước, mở cái miệng dài kẹp lấy trứng gà.

Phương Kì thở phào nhẹ nhõm, khen nó: "Giỏi lắm. "

Sau đó răng rắc một tiếng, Tiểu Mỏ Vịt kẹp nát trứng gà, lòng trắng lòng đỏ trứng dính trên mặt nó.

Tiểu Mỏ Vịt giơ móng vuốt xoa xoa mặt, răng rắc răng rắc đem vỏ trứng ăn.

"... " Phương Kì: "Thao!"

Phương Kì đau lòng không gì sánh được ngồi xuống nhìn trứng gà đầy đất. Tiểu Mỏ Vịt dù cho ăn trứng gà hắn cũng sẽ không tiếc nhưng đồ ngu ngốc này chỉ ăn vỏ trứng, dịch trứng thì lại để chảy đầy đất!

Tiểu Mỏ Vịt cọ cọ chân Phương Kì.

Phương Kì không muốn phản ứng nó, thở dài đứng lên. Hắn đem hai con gà đè xuống đất, dùng chân chặn lấy rồi lôi mấy cây cỏ xung quanh bện thành một sợi dây thừng nắm hai chân gà vững vàng buộc lại, như vậy thì gà sẽ không chạy được.

Tiểu Mỏ Vịt mới vừa rồi bị Phương Kì bơ sang một bên, con mắt tròn vo híp một cái giống như có chút ủy khuất. Nó bĩu môi chạy đi tìm Phương Kì.

Phương Kì đang mặc quần áo. Một buổi chiều phơi nắng lại có gió thổi, tuy rằng còn chưa khô, nhưng mặc lên người cũng không quá khó chịu.

Phát hiện hắn đang tức giận, Tiểu Mỏ Vịt ' kỉ kỉ ' gọi.

Phương Kì cài lại khuy áo cúi đầu nhìn nó, giáo huấn: "Ngươi ngốc à? Vỏ trứng ăn ngon không? "

Tiểu Mỏ Vịt thành thực gật đầu.

Phương Kì: "... "

Phương Kì xoay người không nhìn nó, Tiểu Mỏ Vịt quay đầu nhìn sang trứng gà đầy đất, trầm ngâm chốc lát sau đó mổ mổ chân Phương Kì.

Nhìn nó cái dạng này, Phương Kì không lộ nét mặt, trấn an sờ đầu nó. Dù sao cũng chỉ là một quả trứng gà.

Tiểu Mỏ Vịt hưởng thụ quỳ rạp trên mặt đất vẫy đuôi, Phương Kì thu tay cầm gà tính quay về sơn động. Bỗng, Tiểu Mỏ Vịt lắc thân chạy lên phía trước ngậm ống quần Phương Kì kéo về phía sau.

Phương Kì đá đá mông của nó, "Gì thế? Về nhà làm cơm, chăn nên đem vào."

Tiểu Mỏ Vịt làm như không nghe thấy, tiếp tục kéo hắn, một bên ' chi chi ' kêu lên.

Phương Kì không thể vừa kéo nó vừa đi, nên đành phải cầm gà đuổi kịp nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro