Chương 1: Cơn mưa mát lạnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sean
________

Vừa nãy trời đổ một trận mưa, đường đá ướt sũng, tên buôn người để cho đám hài tử ngồi xổm trú dưới mái hiên, chờ ma ma trong phủ ra nhận người. Hạ Hầu Liễm chôn trong đám người, cứ chốc chốc lại cọ chân trên bùn, bên mắt cá nhân có một vật cứng, đó là một thanh chủy thủ* mà Đoạn Thúc đưa hắn phòng thân khi ra ngoài

* Chuỷ thủ là 1 loại kiếm ngắn (giống như dao găm, lưỡi lê..)

Hạ Hầu Liễm càng lớn càng ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt cực kỳ giống mẫu thân của hắn, tưởng chừng như chứa đầy ánh sao đêm, rực rỡ lấp lánh. Dọc đường đi thường có tiểu nha đầu bắt chuyện với hắn, nhưng hắn lại mặc kệ.

Trong mắt hắn, hắn và những tiểu nha đầu này khác nhau, mấy nàng tóc dài não ngắn, chỉ biết bị bán vào Tạ phủ có thể ăn no mặc ấm, còn có một ít tâm kế muốn leo lên giường chủ tử. Hạ Hầu Liễm thì khác, hắn là thích khách trẻ tuổi nhất Thất Diệp Già Lam, hắn đến không phải để làm nô bọc, mà là để giết người.

Hắn dường như chẳng có chuyện gì thờ ơ chống đầu, ánh mắt đảo qua bốn phía. Sáng sớm ít người, con ngõ vắng vẻ, mấy tên ăn mày ngồi xổm đầu hẻm, ngủ gà ngủ gật.

Hạ Hầu Liễm nghĩ, trong đám người ăn mày kia nhất định có người của Già Lam, chờ khi hắn thành công trà trộn vào Tạ phủ, sẽ có người từ ngoài tường ném vào tờ giấy, nói cho hắn biết mục tiêu ám sát. Nói không chừng sẽ có người đến cửa sổ của hắn lúc nửa đêm, nói cho hắn biết nội ứng Già Lam ở đâu.

Tuy hắn chưa từng tham gia một vụ ám sát nào của Già Lam, nhưng khi mẫu thân kể chuyện dỗ hắn đi ngủ đều nói —— thích khách Già Lam xuất quỷ nhập thần, ẩn thân nơi phố phường, giết người nhanh như chớp.

Hắn ở trên núi 12 năm, được dạy luyện đao, thời điểm nhàn rỗi thì săn gà rừng bắt thỏ hoang, vất vả lắm mới có cơ hội xuống núi tham gia ám sát, Đoạn thúc nói nếu lần này thành công, liền khắc tên hắn lên bảng treo ở Già Lam, cho hắn trở thành một thích khách chân chính. Tuy rằng hắn chưa từng so tài với ai, nhưng mẫu thân hắn là thích khách mạnh nhất Già Lam, hắn là nhi tử của nàng, cũng chắc chắn sẽ trở thành thích khách mạnh nhất.

Tên buôn người đi qua đi lại, đếm số lượng mấy đứa trẻ, Hạ Hầu Liễm cụp mắt rũ mi, giữ hơi thở, ngoan ngoãn ngồi xổm.

Thích khách đều như vậy, không bao giờ quá thu hút ánh nhìn.

Hai ma ma cùng mấy nha hoàn* mở cửa, mới từ cửa bước ra, tên buôn người liền thay một bộ mặt tươi cười nghênh đón: "Người đều ở đây rồi, tất cả đều gọn gàng chỉnh tề, đều là những tiểu hài tử tay chân lanh lợi, một đứa hai điếu tiền đồng, đây là cái giá rẻ nhất thành Kim Lăng rồi."

*có thể xem như là người hầu á

Ma ma đứng đầu xếp hàng mấy đứa nhỏ, kiểm tra từng đứa một, đảm bảo không đứa nào thiếu mũi hay thiếu mắt, thiếu tay hay thiếu chân, không có đứa nào trông dưa vẹo táo nát, sau cùng với tên buôn người mặc cả một hồi, mới đem người vào Tạ phủ.

Hạ Hầu Liễm thính tai, nghe tên buôn người sau khi ước chừng ngân lượng trong tay, phun ra một câu: "Cái đồ nghèo!"

Mấy ma ma cùng nha hoàn mặc áo khoác nửa cũ nửa mới, chỉ có ma ma dẫn đầu kia nhìn khá hơn một chút, trên cổ tay có đeo một chiếc vòng cẩm thạch, trên áo của nữ nhân đi cuối cùng còn có một vết vá.

"Này, người mặc áo khoác xám bên kia, ngươi lại đây." Thình lình nghe thấy tiếng gọi, Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu, thấy ma ma dẫn đầu chỉ vào hắn.

Hạ Hầu Liễm đi tới, ma ma đẩy hắn qua bên chỗ nữ nhân áo có vết vá kia, nói: "Đứa nhỏ này trông có vẻ lanh lợi, các ngươi lãnh về mà dùng đi, đừng nói phu nhân bạc đãi tam thiếu gia."

"Lưu ma ma, cấp thêm cho nô tỳ một người đi, lúc trước phu nhân liên tục điều đi hai nha đầu, trong viện chỉ còn lại nô tỳ và một tiểu nha hoàn, như thế là không đủ." Nữ nhân kia có tướng mạo khổ sở, miệng giống một viên hạch đào, nhăn nhăn bèo nhèo, phảng phất như ngâm trong nước đến nhăn nheo.

Ma ma khịt mũi lạnh lung, nói: "Tam thiếu gia cùng lắm chỉ là đứa trẻ có chút lớn, cần mấy người hậu hạ? Chẳng lẽ đem toàn bộ người trong phủ đi hầu hạ tam thiếu gia của các ngươi?  Tạ phủ lớn như vậy, mọi nơi đều cần người, hiện nay bất quá mua mấy đứa hài tử này, cho các ngươi một đứa bù lại thì không biết vui trộm đi, lại còn được một tấc tiến một thước?"

"Không dám không dám, Lưu ma ma bớt giận, một đứa là đủ rồi." Nữ nhân vội vã cuối đầu tạ lỗi, nắm lấy tay Hạ Hầu Liễm bước đi.

"Ngươi từ nay có thể lại gọi ta là Lan cô cô, ngươi tên là gì?"

"Hạ Hầu Liễm" Hắn giả bộ ngoan ngoãn, sợ sệt trả lời.

"Liễm trong?"

"Liễm trong "Thế hoành lục dã thương mại ngoại, ảnh lạc hoành ba liễm diễm gian"*"

*Ngoài cánh đồng xanh bao la, bóng đổ ngang trên làn sóng lấp lánh (mình chém đại ai biết nói mình nha, bản gốc là 势横绿野苍茫外, 影落横波潋滟间)

Lan cô cô ngạc nhiên nhìn Hạ Hầu Liễm: "Ngươi còn biết làm thơ à?"

Hạ Hầu Liễm trong lòng sửng sốt, hắn quên rằng những hài tử bị tên buôn người bán đều có gia cảnh nghèo khổ, đừng nói ngâm thơ, đến cả chữ còn không biết được mấy từ. Hắn vội vàng nói dối: "Con đều nghe người khác nói, chỉ biết mỗi câu này thôi."

Lan cô cô cười nói: "Biết đọc thơ thì tốt, Kinh Lan thiếu gia thích nhất là đọc sách, ngươi đọc vài câu thơ, chắc chắn sẽ khiến người vui. Ngươi biết chữ không? Đã bao giờ đọc sách chưa? 《 Bách Gia Tính 》, 《 Thiên Tự Văn 》, đã từng đọc qua chưa?

Nếu xuân cung đồ và đao phổ cũng tính là sách thì: "Có đọc qua một chút, cũng biết viết tên của chính mình"

Lan cô cô vỗ nhẹ tay Hạ Hầu Liễm, ôn nhu cười: "Như vậy là rất tốt rồi, cô cô ta chỉ nhận ra mấy số đếm thôi"

Dọc đường đi gặp không ít nha hoàn và tôi tớ, Lan cô cô thường dừng ở xa hành lễ, hoặc là đi đường vòng tránh bọn họ. Nha hoàn và tôi tớ đều vờ như không thấy Lan cô cô, Hạ Hầu Liễm không khỏi nghĩ thầm.

"Nghe nói lão gia ngày mai hồi phủ, đại phu nhân vô cùng vui mừng, mau mau lẹ tay một chút, phòng của lão gia phải được lau dọn trong hôm nay." Hai nha đầu phía trước nói chuyện, Lan cô cô hành một lễ, rồi đi qua.

"Vui vẻ cái gì, ta nghe nói lão gia là đắc tội Ngụy công công trong cung, bị phóng thích ra ngoài, chúng ta cẩn thận chút, đừng tự rước xui xẻo."

"Lão gia cũng thật là, hà tất gì phải đi đắc tội Ngụy công công chứ? Tự nhiên phải bị tội."

Thanh âm xa dần, Hạ Hầu Liễm cúi đầu bước đi, một nha hoàn mặt tròn tầm 13, 14 tuổi bước đến , nói: "Cô cô! Nô tỳ tới đón người, ế, như thế nào lại lãnh một tiểu tử lông lá về?"

"Tới, Tiểu Liễm, gọi Liên Hương tỷ tỷ." Lan cô cô nói.

"Liên Hương tỷ tỷ." Hạ Hầu Liễm ngoan ngoãn chào hỏi.

Liên Hương liếc Hạ Hầu Liễm một cái, bất mãn nói: "Một tên tiểu tử lông lá là chuyện gì đây? Còn phải chăm sóc hắn. Đại phu nhân khinh người quá đáng, mỗi ngày việc quét dọn, giặt đồ, nhổ cỏ đều cần người, chúng ta có biết thuật phân thân đâu?"

Lan cô cô giữ chặt Liên Hương, lắc đầu nói: "bỏ đi bỏ đi, đừng nói nữa, chúng ta ba người hầu hạ thiếu gia là đủ rồi. Ơ, ngươi tại sao lại ra đây rồi? Sao lại để thiếu gia một mình trong phòng?"

"Không sao đâu, thiếu gia đang ngủ trưa."

Lan cô cô không yên tâm, ba người nhanh bước, hướng đi đến Thu Ngô Viện. Hạ Hầu Liễm chỉ cảm thấy bọn họ đi ngang qua cả tòa phủ đệ, quanh mình cảnh vật càng ngày càng đổ nát, đi qua một nén nhang mới nhìn thấy góc cửa Thu Ngô Viện. Chưa bước vào cửa, ba người đã nghe thấy bên trong bùm bùm một trận nồi niêu xoong chảo ầm ĩ, còn có một thiếu niên rống to.

"Trả sách lại cho ta! Trả lại cho ta!"

Lan cô cô cùng Liên Hương vọt vào cửa, Hạ Hầu Liễm đi theo phía sau, chỉ thấy trong sân hỗn độn, một thiếu niên choai choai bị mấy nô bộc ấn đè trên mặt đất, mặt đều là bùn, một đứa tai to mặt lớn trắng trắng mập mạp đứng ở bên cạnh, mũi và tai như cục thịt tròn vo bóng loáng. Từ khi vào phủ, Hạ Hầu Liễm chỉ thấy những người gầy ròm, hoá ra do dầu mỡ của phủ đều đổ lên người thằng nhóc này.

Thiếu niên Kim Lăng có thói quen tô son điểm phấn, tên mập mạp kia sợ là tự có hiểu biết đối với vẻ ngoài chính mình, cũng biết đường tô son phấn, chỉ là có chút quá mức, Hạ Hầu Liễm cách hắn vài bước, hương phấn xông vào mũi, làm Hạ Hầu Liễm xém ngất đi.

"Cái gì gọi là trả lại cho ngươi? Sách này vốn dĩ chính là của ta, nếu ta không cần nó nữa, ném ở bên ngoài thì vẫn là của ta, ai cho phép tên cẩu tạp chủng ngươi nhặt về xem?" Mập mạp đem sách xé đến nát nhừ, hung tợn mà nói, "Nhìn bộ dạng này của ngươi, còn đọc sách? Thế nào, ngươi muốn thi cử? Muốn làm quan? Nằm mơ đi, con của tiện tì, cả đời chỉ có thể làm tiện tì của bổn đại gia!"

"Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Không được mắng mẹ của ta! Không được mắng mẹ của ta!" Thiếu niên kiệt sức giãy giụa, mặt tức giận đến đỏ bừng, trong mắt đều là tơ máu.

Liên Hương cùng Lan cô cô quỳ trên mặt đất không nhịn được dập đầu, khóc ròng nói: "Đại thiếu gia, buông tha cho tam thiếu gia đi, buông tha cho tam thiếu gia đi!"

"Cút qua một bên đi! Người đâu, mau lục soát cho ta, xem hắn còn có giấu sách của ta hay không? Lục soát xé sạch sẽ cho ta!"

Gia đinh lục hết từ trong ra ngoài, gần như lật tung sân lên, giấy nháp trong phòng cũng bị xé nát, xếp thành một đống giấy vụn trên đất. Sách thật sự không nhiều, hơn nữa giấy nháp, cũng chỉ là một đống nhỏ.

Tam thiếu gia ngơ ngẩn nhìn giấy trên mặt đất, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú tên mập mạp kia, nói: "Nếu một ngày ta như diều gặp gió, lúc đó ngươi sẽ chết không......"

Lời nói còn chưa nói xong, một gia đinh đá hắn ngã lăn trên mặt đất, cười to: "Như diều gặp gió? Số phận lăn lội trong bùn không phải thích là đổi được!"

Hạ Hầu Liễm ngồi xổm trên tường, trong lòng nén giận, tay bất giác sờ lên chủy thủ bên ủng, lại nghĩ, không được, thích khách không thể để bại lộ thân phận. Hắn buộc mình phải dời tay đi, an tĩnh co thành một con chim cút.

Mập mạp ngồi xổm trước mặt tam thiếu gia, từ mặt đất nắm lấy vụn giấy, tay trái nắm lấy mặt y, đem vụn giấy nhét vào trong miệng của y. Tam thiếu gia giãy giụa không ngừng, gia đinh giữ chặt y, nhìn y ho khan mà cười ầm lên. Lan cô cô cùng Liên Hương xông liên, bị gia đinh khác ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tam thiếu gia đỏ mắt quỳ rạp trên mặt đất.

"Tạ Kinh Lan, ngươi nghe đây, cái tên mẫu thân tiện tì của ngươi nhân lúc cha ta uống say, mò lên giường mới có ngươi, ngươi chính là loại cẩu tạp chủng, còn vọng tưởng đọc sách làm quan? Dẹp cái dã tâm của ngươi đi, mẫu thân ta vì cho ngươi mặt mũi, mới để ngươi có thân phận thiếu gia, ngươi nếu không an phận, bổn đại gia sẽ cho ngươi cùng tên nô tỳ già không chết kia lăn đi cọ bô."

Mập mạp đem vụn giấy rải lên đầu y, vụn giấy như bông tuyết rơi xuống đầu và mặt y, một đám người không ngừng cười to, nghênh ngang rời đi.

Lan cô cô cùng Liên Hương đỡ Tạ Kinh Lan dậy, hai người phủi bụi trên người y, nước mắt đọng trên khóe mắt.

"Đại thiếu gia sao có thể khi dễ tam thiếu gia như vậy? Những cuốn sách đó hắn đều không cần, tam thiếu gia chúng ta nhặt về từ trong kho không thành, lại đem sách xé như vậy." Liên Hương bất bình căm giận, thấy Tạ Kinh Lan mím môi không nói, nét mặt dịu lại, nói, "Thiếu gia...... Hay là chúng ta không đọc nữa, ai da, không giấy không mực, hiện tại sách cũng không có, vẫn là thôi đi."

Tạ Kinh Lan không để ý nàng, Lan cô cô lấy chổi tới, muốn quét sạch giấy vụn trên đất. Tạ Kinh Lan đứng lên ngăn lại, nói: "Đừng quét, đem cất vào trong phòng, ta còn có thể dán lại."

"Nát như thế này rồi, có mấy quyển xé nát như bột, có thể dán lại sao?"

"Có thể, để đó ta làm."

"Đúng rồi, hôm nay nô tỳ có mang về Tiểu Liễm biết chữ, có thể giúp đỡ thiếu gia. Tiểu Liễm, ngươi đâu rồi, mau tới đây, thỉnh an thiếu gia."

Hạ Hầu Liễm nghe vậy, vội vàng chạy tới, xiêu xiêu vẹo vẹo mà bái Tạ Kinh Lan một bái. Đi đến gần, Hạ Hầu Liễm mới thấy rõ diện mạo vị thiếu niên này. Tuy rằng mặt đầy bùn đất, lại không che được tú sắc giữa hai chân mày, đuôi mắt như có vết bút mực quét qua, hơi hướng lên trên, họa ra một mảnh phong lưu, chỉ là sắc mặt tái nhợt, ốm yếu, bộ dạng ăn không no.

Hóa ra là một tên yết ớt, không trách được tay chả có tí lực nào. Nam nhân Già Lam đều thân cường thể tráng, sau lớp quần áo là cả khổi cơ bắp. Hạ Hầu Liễm ở trên núi quanh năm, gặp qua đều là những người thiên chùy bách luyện*, lăn lê bò lết ở tử địa mà trở về, chưa từng gặp qua thiếu gia thân kiều thể nhược như vậy, trong lòng có một chút coi thường y. .

*trải qua muôn vàn thử thách

Tạ Kinh Lan nhấc mí mắt đánh giá Hạ Hầu Liễm, thấy tóc mai hắn tán loạn, trên mặt không biết cọ chúng cái gì mà dơ như vậy, vừa đen vừa hôi, hắn như một con khỉ bùn, nhịn không được nhíu mày nói: "Đây là cái gì đây? Ta không cần, trả về đi."

Hạ Hầu Liễm: "...."

________

*Tác giả có lời muốn nói: Lần đầu viết truyện dài, có học hỏi qua các bậc tiền bối, có gì mong các bạn độc giả bỏ qua!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro