CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Buổi tối bảy giờ, Dụ Hàn Thần đã quỳ dưới tầng ngầm một hồi lâu. Y kỳ thưc mệt muốn chết, nhưng xiềng xích này luôn gây trở ngại hành động của y, cho dù nằm ở trên giường cũng bị hạn chế, nên vẫn xuống tầng ngầm đợi Dụ Hàn Mặc trước.



  Dụ Hàn Mặc mở cửa tiến vào, tìm một cái thước trước rồi mới ngồi lên sô pha, ý bảo Dụ Hàn Thần đi tới.

“Thần nhi tự nói xem, hôm nay phạm vào lỗi gì?”

“Thần nhi không nên không gọi chủ nhân rời giường, không nên quên mệnh lệnh của chủ nhân. Thần nhi biết sai rồi, thỉnh chủ nhân trừng phạt Thần nhi.”


  Dụ Hàn Thần cúi đầu nói rất nhanh. Y suy nghĩ thật lâu, hôm nay tựa hồ không phạm thêm sai lầm khác. Hai mươi roi hẳn là có thể chịu được.

“Đưa tay đây, mỗi bàn tay mười thước.”

Dụ Hàn Mặc cũng không dùng roi, chỉ là dùng thước đánh hai mươi cái lên tay Dụ Hàn Thần. Lực đạo thực bình thường, cũng không quá khó chịu, lại không bảo y đếm số.

  “Cám ơn chủ nhân.” Tuy rằng trên tay truyền đến cảm giác sưng đau, nhưng loại đau này so với roi mà nói thì nhẹ hơn nhiều lắm.

  Dụ Hàn Mặc không đáp lại, lấy chìa khóa ra dỡ xuống xiềng xích tay chân cho Dụ Hàn Thần, vươn tay kéo y vào trong lòng, khiến hai chân y tách ra ghé vào trên người mình.

“Chỗ này của Thần nhi có ai dùng qua chưa?”

  Dụ Hàn Mặc một tay du tẩu trên người Dụ Hàn Thần, khiêu khích điểm mẫn cảm của y, tay kia thì vuốt ve sau huyệt y, đầu ngón tay còn nhẹ nhàng xoa quanh miệng huyệt. Chỉ là đơn giản xoa vài cái, Dụ Hàn Thần đã có chút run rẩy rồi, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, nhưng câu hỏi của Dụ Hàn Mặc khiến tâm y lập tức trầm xuống.

“Chủ nhân?......“

 

Lời cầu xin cũng không đả động được Dụ Hàn Mặc, dùng một ngón tay phiên giảo trong miệng Dụ Hàn Thần, hắn thản nhiên mở miệng, trong giọng nói lại tràn đầy uy hiếp.

“Thần nhi lại quên quy củ? Hử?“



  Dụ Hàn Thần bị ngón tay của Dụ Hàn Mặc làm cho muốn nôn khan, nước miếng chảy ra bên khóe miệng, không có cách nào trả lời Dụ Hàn Mặc, chỉ có thể dùng ánh mắt che một tầng hơi nước cầu xin nhìn chủ nhân của y.

Rút ra ngón tay luồn xuống hậu huyệt của Dụ Hàn Thần chậm rãi ấn xoa, Dụ Hàn Mặc chờ Dụ Hàn Thần trả lời. Tuy rằng đã biết đáp án, nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng có thể nghe được câu trả lời phủ định.

“Có...... Ân......“


  Dụ Hàn Thần vừa nói ra chữ 'Có', ngón tay Dụ Hàn Mặc liền cắm mạnh vào. Hậu đình lâu chưa bị sử dụng đột nhiên bị dị vật xâm nhập khiến Dụ Hàn Thần thét lớn một tiếng, nhưng kích thích đến từ mặt sau lại khiến y yếu đuối dồn dập thở hổn hển trong lòng Dụ Hàn Mặc, phân thân hơi hơi nâng đầu.

  Có thể cảm nhận được ngón tay mình bị tràng bích khô ráo bao vây, Dụ Hàn Mặc chậm rãi rút cắm, đợi đến khi Dụ Hàn Thần có thể thích ứng, lại nhét vào thêm một ngón tay.

“Bị mấy người dùng qua?“

“Một người a.....“

  Hai ngón tay Dụ Hàn Mặc đột nhiên chạm vào tuyến tiền liệt của Dụ Hàn Thần, khiến y nhịn không được lớn tiếng rên rỉ, phân thân cứng rắn cọ vào người Dụ Hàn Mặc.

  Không hỏi nữa, tay Dụ Hàn Mặc khi nặng khi nhẹ kích thích tuyến tiền liệt của Dụ Hàn Thần, khiến y càng lún sâu vào tình dục, phân thân sưng không chịu nổi cũng không dám vuốt ve hay phóng thích.

  “Ân...... A ha a chủ nhân...... Chủ nhân...... Thần nhi ân...... Chịu không nổi a...... Chủ nhân a...... Cầu ngài a”


  Khoái cảm cường liệt và cực hạn nhẫn nại khiến Dụ Hàn Thần nhịn không được mà khóc, túm lấy ống tay áo của Dụ Hàn Mặc, vẻ mặt đầy nước mắt cầu xin.

  Chậm rãi rút ngón tay ra, nơi đó đã sớm chảy ra dịch ruột non, Dụ Hàn Mặc có thể cảm giác được thịt non nơi đó hút lấy ngón tay hắn không buông.

“Đi xuống, tự làm đi.”



Dụ Hàn Mặc nằm xuống nhắm mắt lại, Dụ Hàn Thần lăn xuống từ trên người hắn, quỳ dậy tự mình dùng ngón tay cắm vào, phía trước vẫn cao cao đứng thẳng, lại cắn răng không hề phát ra tiếng.




  Không ghe được thanh âm, Dụ Hàn Mặc mở mắt ra liền thấy được biểu tình nhẫn nại khó khăn của Dụ Hàn Thần, mồ hôi hỗn tạp nước mắt chảy xuống. Một bên tay chà đạp hai điểm trước ngực, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Kêu ra tiếng.”


  “A? Ân...... A ha......”



  Thân thể Dụ Hàn Thần bị trước sau kích thích mà nhẹ nhàng run rẩy, phân thân lại càng thêm hư không. Tay Dụ Hàn Mặc chậm rãi xẹt qua, bộ lộng lên xuống, tại ánh mắt hoảng sợ của Dụ Hàn Thần thản nhiên nói:

“Bắn đi.“


“Ân?......“

Nghe được lời Dụ Hàn Mặc nói, Dụ Hàn Thần lập tức phóng ra, thân thể mềm nhũn ngã xuống, một dòng trắng đục bắn lên tay Dụ Hàn Mặc. Chờ y nghỉ ngơi một hồi, dần dần phục hồi lại tinh thần, Dụ Hàn Mặc vươn tay: “Lại đây.“



  Dụ Hàn Thần thuận theo đi qua, vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm sạch tay Dụ Hàn Mặc, cuối cùng lại ngậm ngón tay hắn chậm rãi mút vào.


  Dụ Hàn Mặc lại rút tay ra, ngắm nghía một chiếc khóa dương hoàn. “Thần nhi biết cái này sao?“


“Dạ biết, chủ nhân.“ Dụ Hàn Thần gật gật đầu. Thứ này y từng dùng qua, mang cho y thống khổ khiến y khắc sâu ấn tượng.



  Tùy tay ném khóa dương hoàn tới trước mặt Dụ Hàn Thần, Dụ Hàn Mặc lạnh lùng nói: “tự mang vào.“



  Run rẩy nhặt lên, Dụ Hàn Thần nâng dậy phân thân của mình định đeo vào.

“Chủ nhân?......“

  Khóa dương hoàn dùng mật mã, chính y sẽ tự đặt mật mã, điều này làm cho Dụ Hàn Thần thực nghi hoặc.

  “Mật mã tự mình tùy tiện làm. Nếu như bị ta phát hiện em vụng trộm lấy xuống.....“ Dụ Hàn Mặc cố ý dừng một chút, vừa lòng nhìn đến thân thể Dụ Hàn Thần hơi hơi run lên mới tiếp tục mở miệng: ”Hậu quả chính em biết rõ.“


“Thần nhi không dám, chủ nhân.“


  Nhanh chóng đặt một mật mã tự mình đeo xong, Dụ Hàn Thần khôi phục thành tư thế quỳ tiêu chuẩn. Dụ Hàn Mặc liếc nhìn Dụ Hàn Thần một cái, không nói gì, đứng dậy đi sang bên cạnh.








—————————————









Nguyên nhân cúc thụ không sạch (bị người khác dùng rồi) sẽ được nói sau, tất cả đều vì anh công cả thôi!

Chương sau có Hhhhhh!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro