Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợt khí lạnh cuối cùng của năm cũng coi như kết thúc, nhiệt độ ngoài trời dần trở nên ấm áp hơn.

Nhan Tùy Nguyên hôm qua bận đến nửa đêm mới quay về nhà, cho nên sáng nay ngủ bù thêm một canh giờ mới lục đục rời giường, đến khi cậu chậm rãi ăn xong bữa sáng đã là chín giờ rưỡi.

Điện thoại hiện lên thông báo có đơn đặt hàng cậu cần giao gửi đến, cúi đầu vội vã liếc mắt nhìn điện thoại, phát hiện WeChat có tinh nhắn mới, là giáo viên chủ nhiệm của Tri Thu, thông báo rằng thứ tư trường học sẽ mở một cuộc họp phụ huynh, cậu nhất định phải đến đúng giờ.

Nhan Tuỳ Nguyên lễ phép trả lời tin nhắn giáo viên, sau đó liền nhanh chóng thay trang phục chuẩn bị đi giao hàng.

Gần đây không biết công ty ăn phải cái gì, đột nhiên thoáng cái  cho bọn họ thay đổi trang phục giao hàng, vì vậy mỗi ngày ra khỏi cửa cậu bực mình ghét bỏ bộ trang phục thật lâu, vì cớ gì lại bắt một thanh niên trưởng thành như cậu mặc một chiếc áo khoác barbie màu hồng, kèm theo đó là một chiếc xe máy nhỏ cũng màu hồng nốt, thế chưa là gì so với hai cái tai thỏ trên cái mũ bảo hiểm của cậu, rốt cục công bằng của cậu ở đâu chứ?

Khó chịu thì khó chịu, Nhan Tùy Nguyên vẫn miễn cưỡng mặc vào lấy chìa khoá đi xuống lầu, đôi tai thỏ trên chiếc nón bảo hiểm mềm mại đung đưa trong gió, trông không khác con thỏ ngốc nghếch là bao.

"Nguyên Nguyên đi giao đồ ăn à?"

Cậu mới vừa xuống lầu liền gặp được dì Thẩm mới đi mưa thức ăn trở về, bà cười híp mắt nhìn Nhan Tùy Nguyên nhiệt tình chào hỏi cậu, dứt lời lại thoáng nhìn qua nón bảo hiểm của cậu, lần thứ hai khen: "Thật đẹp."

Lời nói ra không biết là đang khen người hay là khen cái nón trên đầu cậu nữa, Nhan Tùy Nguyên ho nhẹ một tiếng, cậu mỉm cười nhẹ nhàng nói với dì Thẩm: "Dì Thẩm, cháu có việc đi trước gặp lại dì sau."

Ngồi lên chiếc xe máy nhỏ màu hồng mà cậu ghét bỏ, Nhan Tùy Nguyên từ từ chạy ra khỏi tiểu khu cũ kỹ, đơn đặt giao hàng vừa rồi đến từ cửa hàng trà sữa, phải giao đến một văn phòng cách đó hai km, cậu không có nhiều thời gian, phải đi gấp một chút.

Tuy nhiên, thiếu nữ bây giờ sáng sớm liền muốn uống trà sữa, thật là đáng yêu.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Nhan Tùy Nguyên đàng hoàng dừng xe lại chờ đợi, một bên cảnh sát giao thông đang thổi phạt hai người không mang mũ bảo hiểm đang cố vượt đèn đỏ, cậu vừa dừng xe lại đưa mắt xe náo nhiệt, không chú ý bên cạnh đang có một ánh mắt không có ý tốt theo dõi cậu, định làm gì đó.

Phát hiện trên đầu có gì nặng nặng, Nhan Tuỳ Nguyên quay đầu lại.

Người đang giở trò với đôi tai thỏ của cậu là một người cũng đang dừng đèn đỏ giống cậu, đang cười hả hê trên nỗi đau của người khác, anh ta nắm lấy đôi tai thỏ mềm mại kia, cười híp mắt nói:" Anh trai, anh thật thú vị." =]]]

"Hiện tại có muộn không nếu tôi đổi sang nghề này nhỉ?"

Nhan Tùy Nguyên mặt không cảm xúc né tránh bàn tay đang làm loạn trên đầu cậu, đem lỗ tai lôi trở về, bình tĩnh nói: "Trừ khi cậu cũng là người giao hàng giỏi nhất."

Tai thỏ không phải ai muốn có là sẽ có, chỉ có những người chăm chỉ làm việc và nhận được ít đánh giá tiêu cực nhất mới có được.

Tên này có vẻ thật sự rất thích đôi tay thỏ trên nón của cậu, nhịn không được muốn sờ lên. Ai bảo silicon luôn khiến chúng ta có cảm giác thoải mái làm chi, nó sẽ kêu lên khi bạn chạm vào nó, thoạt nhìn anh ta có vẻ muốn đem hai cái lỗ tai cướp đi.

Nhan Tùy Nguyên tính tình luôn rất tốt, thật sự cũng không chịu nối bàn tay trên đầu mình, thật sự là chán ghét, nhưng cậu âm thầm so sánh mình với đối phương, cảm thấy chênh lệch quá nhiều đành im lặng mà chịu đựng.

Cũng may đèn đỏ rất nhanh liền qua, Nhan Tùy Nguyên như một làn gió chạy xe máy nhỏ nhanh chóng vọt đi, đôi tai thỏ hồng hồng đung đưa trong gió, cùng với dáng người không cao lắm của cậu, cũng coi như tạo nên khung cảnh đáng yêu trên đường đi.

Dù thời tiết đã bắt đầu ấm lên, nhưng gió vẫn thổi như cắt vào da thịt, đặc biệt là khi chạy xe với tốc độ nhanh, gió cứ tấp vào mặt cậu, bén như dao. Mười lăm phút sau, Nhan Tùy Nguyên cầm theo một ly trà sữa nóng hổi từ cửa hàng trà sữa bước ra.

Cậu cũng rất muốn sáng sớm thức dậy liền uống được một ly trà sữa nóng, vừa ấm vừa ngọt.

Đáng tiếc, có những người sinh ra là để chịu khổ, những đồ vật cần sự thưởng thức thật sự không có duyên với họ.

Nhan Tùy Nguyên cẩn thận đem trà sữa bỏ vào túi giữ nhiệt, đảm bảo nó không bị đổ ra ngoài, khởi động chiếc xe máy nhỏ hướng thẳng đến văn phòng.

Đó là khu vực phồn hoa và sầm uất nhất trong trung tâm thành phố, xem như là trung tâm thương mại của thành phố C, nơi đây nối liền với những tòa nhà cao tầng, bao quanh tạo thành một không gian nhỏ hẹp bên trong, người qua kẻ trong khu thương mại sầm uất, ngước mắt nhìn liền cảm thật mình thật nhỏ bé

Nhan Tùy Nguyên làm nghề giao hàng một năm, nhưng lại là lần đầu tiên giao đồ đến nơi này. Cậu đứng ở bên dưới toà nhà văn phòng, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt có chút kinh ngạc, tòa nhà này thật sự quá cao, nghe nói có tới sáu mươi tám tầng, đi thang máy cũng phải mất một lúc lâu mới lên được tầng trên cùng nhỉ?

Xung quanh cậu mọi người qua qua lại lại, ai nấy ăn mặc quần áo gọn gàng nghiêm túc, bên trong tòa cao ốc mọi người tới lui bận rộn, Nhan Tuỳ Nguyên một thân mặc trang phục giao hàng khác hẳn với mọi người ở đây, so sánh làm sao cũng không hề hợp với cậu.

Tuy nhiên, ai cũng có công việc bận rộn của mình, không ai có thời gian rảnh để chú ý một người giao thức ăn như Nhan Tuỳ Nguyên.

Nhan Tuỳ Nguyên ngơ ngẩng không lâu, cậu mang theo ly trà sữa cẩn thận đẩy cửa kính xoay tròn* đi vào đại sảnh, vừa lúc đúng thời gian phải giao hàng đến, trà sữa không bị đổ ra ngoài, vẫn còn nóng hổi.
*Cửa kính xoay tròn

"Chào cô, đây là trà sữa cô đã đặt giao."

Cô gái trẻ tuổi đứng trước quầy lễ tân mặc một bộ đồng phục màu đen gọn gàng có phần già dặn, tóc tai được chải chuốt cẩn thận, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng nhưng rất tinh tế, xinh đẹp như những người mẫu trên tạp chí, cô cúi đầu đăng kí cái gì đó, nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên, vẻ lạnh lùng trên mặt lập tức tan biến.

"Cảm ơn cậu~." Với nụ cười tươi tắn, ngọt ngào và chuyên nghiệp cô đứng dậy nhận lấy ly trà sữa của mình, thái độ vô cùng nhẹ nhàng và lịch sự, khiến người đối diện cảm thấy rất dễ chịu.

Nhan Tuỳ Nguyên bình thường rất hiếm khi nhìn thấy được cô gái nào xinh đẹp như vậy, liền nhìn cô gái đang nhìn mình mỉm cười dịu dàng, cậu năm sau cũng vừa tròn hai mươi tuổi, nhất thời không nhịn được đỏ mặt, vội vàng nói:" Không cần cảm ơn."

Lúc này không có người, cô gái quầy lễ tân thấy cậu trông đẹp trai, thuận miệng cùng cậu nói chuyện phiếm hai câu:" Cậu là sinh viên làm việc bán thời gian sao?"

"Không phải."Nhan Tùy Nguyên lắc đầu, "Tôi tốt nghiệp cấp hai xong thì không có đi học tiếp."

Cô gái ở quầy lễ tân hơi ngạc nhiên, trên mặt hiện rõ vẻ tiếc nuối, nhưng theo phép lịch sự cô cũng không tiếp tục hỏi nhiều.

Nhan Tuỳ Nguyên đưa trà sữa xong xuôi, lúc cậu chuẩn bị quay người rời đi, đột nhiên một đám người từ

Cậu đưa món ăn xong xuôi, lúc chuẩn bị rời đi đột nhiên một đám người từ thang máy bên kia bước ra, hùng hổ khí thế khuôn mặt chẳng nhìn ra được vui buồn gì, nếu không biết chuyện gì xảy ra chắc còn tưởng bọn họ chuẩn bị đi đánh nhau ấy chứ.

Sắc mặt của cô gái trên quầy lễ tân hơi thay đổi, tức tốc mang ly trà sữa nhét vào tủ phía dưới, giả vờ ngồi nghiêm chỉnh bận rộn làm việc.

Nhan Tuỳ Nguyên không làm việc ở nơi này, nhưng nhìn tình hình trước mặt cho cậu thấy mình không nên xuất hiện ở đây, liền đứng nép sang một bên nhường đường cho đám người kia.

Khung cảnh trước mắt giống những gì hay xuất hiện trên tivi, những người đàn ông và phụ nữ mặc một trang phục đen vừa đi vừa thảo luận gì đó với nhau, trong tay mỗi người đều đang cầm một xấp hồ sơ lớn màu xanh lam, thoạt nhìn mỗi người trong đó đều là tài giỏi trong tài giỏi.

Trong đó, người đàn ông được bọn họ bao quanh rất nổi bật.

Nhan Tuỳ Nguyên liếc mắt nhìn một cái, trong đầu liền liên tưởng tới tổng tài bá đạo trong mấy tiểu thuyết cẩu huyết của mấy em gái mơ mộng.

'Hắn có khuôn mặt hoàn hảo như khắc thành, mày kiếm, đôi mắt ánh lên vẻ thông minh thâm sâu khó lường, cả người toát ra vẻ lạnh lùng như không khí ở Siberia thổi tới, khi tức giận chỉ cần một ánh nhìn cũng khiến đối phương như bị đóng băng ngay tức khắc. Hắn mặc trên người bộ âu phục thiết kế thủ công do nhà thiết kế người Italia làm riêng , những đường cắt may đều rất mượt mà, ôm sát vào thân hình hoàn mỹ của hắn, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ nạm kim cương phiên bản giới hạn. Hắn cho dù không làm gì, chỉ đứng đó thôi cũng đủ cho người khác hiểu được cái gì là đại diện cho sự vinh quang phú quý.'

Cuối cùng thì lần đầu trong đời cậu nhìn thấy được một người phù hợp với phần miêu tả mà cậu cho là hơi quá kia, thật sự là chỉ có hơn chứ không kém, giống như là bước ra từ trong tiểu thuyết vậy.

Mặc dù Tri Thu luôn dặn cậu không được xem mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết kỳ quái đó nữa, nhưng Nhan Tuỳ Nguyên chưa bao giờ có thể từ bỏ đam mê đó, tuy rằng mấy cuốn tiểu thuyết đó không có lôgic ngốc nghếch vô cùng, nhưng đọc nó khiến cậu thấy có thể thư giãn đôi chút.

Người đàn ông được cậu cho là tổng tài bá đạo có vóc người rất cao, ước chừng phải từ 1m85 trở lên, nhìn qua giống như chim hạc đứng giữa bầy hạt, hắn dường như đang không kiên nhẫn nghe người bên cạnh nói gì đó, lạnh nhạt liếc nhìn.

Nhan Tuỳ Nguyên lần đầu tiên biết được, thì ra tổng tài bá đạo cũng giống như người bình thường, dùng ánh mắt để biểu thị không vừa lòng, cậu luôn cho rằng tổng tài sẽ ném ly rượu mỗi khi tức giận. Đang suy nghĩ lung tung, vị tổng tài bá đạo cũng vừa lúc nhìn sang chỗ cậu, hai người đứng cách mười mét đưa mắt nhìn nhau

Trong mắt vị tổng tài này, mười mét không phải vấn đề, hắn vẫn có thể nhìn rõ được

Tổng tài: "..."

Từ đâu lại xuất hiện một cái tai thỏ ngu ngốc to như vậy?

Nhan Tùy Nguyên: "..."

Vị tổng tài ánh mắt quả thực không tầm thường, ba phần châm chọc năm phần lạnh lùng, còn lại hai điểm trên biểu đồ hình tròn, có thể thêm vào một cái trứng gà.

Sau một hồi nhìn nhau, tổng tài bá đạo kia nhanh chóng định thần lại, nhưng bởi vì vừa nãy hắn chỉ lo nhìn cái tai thỏ ngu ngốc kia, nên khi quay đầu lại xém nữa đã va phải cửa kính trước mặt, may là bên cạnh hắn có một thư ký nam đúng lúc ngăn hắn lại, mới tránh được sự cố va vào cửa, quá là mất mặt.

Trác Dương Băng quay đầu nhàn nhạt nhìn Giản Lê, tuy hắn không nói gì, nhưng thư ký Giản bằng nhiều năm kinh nghiệm làm việc của mình vẫn nhìn ra được hắn đang không vui. Tuy nhiên, anh làm bộ như không có việc gì, bình tĩnh nói:

"Phó tổng, chúng ta muộn rồi ."

Trác Dương Băng không nói gì, đẩy cửa kính xoay tròn rời đi, một đám người cứ thế đi ra khỏi đại sảnh, nhanh như một cơn gió.

Nhan Tuỳ Nguyên nhìn bọn học rời đi hết mới dám đi ra ngoài, trong đầu không nhịn được hồi tưởng, cậu đối với những người tài giỏi như vậy vẫn luôn ngưỡng mộ, tất cả những người làm việc trong tòa nhà này, đều tốt nghiệp từ những trường đại học danh tiếng hàng đầu.

Đại học...

Nhan Tùy Nguyên trong lòng có chút ghen tị cùng ngưỡng mộ leo lên chiếc xe máy.

Tuy vậy, chuyện xảy ra hồi sáng chưa tới giữa trưa cậu liền quên mất, bao gồm luôn cả vị tổng tài giống như từ trong tiểu thuyết kia.

Ngày hôm nay kết thúc, cậu giao tổng cộng hơn năm mươi đơn hàng, cũng không tồi. Nhưng khi cậu quay về nhà đã là nửa đêm, một mình cậu quay về tiểu khu, cất xe cẩn thận rồi mới lên lầu.

Trong nhà lạnh như băng, cũng không có bật đèn, không một bóng người, tuy nhiên Nhan Tuỳ Nguyên đã quen với điều này từ lâu, rửa mặt qua loa liền trèo lên giường, chui vào chăn đọc tiểu thuyết, đây là thói quen nhiều năm qua của cậu. Ngay cả khi khoa học công nghệ ngày càng phát triển, điện thoại di động ngày càng nhiều công dụng, các phương thức giải trí cũng ngày một nhiều, các video ngắn* cùng các chương trình tạp kỹ xuất hiện dày đặc, nhưng cậu vẫn có thói quen xem tiểu thuyết như một cách giải trí nguyên thủy nhất.
*Chắc là giống như mấy video trên tiktok.

Hôm qua cậu vừa tìm thấy một quyển tiểu thuyết mới của Lục Giang bà bà, mới mở hố có 50.000 chữ, nhưng cậu đã mơ hồ nhìn ra được sự cẩu huyết của nó, Nhan Tuỳ Nguyên những lúc rảnh rỗi rất thích xem loại tiểu thuyết này như một cách giải tỏa áp lực, càng cẩu huyết càng tốt, cái gì yêu không được liền cưỡng bức người ta, tra tiện thế thân, quả thực luôn thu hút được mọi người, khẩu vị rất hỗn loạn, cực kì dễ đọc.*
*Nguyên văn là 口味非常杂, 极好养活, mình chém đại đó mọi người thông cảm cho vốn từ hạn hẹp của mình. Mọi người có cách dịch nào ổn hơn thì cmt giúp mình. =[[

Mới chỉ có 50.000 chữ, nhưng vai công chính đã bộc lộ hết thảy tiềm chất tra công, không chỉ bá đạo cường thế, miệng lưỡi cay nghiệt, kiêu ngạo tự phụ, tất cả đều là một đường tìm chết nhưng hắn vẫn cứ thích, bất kể có tự hủy tương lai mình đi nữa, quả là một chậu máu có khiến người ta sảng khoái.

Xem nhiều nhiều đến mức tự han Tùy Nguyên cũng có thể rút ra được rất nhiều thứ.

Ví dụ như thụ chính đi làm ở KTV, trong trường hợp vô tình luôn không cẩn thận làm đổ rượu lên bộ trang phục của vị công chính nào đó, giá của bộ trang phục đó tất nhiên là đắt tới mức dùng một năm tiền lương của thụ cũng không trả nổi.

Mặc dù Nhan Tùy Nguyên không hiểu tại sao những người có tiền lại thích uống rượu như vậy, nhưng cậu cũng không ngại, nghĩ kỹ thì nếu như là ma lạt thang* thì sẽ càng kỳ quái hơn, rượu đỏ tuy rằng hơi cao cấp, nhưng rất phù hợp với khí chất tổng tài bá đạo.
*Ma lạt thang.

Lại lấy ví dụ như, ai từng đến KTV rồi đều biết ánh sáng bên trong chỉ có thể nói là có như không có, nhưng công chính vẫn có thể dùng đôi mắt hợp kim titan 24k nhìn thấy thụ chính đang vô cùng sợ hãi, như một đóa hoa bạch liên thanh thuần.

Điều quan trọng hơn nữa là, người đó chẳng phải trông rất giống bạch nguyệt quang mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm nhớ đến sao?

Một người bình thường trong trường hợp bất ngờ gặp được người mình thích, cũng phải có một quá trình theo đuổi đàng hoàng, nhưng rõ ràng đám tổng tài bá đạo đều là những sinh vật kỳ là không thích nói tiếng người, bọn họ thích trói người đem về nhà, không cần biết cậu có muốn hay không.

Và tất nhiên bước tiếp theo chính là cái mọi người đều muốn nghe, tổng tài nghìn tỷ bao dưỡng người ta không được liền thẹn quá hóa giận cưỡng bức người ta, Nhan Tùy Nguyên rất vui vẻ khi nhìn thấy công chính bất chấp tất cả đem thụ chính từ quán cà phê người ta đang làm về nhà, ném người ta lên chiếc giường rộng 200m, nở một nụ cười lạnh lẽo, sau đó lấy ra một sợi dây xích to hơn cánh tay cậu.

Sau đó... Làm gì có sau đó.

Quyển này có tên là 《Chim hoàng yến thế thân trăm triệu của Vạn phó tổng》 chỉ mới có tới đó thôi không có chương sau, tác giả bà bà thông báo rằng ngày mai sẽ tiếp tục.

Nhan Tùy Nguyên tiếc nuối vô cùng

Tại sao có thể ngay thời khắc quan trọng liền hết?

Lão bà tác giả cô có còn là người hay không?
Nhan Tùy Nguyên nhìn đồng hồ phát hiện đã là hơn nữa đêm, cậu hoàn hồn bầu trời cẩu huyết trong truyện, đem điện thoại đặt lên tủ đầu giường, lười biếng rút người vào ổ chăn, dự định sẽ ngủ một giấc thật ngon

Trước khi tiến vào mộng đẹp, cậu đột nhiên mơ màng nhớ tới nhân vật thụ chính thà chết chứ không phục tùng, thở dài thườn thượt.

Tổng tài bá đạo đẹp trai, lại là một kẻ ngốc có nhiều tiền, tiện tay có thể cho một trăm triệu tiền tiêu vặt, có gì không ổn đâu?

Hắn giữ ta, ta giữ tiền, nhân sinh còn gì là khó khăn nữa đâu.

Làm một người bình thường thật tốt.
-HẾT CHƯƠNG 1-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro