Chương 2: Thám Thư Lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Isean
_________

Thằng nhãi Tạ Kinh Lan này, tuy rằng là một thiếu gia hữu danh vô thực*, nhưng lại nuôi dưỡng cho mình một tính khí kiêu ngạo. Ở trong mắt y, cái vị đại thiếu gia trong sân kia sớm muộn gì cũng sẽ bị y đạp dưới chân, đây chỉ là vấn đề thời gian thôi. Chờ đến khi y đề danh lên kim bảng, cưỡi ngựa dạo phố. Đám người Tạ Phủ này sẽ phải nước mắt nước mũi giàn giụa mà quỳ rạp xuống ngựa y, cầu y tha thứ.

*Có tiếng không có miếng

Mỗi khi bị ức hiếp, y đều nghĩ đến khung cảnh mình đắc ý trong tương lai, đem răng và máu nuốt xuống, nhưng cơn giận chẳng thể tiêu hóa được, răng và máu đâm tim y đến mức lồi lõm những vết bất bình hết lần này đến lần khác. Hắn không nhớ kỹ lời Mạnh Tử nói "Lấy đức thu phục người", chỉ nhớ kỹ Tư Mã Thiên nói "Quân tử báo thù, mười năm không muộn".

Nếu muốn trở nên nổi bật, cách duy nhất là thi cử. Tạ gia là thư hương thế gia*, nhiều thế hệ làm quan, đáng tiếc đến đời của Tạ phủ đại gia Tạ Bỉnh Phong, nhân khẩu giảm dần, Tạ Bỉnh Phong nóng vội mưu cầu** cả đời, đến bây giờ vẫn chỉ là Đô Sát Viện lục phẩm. Chẳng qua thầy của ông là nhà nho Đới Thánh Ngôn, người quan lại liêm khiết thanh chính***, là người uyên bác, học phú ngũ xa, có danh là một quan thanh liêm.

*ý chỉ nhà dòng dõi Nho học, chỉ người có học

**kiếm ăn

*** trung thực và ngay thẳng

Thánh Triều có phong trào bình luận nhân vật, thanh danh hắn xác thật có thể đong thành cơm ăn, Tạ Bỉnh Phong không có năng lực, lại có thể làm cho học sinh trong thiên hạ, văn nhân nho sĩ đều thấy gót chân đi qua cửa nhà họ Tạ là điều vinh hạnh. Lấy văn thơ làm gia truyền, tương đương phải bảo vệ lấy nghề tổ tông truyền, Tạ gia thập phần coi trọng việc học của con cháu, mời đại nho trong tộc về tọa trấn Tộc Học.

Đại phu nhân có một nhi tử đến cả bức tường bằng bùn nhão còn chống không nổi, sợ Tạ Kinh Lan vượt con mình, nên không cho phép Tạ Kinh Lan đến Tộc Học , càng không cho y giấy và bút mực như lệ. Tạ Kinh Lan không còn biện pháp nào, đành phải từ kho nhặt lại những cuốn sách của đại thiếu gia Tạ Kinh Đào, trốn ở góc tường nghe lén tiên sinh ở Tộc Học giảng bài, dùng nhánh cây trên mặt đất viết chữ. Việc học hành vất vả như vậy, nhưng hắn đã nhai nuốt gần hết được Tứ Thư và Ngũ Kinh, học sinh nghiêm chỉnh trong học đường sợ còn phải thua kém hắn

Tạ Kinh Lan không thèm nhìn Hạ Hầu Liễm, ngồi vào bàn nhặt ra những mảnh vụn trong đống giấy đó, sau đó từng chút từng chút một dán lại.

Những cuốn sách này không phải thánh hiền học vấn gì cả, mà là bậc tiến của y, y chỉ có thể dẫm lên từng cuốn sách rắm chó, phi lý này thì mới có thể trở thành nhân thượng chi nhân*.

*người trên vạn người

Hạ Hầu Liễm vừa thấy đống bột giấy này thì đã đau đầy, tùy tiện chọn vài mảnh giấy, tuy là hắn nhận ra những chữ này, nhưng nó lại không biết hắn. Lan cô cô muốn hắn giúp, hắn chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn.

Mặt trời lặn ở núi phía tây, đêm càng lúc càng tối. Trong phòng không có đèn dầu, chỉ có thể dùng nến, Tạ Kinh Lan sợ nến thiêu cháy mất giấy mạt, không chịu đem nến đặt lên bàn, chỉ với một chút ánh sáng mờ nhạt mà ngồi dán lại. Bóng hai người trải dài lên bức tường trong căn phòng đổ nát, tựa như hai cái bóng ma lơ lửng.

Hạ Hầu Liễm bắt đầu ngủ gật trên bàn, lại thấy Tạ Kinh Lan còn ngồi dán.

Y thân mình gầy yếu, rõ ràng cũng là mười hai tuổi như Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm lại có thân cường thể tráng, y thì sợ rằng gió có thể thổi bay mất. Dán thứ này lâu lắm, chưa gì đã hoa mắt, Tạ Kinh Lan nhịn không được xoa mắt, Hạ Hầu Liễm xem thấy mà trái tim bằng gỗ cũng sinh chút thương hại.

Hạ Hầu Liễm là cái loại mà ba ngày không leo lên nóc nhà lật ngói hỗn độn thì lòng không vui, cho dù là luyện đao thì hắn cũng chưa từng quá 2 canh giờ, chứ đừng nói đến ngồi đây dắn sách hư. Hắn ở trên núi 10 ngày thì 7 ngày đi săn gà rừng, bắt thỏ hoang, dư lại ba ngày mới xem xem đao phổ luyện luyện đao pháp.

Hắn nhặt tờ giấy nháp mà Tạ Kinh Lan vất trên mặt đất, phát hiện mặt trên có chữ viết, chữ viết không đẹp, mực lúc đậm lúc nhạt, còn có rất nhiều chi tiết dư thừa, xem ra bút lông dùng để viết này rất tệ, lông không mịn, rất thô. Hắn nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy một cây bút lông trọc lóc trên mặt đất, vết mực vẫn còn dính trên lông bút thưa thớt .

Tên ẻo lả này cũng có chút năng lực. Hắn Hạ Hầu Liễm tuy rằng hỗn láo, nhưng hắn rất kính trọng người chịu hạ khổ công phu*.

*làm việc chăm chỉ

"Này, cái kia, thiếu gia," hắn chỉ quen làm lưu manh, chưa quen làm đầy tớ, cái từ "thiếu gia"  này hắn gọi chưa quen, Hạ Hầu Liễm gãi gãi đầu, nói, "Đã trễ rồi, hay là ngươi đi ngủ đi."

Tạ Kinh Lan đầu cũng chưa ngẩng lên, nói: "Ngươi nếu buồn ngủ thì tự mình đi ngủ, dù sao ngươi ở đây một chút hữu dụng cũng không có."

Tên nhãi này chưa đọc hết sách thánh hiền, nhưng đã học được hết các kĩ năng làm người khác điên máu. Hạ Hầu Liễm tính tình tốt, không cùng hắn so đo, nói: "Người định dán mấy cái này đến ngày tháng năm nào, hôm khác ta dẫn người đi Tàng Thư Lâu trộm một quyển, ta nghe nói Tạ gia có cả đống sách Tu Văn Đường , còn có khắc sách của chính mình, bản khắc đã được in, đem ra xuất bản, cuốn Tu Văn Đường là cuốn tốt nhất ở Giang Chiết, bản khung to rộng, chữ to, đọc lên cũng không vất vả. Sách tốt nhất đang ở trước mắt, người cần gì ở đây dính tới dính lui?"

Tạ Kinh Lan rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên từ đống giấy, nói: "Trộm? Ngươi trước đó làm nghề gì? Học mấy mánh khóe trộm cắp đừng mang vào phủ, nếu bị bắt được, liên lụy tụi ta."

"Được thôi, người đạo đức tốt, đức hạnh cao tiêu, người cứ chậm rãi mà dán đi." Hạ Hầu Liễm nhàm chán, rời bàn mà đi, "Rõ ràng là thiếu gia Tạ phủ, mấy quyển sách thôi, vốn dĩ là của chính mình, còn không dám đi lấy, cứ như rùa đen rút đầu lại ngồi dán giấy, nếu tên mập chết tiệt kia biết, khẳng định cười đến rụng răng."

"Khoan đã." Tạ Kinh Lan cười lạnh mà nhìn chằm chằm Hạ Hầu Liễm.

"Làm sao vậy?"

"Tạ Kinh Lan ta có sa sút như nào, cũng không tới phiên ngươi tới giễu cợt ta." Tạ Kinh Lan đứng lên, nắm lấy cổ áo Hạ Hầu Liễm, hung tợn mà nói, "Ngươi là hạ nhân của ta, ta không cần phải ngươi tới dạy ta!"

"Thôi đi," Hạ Hầu Liễm đẩy Tạ Kinh Lan ra, "Ngươi đến cả hạ nhân còn không bằng, còn thiếu gia cái gì chứ."

Tạ Kinh Lan bỗng nhiên xông lên, cho Hạ Hầu Liễm một quyền. Tạ Kinh Lan gầy trơ xương, trên tay chả có thịt, nắm đấm cứng rắn đột nhiên đánh vào mặt, Hạ Hầu Liễm trên mặt tức khắc xanh tím một mảnh, đau như lửa đốt. Hạ Hầu Liễm cũng nóng nảy, không nói hai lời liền vung nắm đấm, Tạ Kinh Lan thân thể yếu, sức lực nhỏ, căn bản đánh không lại Hạ Hầu Liễm. Cùng lắm qua hai chiêu, y đã bị Hạ Hầu Liễm đè dưới thân, vùng vẫy ngồi dậy không được.

"Có phục hay không? Chỉ với thân thể này của ngươi, nhét kẽ răng còn không đủ? Đòi đánh với ta?" Hạ Hầu Liễm vỗ vào mặt y, đắc ý mà cười, "Nhìn trình độ của ngươi, đánh không lại tên mập chết tiệt kia, liền muốn đánh ta xả giận? Tuy nói ta hiện đi theo ngươi, nhưng cũng không phải nằm cho ngươi bắt nạt!"

Tạ Kinh Lan giãy giụa nửa ngày không làm được gì, hoàn toàn nằm liệt trên mặt đất, nhìn mái nhà dột nát, bi phẫn cùng sỉ nhục đầy ngập trong lòng, đôi mắt bỗng nhiên ướt. Y vội vàng dùng tay che khuất đôi mắt, cắn răng không nói lời nào.

Ban ngày bị Tạ Kinh Đào đánh, y một giọt nước mắt đều không có rơi, giờ phút này nước mắt lại như cổng mở xả nước, mãnh liệt mà đến, ngăn không được.

"Sao lại khóc rồi? Ai da, ngươi đừng khóc mà!" Hạ Hầu Liễm luống cuống tay chân, vội vàng đỡ Tạ Kinh Lan dưới người dậy, "Ta không phải mới đụng ngươi có vài cái thôi sao? Đừng khóc mà!"

"Ta không khóc!" Tạ Kinh Lan xoay đầu đi, không cho Hạ Hầu Liễm thấy mắt y đã đỏ hoe.

Hạ Hầu Liễm trước kia chỉ biết mình sợ nữ nhi khóc, không nghĩ tới nam nhi khóc hắn cũng chịu không nổi , lập tức đầu hàng: "Được rồi được rồi, ta xin lỗi mà."

"Ngươi cút cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi!"

"Ai da, ngươi đừng như mà, ta xin lỗi ngươi, ta không đúng, vừa rồi ta không nên nói năng lỗ mãng."

Tạ Kinh Lan không buồn hé răng, Hạ Hầu Liễm không làm gì được, vò đầu bứt tai ngồi với Tạ Kinh Lan trong chốc lát, nói: "Ta đây đi ngủ, ngươi đừng khóc."

Tạ Kinh Lan quay đầu đi không nhìn hắn, Hạ Hầu Liễm đành phải đứng lên đi.

Xung quanh rốt cuộc cũng yên tĩnh, nến không biết khi nào đã tắt, bóng đêm nặng nề từ bồn phương tám hướng áp đến, Tạ Kinh Lan một mình ngồi dưới đất, nước mắt lại rơi xuống. Đôi mắt thích nghi với bòng tối trong phòng, y đỡ ghế đứng lên, ghế có một chân ngắn, lung lay đứng không vững, y thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Đẩy cửa đi vào sân, khoảng sân nhỏ trơ trọi phủ đầy lá rụng, hai lu hoa sen sớm đã héo khô, chỉ còn lại những cành khô héo trắng.

Mười hai năm chua xót giờ phút này đồng loạt nảy lên trong lòng, người khác đều có mẹ, chỉ có y không có, tuy có một ông cha, cũng như không có mà thôi. Y một mình lớn lên cô độc tại viện hẻo lánh nhất, như cơm nắm người đời nhào nắn, ai đều có thể tới bóp một phen. Hiện tại ngay cả hạ nhân cũng xem thường y.

Y cười trào phúng một tiếng, câu Hạ Hầu Liễm nói lại vang ở bên tai —— "Rõ ràng là thiếu gia Tạ phủ, mấy quyển sách thôi, vốn dĩ là của chính mình, còn không dám đi lấy, cứ như rùa đen rút đầu lại ngồi dán giấy, nếu tên mập chết tiệt kia biết, khẳng định cười đến rụng răng."

Hạ Hầu Liễm nói đúng, lẽ ra nó phải thuộc về y. Hắn đứng một lúc lâu, chờ gió thổi khô nước trên má, nắm chặt nắm tay, đi ra khỏi cửa.

Xung quanh yên tĩnh không người, đại phu nhân vì tiết kiệm chi phí, tắt hết đèn lồng trên hành lang. Trời đang đông đậm, buổi tối gió lạnh đến mức đau cả mặt, trên đường đi đen như mực, nhờ có Tạ Kinh Lan nhớ rõ đường đi tới Tàng Thư Lâu, dựa vào ký ức sâu sắc mà đi.

Đi hết thời gian một nén nhang mới đến Tàng Thư Lâu, tới gần rồi mới phát hiện cửa đã khóa, y không có chìa khóa, không thể mở cửa. Đi một vòng quanh Tàng Thư Lâu, cũng không phát hiện khe hở có thể chui vào, cửa ra vào và cửa sổ đều bị đóng chặt.

Y đứng sững sờ trước cửa một hồi, cho đến khi bị gió thổi đến cứng người, Tạ Kinh Lan mới tỉnh mộng, quay đầu trở về. Mới vừa quay đầu, liền thấy một thiếu niên từ sau cột ở hành lang ló ra, cười cười nhìn y.

Y "chậc" một tiếng, nghiêng đầu nói: "Ngươi tại sao lại theo tới đây? Tới chê cười ta sao?"

"Tiểu nhân làm sao dám?"

Hạ Hầu Liễm từ trong tay áo móc ra một sợi dây thép, chọc chọc vào lỗ khóa, "Cạch" một tiếng, ổ khóa rơi xuống, cánh cửa mở ra một khe nhỏ. Hạ Hầu Liễm đẩy cửa ra, đón Tạ Kinh Lan tiến vào. Tạ Kinh Lan mím môi, cuối cùng vẫn theo vào.

"Nhanh nhanh, muốn sách gì, mau đi lấy." Hạ Hầu Liễm nhẹ nhàng khép cửa lại, nói.

Tạ Kinh Lan không nói, nhìn căn phòng đen như mực, nghĩ thầm nơi này tối như vậy, làm sao y có thể tìm được sách?

Đang nghĩ ngợi, Hạ Hầu Liễm móc ra mồi lửa, nhẹ nhàng thổi một cái, một chùm lửa sáng hiện ra, sang rực hai khuôn mặt. Hai người đối mặt nhau, ngăn cách bởi ngọn lửa, gần trong gang tấc.

Tạ Kinh Lan nhìn hắn, giờ phút này Hạ Hầu Liễm đã chỉnh đốn lại bộ dáng, một khuôn mặt sạch sẽ, màu da có chút ngăm, là màu da khỏe khoắn, con ngươi sáng như sao, trông rất đẹp mắt. Tạ Kinh Lan mười hai tuổi, không hiểu thế nào là học thuật xem người, chỉ biết thế nào đẹp và thế nào xấu. Chính y trời sinh có gương mặt ưa nhìn, yêu cầu đối với người khác cũng cao, nhìn qua nhìn lại người trong phủ, ai cũng thấy chướng mắt mắt, đặc biệt là Tạ Kinh Đào ở chính viện, ở trong mắt y hắn là tên thiên hạ đều căm ghét, khó coi.

Hạ Hầu Liễm tướng mạo khó khăn lắm đạt đến hai chữ "cũng được", Tạ Kinh Lan nhìn hắn thuận mắt không ít, chỉ là mới vừa rồi Hạ Hầu Liễm đè trên người y bàn chuyện của y rồi đánh y, trong lòng khó sử sau một lúc lâu, vẫn quyết định phớt lờ hắn.

Hạ Hầu Liễm nhìn bộ dáng lạnh lung của y, có chút phiền muộn, nói: "Còn giận hả? Thiếu gia, xin người thương xót, đừng giận ta được không? Nè, người xem, tiểu nhân hành lễ với người, cầu người đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân lần này đi."

"Ai giận ngươi. Hừ, ta chưa từng thấy qua hạ nhân nào làm càn như ngươi, gặp được ta là vận may của ngươi, nếu là Tạ Kinh Đào, ngươi đã sớm chết 800 lần!" Tạ Kinh Lan hừ nói, tiếp nhận mồi lửa, quay đầu đi tìm sách.

"Đúng vậy đó, tiểu nhân gặp may mắn, gặp gỡ trạch tâm nhân hậu chủ tử là thiếu gia Kinh Lan, thiếu gia thương tiểu nhân, sẽ không cùng tiểu nhân so đo."

Hạ Hầu Liễm tu được kĩ năng ngọt miệng*, Tạ Kinh Lan cũng không so đo, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.

*móa câu này không biết phải dịch sao nữa =))) nhờ mọi ngừi giúp vậy =)) gốc là 手顺毛的好功夫

Tàng Thư Lâu sách xếp dày đặc, chỉ có hai người có thể đi qua giá sách, cái giá cực cao, tựa hồ có thể chạm đến nóc nhà. Khắp phòng có mùi mốc, trong không khí tựa hồ còn nhè nhẹ khí lạnh, Hạ Hầu Liễm cảm thấy có điểm nôn nóng, chọc chọc phía sau Tạ Kinh Lan, muốn hắn nhanh tay chân lên.

Tạ Kinh Lan đi qua ba cái kệ sách, phát hiện Tàng Thư Lâu sắp xếp thư mục theo thất lược*, hai người trừng mắt một chén trà, mới tìm được cuốn 《 Lễ Ký tập nói 》của Trần Hạo ở kệ thứ mười bảy. Tạ Kinh Lan chỉ lấy quyển thứ nhất, y nghĩ đọc xong lại đến lấy quyển thứ hai.

*Thất lược chia thành tập lược, lục nghệ lược, chư tử lược, thi phú lược, binh thư lược, thuật số lược, phương kĩ lược thất bộ

"Liệu có bị phát hiện ở đây mất sách không?"

"Phát hiện cái rắm, ngươi không thấy trên sách toàn bụi sao? Sách ở đây trăm năm không ai lật tới."

"Không được nói tục!" Tạ Kinh Lan gõ Hạ Hầu Liễm một cái mạnh, sau đó lấy một quyển khác, "Ta đây lại lấy thêm một quyển."

Hạ Hầu Liễm nhận quyển thứ nhất, tùy ý lật lật, tức khắc trừng lớn đôi mắt.

"Làm sao vậy?" Tạ Kinh Lan phát hiện Hạ Hầu Liễm khác thường, cũng thò đầu qua xem, một thoáng sợ ngây người.

Trong sách rõ ràng là những bức xuân cung đồ tươi đẹp lòng người, thân thể trai gái chồng len nhau, biểu tình trên mặt được vẽ như thật.

"Này, này là cái gì vậy?" Tạ Kinh Lan một phen đem sách khép lại, mặt nóng đến hấp được cả trứng.

"Xuân cung đồ đó! Nếu nhìn không nhầm thì này là đại danh đỉnh đỉnh 《 yến tẩm di tình đồ 》từ đại họa gia Triệu Khê Nham, mẹ ta có một cuốn bản sao, cái ở đây chắc là bản chính ha?" Hạ Hầu Liễm tấm tắc kinh ngạc cảm thán, "Này dùng bút màu đậm và đẹp, người vẽ tinh mỹ, đường hoa văn trên áo, hoa cỏ đều khắc hoạ tỉ mỉ, có thể nói xuân cung đồ cực phẩm. Ngươi xem, này là "hồng mai treo ngược", này là "oanh đề xuân hiểu", còn có này là "Giang Nam tiêu hạ.""

Tạ Kinh Lan nghe Hạ Hầu Liễm nói một đống, bắt được thông tin quan trọng: "Cái gì? Ngươi vừa mới nói mẹ ngươi?"

Hạ Hầu Liễm nhất thời kích động, lỡ lời, vội vàng nói: "Không không không, ta là nói, cha ngươi là đồ giả đứng đắn, vậy mà ở Tàng Thư Lâu cất chứa xuân cung đồ!"

Tạ Kinh Lan mặt càng đỏ hơn, luống cuống tay chân mà đem sách nhét trở lại kệ, nói: "Không lấy cái này, ta lấy khác."

"Đừng nha," Hạ Hầu Liễm đem sách thu vào trong lòng ngực, khóe miệng hiện lên nụ cười ác ý, "Chúng ta lấy về nghiên cứu đã! Thắp đèn đêm đọc, rất có tư vị nha! Kinh Lan thiếu gia, người khẳng định từng thấy mấy này đi, chẳng lẽ trong lòng không hiếu kỳ sao?"

Tạ Kinh Lan lời lẽ chính nghĩa mà cự tuyệt: "Không được!"

"Không thể tưởng tượng được ngươi là người đoan chính vậy đó," Hạ Hầu Liễm cười nói, "Không xem thì không xem, nhưng mà thứ này hữu dụng, cầm lấy đã."

Hạ Hầu Liễm muốn Tạ Kinh Lan dẫn hắn đi đến thư phòng của tiểu mập mạp, Tạ Kinh Lan không biết hắn muốn làm cái gì, không lay chuyển được tên lì lợm la liếm này, đành phải dẫn hắn đi. Hai người thật cẩn thận lẻn vào chính viện, Hạ Hầu Liễm dùng thủ đoạn cũ, mở khóa thư phòng, mò vào bên trong.

Tim Tạ Kinh Lan muốn vọt ra khỏi họng, y lần đầu tiên làm mấy hành động ăn cắp này, nhưng thấy bộ dáng chắc chắn của Hạ Hầu Liễm, không muốn bị hắn so sánh như trước, cũng chống lá gan, làm bộ không sợ hãi chút nào. Y đi theo phía sau Hạ Hầu Liễm, nhìn trái phải thư phòng, đánh giá bài trí bốn phía.

Trong phòng chính giữa treo một tấm bảng hiệu, thượng thư bốn chữ "Tảo Diệp San Phòng", Tạ Kinh Lan xuy một tiếng, Tạ Kinh Đào là người như thế, thật sự là làm bẩn cái tên thanh nhã như vậy. Trên bàn bày ô kim nghiên, liêu hào bút, sinh tuyên thượng đẳng của huyện Kính An Huy, hắn cẩn thận mà sờ qua giấy Tuyên Thành mềm mại bằng phẳng, trong lòng nổi lên từng trận vô cùng hâm mộ.

Y đứng tại chỗ do dự một trận, nghĩ thầm muốn lấy một ít về, dù sao Tạ Kinh Đào không học vấn ngu si cũng không phát hiện ra được. Suy nghĩ nửa ngày vẫn là thôi đi. Tạ Kinh Đào không phát hiện, hạ nhân của hắn sẽ có khả năng phát hiện, vẫn là không nên sinh thêm chuyện.

Hạ Hầu Liễm tìm được trên bàn một chồng sách, rút từ bên trong ra《 Lễ Ký tập giải 》, quả nhiên bìa giống với cuốn sách họ lấy ở Tàng Thư Lâu, đều là bìa cuốn sách Tạ gia Tu Văn Đường chính mình khắc. Hạ Hầu Liễm đặt cuốn 《 Lễ Ký tập giải 》giả ở phía trên, lấy đi sách thật, rồi rời đi với Tạ Kinh Lan.

Tạ Kinh Lan vừa thấy liền hiểu chủ ý xấu của Hạ Hầu Liễm.

Hạ Hầu Liễm rung đùi đắc ý, hơi hơi mỉm cười, nói: "Hôm nay lúc ta vào phủ có nghe nha hoàn nói, ngày mai lão gia trở lại. Người cha giả đứng đắn này của ngươi đặt năng nhất là việc học con cháu, ngươi đoán xem việc hắn chắc chắn sẽ làm khi trở về là gì?"

Tạ Kinh Lan ngầm hiểu, ngực nóng lên, ngoài miệng lại không muốn thừa nhận tình cảm của Hạ Hầu Liễm tình, nói: "Chỉ toàn nghĩ ra mấy cái xấu, có thể không có hiệu quả đâu."

Hạ Hầu Liễm cười tươi: "chúng ta cứ chờ xem.
_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro