Chương 1: Hồ ly gả thay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối xuân tháng ba vào lúc chạng vạng, thời tiết mang theo vài phần mát lạnh. Hồ Chi đi theo phía sau Tương tẩu, vào cửa lớn của Tư gia.

"Tư gia là nhà giàu số một số hai trong Nguyệt Kiều thôn, đất ruộng tốt còn có hai mươi mẫu, gả vào đó, không lo ăn không lo uống. Ngươi so với ta rất có phúc khí đó... Nếu không phải Tư lão Tam nhà ta có chút ngốc, chuyện tốt như vậy cũng không tới phiên ngươi!."

Tương tẩu nói đến mặt mày hớn hở, khoe Tư gia từ mặt đất khoe lên bầu trời, nhưng khi nói đến 'Tư lão Tam nhà ta', rõ ràng một bộ dáng chột dạ .

Hồ Chi trong lòng đều biết. 'Tư lão Tam nhà ta' chính là Tư Không, nghe nói là câm điếc tiểu ngốc tử. Từ nhỏ đến lớn, không nói một chữ nào, người khác nói cái gì cũng nghe không hiểu.

Hồ Chi không thèm để ý những chuyện này, y là một hồ ly tinh thiện lương, cố ý tìm Tư Không tiểu ngốc tử để báo ân.

Một năm trước, Hồ Chi còn không có hóa hình. Ở trên núi Nguyệt Kiều, suýt chút nữa bị hổ tinh tóm được rồi một ngụm nuốt trọn yêu lực. Không biết tại sao tiểu ngốc tử của Tư gia lại đi vào thâm sơn, đi vào nhầm hiện trường hai người đánh nhau, phân tán lực chú ý của Bạch Hổ, y mới nhân cơ hội đào thoát. Khi Hồ Chi tìm được sư phụ, sau đó quay lại cứu thì tìm không thấy Tư Không cùng thân ảnh lão hổ tinh nữa.

Y nghĩ đến Tư Không bị lão hổ tinh ăn luôn nên xuống núi tìm mấy ngày, biết được người này an toàn trở về nhà, lúc này mới yên lòng.

Hiện giờ Hồ Chi mới vừa hóa thành hình người, chuyện thứ nhất làm sau khi xuống núi chính là tìm Tư Không báo ân. Y không phải là một hồ ly tinh bình thường. Tuổi nhỏ may mắn được phúc thần làm phép, được phúc khí và cơ duyên. Chỉ cần ai nói ra nguyện vọng với y thì tỷ lệ thực hiện được nguyện vọng sẽ cao hơn gấp nhiều lần.

Hồ Chi tự tin, chuyện y báo ân rất đơn giản. Chờ hoàn thành tâm nguyện của Tư Không, y sẽ đến Đông Thượng Bồng Lai, bái làm môn hạ của Phúc Thần, dốc lòng tu đạo thành tiên.

"Tiểu Chi, đừng thất thần. Đây là đại tẩu của Tư Không, mau gọi đại tẩu đi."

Tương tẩu túm túm Hồ Chi đang ngẩn người, vẻ mặt tươi cười giới thiệu.

Hồ Chi giương mắt nhìn lên, một cặp vợ chồng trung niên, ăn mặc áo bông thường thấy ở nông thôn, lại có vài phần phúc hậu, ngoại hình có vẻ hòa hợp.

"Tương tẩu, đây không phải Tiểu ca nhi nhà ngươi đi?" Tư đại tẩu trong ánh mắt lộ ra tinh quang, soi mói và hoài nghi hỏi han.

Tương tẩu ngượng ngùng chà xát tay: "Tiểu nhi tử kia nhà ta không phúc khí, hai ngày trước đã bỏ chạy."

"Chạy? Các ngươi đã thu sính lễ của nhà chúng ta, một xâu tiền đồng, ba mươi cân thịt heo, hai con ngỗng! Người chạy cũng không sao, ta cũng không nói con ngươi không gả, nhưng phải đem sính lễ trả lại đầy đủ!" Tư đại tẩu chống nạnh xua tay, bày ra tư thế chửi đổng.

Đâu có cái gọi là sính lễ, kỳ thật chính là tiền bán thân.

Trên đời này, ngoại trừ nam nhân và nữ nhân, còn có ca nhi. Ca nhi tuy là nam nhân, nhưng lại nhỏ xinh gầy yếu, có thể mang thai, tuy nhiên tỷ lệ thụ thai so với nữ nhân nhỏ hơn rất nhiều. Chỉ có người cùng khổ cưới vợ không được mới nguyện ý cưới ca nhi làm phu lang. Chỉ cần có thể ăn cơm no, nhà ai cũng đều cưới vợ mà không cưới một ca nhi.

Tư gia không muốn nuôi Tư Không nhưng lại sợ người đời trách móc, cố ý ủy thác Tương gia ở thôn bên cạnh mua một ca nhi, đưa cho Tư Không làm phu lang. Có phu lang rồi, tự nhiên là phải ở riêng, ổn định cuộc sống gia đình của bản thân.

"Không phải đã có Tiểu Chi rồi sao? Hồ Chi, đứa nhỏ của nhị cữu gia nhà mẹ đẻ của ta, nhà bọn họ chết hết, tìm ta nhờ nơi nương tựa, nói là tìm cho một mối hôn nhân, tốt xấu có thể sống dựa vào nhau. Như vậy không phải rất khéo sao? Đều là anh em, Tiểu Chi gả cho Tư Không nhà các ngươi chính là hợp lí." Tương tẩu nói.

Hồ Chi thu liễm mặt mày, nhu thuận đứng thẳng. Y xuống núi cạnh thôn Tương gia, nghe nói tới chuyện đào hôn, thuận thế làm ảo thuật lên Tương gia. Kể từ đó đã có thân phận hợp lý để tiếp xúc với Tư Không.

"Oa nhi này da thịt trắng nộn tinh xảo, vô cùng xinh đẹp, làm sao giống một tiểu tử rơi vào đường cùng? Không phải là ngươi lừa bán tiểu thiếu gia nhà ai đó chứ? Chúng ta cũng không muốn tìm phiền toái." Tư đại tẩu cao thấp đánh giá Hồ Chi tựa như đang đánh giá một món hàng hóa.

"Tư đại tẩu, ta tự nguyện thay Tương ca nhi gả cho Tư Không, phụ mẫu ta chết sớm, chỉ cầu phiến ngói để che đầu."

Hồ Chi ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào ánh mắt của Tư đại tẩu.

Tư đại tẩu hoảng hốt một lúc, thì thào tự nói: "Xem xét thấy ngươi là một đứa nhỏ tốt, gả qua đây cũng được."

Tư gia đại ca Tư Quyền cao lớn thô kệch, hô lên tiếng nói tục tằng: "Hàng hóa không đúng nguyên bản! Tiểu ca nhi này vừa thấy đã biết sẽ không có khả năng sống sót, không đáng giá nhiều tiền như vậy. Trả một xâu tiền đồng lại đây!"

Tương tẩu sợ tới mức cúi đầu, vẫn kiên trì nói: "Này không thể được."

Hai người cò kè mặc cả mấy lần, rốt cục ra quyết định, Tương tẩu trả lại nửa xâu tiền đồng. Sau khi Tương tẩu đi, để lại một mình Hồ Chi.

"Tư Không đâu? Tiểu phu lang của nó cũng đã đến rồi, nó còn chưa ra đây?" Giọng nói của Tư Quyền cực kì không kiên nhẫn.

Vừa dứt lời, Hồ Chi liền nhìn thấy Tư Không.

Hắn có vóc dáng cao cao gầy gầy, quần áo không cũ không mới, chỗ cánh tay chỗ còn có vài mụn vá, cổ tay áo bong lên rất nhiều sợi vải, quần áo nghèo túng, thân hình lại đứng thẳng giống như một cây thúy trúc, vừa đơn bạc lại vừa quật cường.

Tóc cao cao búi lên, được chải cẩn thận tỉ mỉ, mắt hai mí dài nhỏ cụp xuống, con ngươi đen bình tĩnh không gợn sóng, tự dưng dâng lên một tia lạnh nhạt, nhìn thấy hắn cũng không có sự ngu dại, chính là tự tách biệt mình, vô cùng lạnh lùng.

Hồ Chi cảm thấy được, dung mạo của Tư Không và đại ca Tư Quyền của hắn không có nửa phần tương tự, Tư Quyền chính là tiêu chuẩn diện mạo nông dân, muốn nói khí chất, ngược lại Tư Không lại có vài phần cao cao tại thượng giống như thần tiên, yên tĩnh xa cách.

Hai vai và lưng của Tư Không vác đồ đạc rất nặng, sắp cao bằng người hắn.

Nhìn thấy bao lớn trên vai Tư Không, Tư đại tẩu phẫn nộ nói: "Đứa nhỏ này... Sao gấp gáp thu dọn đồ vậy? Sắc trời quá trễ, ngày mai rồi tới nhà mới cũng không muộn đâu..."

Tư đại tẩu có chút kiêng kị sợ hãi người em chồng này.

Một năm trước, Tư Không trở về từ Nguyệt Kiều Sơn, bỗng có chút không thích hợp, hành vi cử chỉ bình thường nhưng không thân cận với bọn họ.

Tư đại tẩu thấy hắn không ngốc, muốn cho hắn nấu cơm giặt giũ làm việc, thêm một người ở trong nhà. Tư Không giống như biết nàng nghĩ cái gì, cặp mắt lạnh lùng nhìn chăm chú, thấy vậy Tư đại tẩu trong lòng sợ hãi, không dám tiếp tục sai khiến hắn làm việc.

Lúc trước là ngốc tử, ăn cũng không nhiều, coi như là nuôi chó. Hiện tại người đã hết ngốc, lại đặc biệt xa lạ với bọn họ, không chừng ngày nào đó sẽ bị cắn ngược lại một cái.

Vợ chồng thương lượng, cho Tư Không cưới một ca nhi rồi nhanh đuổi ra ngoài. Vốn tưởng rằng phải phí một phen võ mồm, không nghĩ tới Tư Không thập phần sảng khoái gật đầu đáp ứng.

Tư Quyền đeo lên bộ mặt giả tạo, dặn dò nói: "Phụ thân để lại cho ngươi một gian phòng cùng một mẫu đất, khế ước mua bán nhà, khế đất đều đã cho ngươi. Ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, hiện giờ ngươi trưởng thành, cũng có phu lang, những ngày về sau sẽ tốt hơn. Cha mẹ dưới suối vàng có biết. . . . . ."

Hồ Chi xem thường nhìn trộm một cái, hiểu được anh trai chị dâu này không thích tiểu ngốc tử, nhưng bọn họ vẫn muốn nói mấy lời giả tạo.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, người càng ít thì càng không dễ dàng bị phát hiện chính mình là yêu quái. Con người luôn e ngại yêu quái, bất luận đúng sai đều sẽ bị đánh giết, thật sự rất xấu xa.

Tư Không để lộ gương mặt lạnh, nửa phần ánh mắt cũng không thèm cho, Tư Quyền trong một khung cảnh yên tĩnh chấm dứt lời nói đầy xấu hổ.

Tư Không hướng về phía Hồ chi gật gật đầu, ý bảo y cùng rời đi với mình.

Hai người đi rồi, vợ chồng Tư gia thở phào một hơi.

Tư đại tẩu suy yếu than vãn: "Sát tinh rốt cuộc đi rồi. Ánh mắt kia của hắn, giống như đao nhọn xuyên vào lòng người, làm ta sợ chết khiếp!"

Tư quyền miệng khô lưỡi khô, nuốt một ngụm nước lạnh: "Ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, người trong thôn cũng không thể trách cứ chúng ta có chỗ nào không phải."

Sắc trời dần tối, Hồ Chi nhắm mắt theo sát ở phía sau Tư Không.

Tư Không vẫn không phản ứng y, Hồ Chi chạy nhanh hai bước tiến đến trước người hắn, mỉm cười hỏi han: "Tư Không, ta là tiểu phu lang của ngươi, ta tên là Hồ Chi."

Tư Không cúi đầu, ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt tròn đang nở nụ cười, ánh mắt tròn tròn, mũi tròn tròn, lúm đồng tiền hơi nhạt ở cạnh khóe môi hồng nhuận, ai nhìn thấy cũng có cảm giác vui vẻ, ngọt ngào.

Tư Không là người có tính tình lãnh đạm, không biết đáp lại như thế nào, đành bỏ qua... Đi bước nhanh về phía trước bỏ Hồ Chi lại phía sau.

Hồ Chi kích động sờ sờ đỉnh đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua, không có lộ ra cái đuôi và lỗ tai hồ ly. Không biết tại sao tiểu ngốc tử này lại sợ y như vậy?

Hồ Chi lẽo đẽo chạy lên, vòng quanh hắn hỏi: "Tư Không, ngươi đang muốn đi đâu? Đêm nay chúng ta ngủ ở chỗ nào?"

Tư Không mím môi, nói: "Ngươi đừng nói chuyện."

Từ trước đến nay hắn không muốn giao tiếp với người khác, một người xa lạ vòng quanh chính mình nói nói, hắn có hơi hoảng hốt.

"Ngươi không phải người câm điếc? Thật tốt quá! Ta vừa tới nhân gian. . ." Hồ Chi dừng một chút, sửa lời nói, "Ta vừa tới thôn các ngươi, không biết tập tục ở đây. Ngươi có cái gì muốn ta làm không?"

Hồ Chi hỏi han thập phần nhiệt tình, nếu hiện tại là thân thể hồ ly, nhất định có thể thấy y đang phe phẩy cái đuôi.

Tiểu ca nhi quá mức nhiệt tình, Tư Không chống đỡ không được, không tự nhiên quay đầu lại, trên lưng vác đồ vật rất nặng nhưng dưới chân lại đi như bay.

Hồ Chi mắt thấy thân ảnh đối phương sắp biến mất ngay chỗ ngã rẽ, âm thầm than thở, tiểu ân nhân sao lại thế này? Bộ dạng gầy yếu, nhưng khí lực thật ra rất lớn. Trông hắn có vẻ hơi khó chịu.

Một người chạy một người đuổi, chỉ chốc lát đã đi đến cuối thôn, cuối làng.

Tư gia đại ca ở đầu thôn, nhà ngói ba gian xa hoa thật sự, trong thôn ngoại trừ Vương gia ở phía tây của thôn thì không người nào có thể so sánh.

Mà chỗ hẻo lánh cuối thôn này, được bao bọc bởi dãy núi, lẻ loi rải rác chỉ có mấy hộ gia đình. Tư Không dừng lại trước một gian nhà vách đất ở góc khuất.

Đây là phòng ở mà Tư gia phân cho hắn.

Hồ Chi tò mò theo sát Tư Không vào cửa. Căn nhà đất này rất dột nát, chỉ có một gian, hàng rào có mấy chỗ hổng, trong viện cỏ hao đã mọc cao đến nửa mét, còn có một cái bếp lò đã sụp hết phân nửa.

Nước sơn màu đỏ trên cửa loang lổ, lộ ra màu gốc, ổ khóa hoen gỉ. Tư Không lấy ra cái chìa khóa, một hồi lâu mới mở ra được.

Đẩy cửa mà vào, nhà chỉ có bốn bức tường. Ngay góc tường phía bắc là chiếc giường cũ đóng bằng ván gỗ được trải chiếu làm từ rơm rạ. Một cái bàn và hai cái ghế dựa bị gãy chân đều bám đầy bụi.

"Này."

Hồ Chi ghét bỏ kêu: "Ở đây bao lâu không có người ở rồi? Tư Không, đại ca ngươi thật nhẫn tâm."

Tư Không buông bao đồ xuống, ánh trăng xuyên thấu qua mái ngói đổ nát, trên mặt đất nghiêng nghiêng còn sót lại một cây nến.

Trong bao đồ có đệm giường hình chữ nhật, quần áo giày dép, xoong nồi, phân loại thành nhiều gói khác nhau.

Tư Không lấy khăn ra lau, cẩn thận phủi đi bụi bặm trên cái đệm bằng rơm rạ, cầm lấy đệm giường, sàng đan, chăn, gối đầu, tất cả đều giũ sạch. Động tác của hắn sạch sẽ lưu loát, làm cho Hồ Chi tấm tắc khen ngợi.

Nhân loại chính là phiền toái như vậy, như tộc hồ ly của y rất tốt, nằm úp sấp trong một cái hố nhỏ cũng ngủ ngon cực kỳ.

Hồ Chi tò mò sờ sờ đệm giường của nhân loại, đôi mắt sáng lên, thật mềm nha.

"Hôm nay chúng ta phải ngủ ở nơi này sao?" Hồ Chi bày ra vẻ mặt chờ mong nhìn Tư Không.

Chúng ta. . . Ngủ. . . Tư Không đầu ong ong chấn động, sao lại có Tiểu ca nhi không biết xấu hổ như thế?!

Đang lúc Tư Không chẳng biết làm sao, cái bụng của Hồ Chi 'ọt ọt' phát ra tiếng kêu. Y ngượng ngùng che bụng, nhỏ giọng nói: "Đói bụng."

Tư Không lấy trong túi tiền ra hai quả trứng gà màu đỏ. Hôm nay xem như ngày thành thân của hắn, đại ca không muốn tiêu tiền tổ chức nghi thức, mua mấy quả trứng gà, toàn một màu đỏ, chia cho người thân hàng xóm, coi như là chính thức thông báo xong.

Tư Không thuận tay lấy hai quả, để lại buổi tối ăn.

Tư Không đưa cho Hồ Chi một quả, mắt thấy y không bóc vỏ đã bỏ vào miệng cắn, hắn vội vàng ngăn lại.

Tiểu ca nhi này không phải là một tiểu ngốc tử rồi mơ hồ bị người ta lừa bán đó chứ?

"Để ta bóc cho." Tư Không cầm lại quả trứng gà màu đỏ, bỗng nhớ tới cái gì, từ trong hành lý lấy ra một cái chậu nhỏ, vội vàng chạy ra cửa, không thấy bóng dáng.

Hồ Chi khó hiểu nghiêng đầu, thật là một ân nhân kỳ kỳ quái quái.

Hồ Chi chán muốn chết nên biến trở về thân thể cáo lông đỏ, cục lông xù tròn tròn màu lửa đỏ, lông tai khéo léo đáng yêu ở chóp đuôi xù lông có một dúm lông trắng, lắc qua lắc lại.

Bốn chân y linh hoạt, nhảy lên trên chăn, trở mình đến trở mình đi lăn lộn, hưng phấn mà kêu hai tiếng, chít chít chít. Cảm xúc thật mềm mại, chăn của nhân loại đúng là sự tồn tại đáng kinh ngạc.

Tư Không đi ra ngoài nửa dặm đường, tìm được suối nước, lấy một chậu nước trong rồi trở về nhà mới.

Nhóc con kia nhu thuận ngồi ở mép giường, đầu gục lên gục xuống. Cổ tinh tế trắng nõn, lông mi dài rậm dường như có thể hứng được ánh trăng chiếu xuống.

Tư Không cẩn thận nhìn kỹ, làn da của nhóc con trắng như trứng gà bóc. Ca nhi nhà nông nào có thể trắng nõn mềm mại như thế, có thể nào thật sự là tẩu tử Tương gia lừa đến bán? Hắn không thích rước lấy phiền toái.

Hắn lay tỉnh Hồ Chi, ý bảo Hồ Chi đi rửa tay.

Hồ Chi rửa tay xong, một quả trứng gà đã lột vỏ rơi vào trong tay. Ánh mắt Hồ Chi tỏa sáng: "Cám ơn Tư Không."

Y một ngụm nuốt hết, giống một con chuột nhỏ phồng má chiếm giữ đồ ăn, chẹp chẹp nhấm nuốt.

Sau khi ăn xong một quả, y vẫn dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn trứng gà trong tay Tư Không.

Tư Không dưới cái nhìn chăm chú đầy lửa nóng, nhanh chóng bóc vỏ trứng nhét vào trong miệng của mình.

Con ngươi Hồ Chi tràn ngập hơi nước ướt át ôn nhuận, đặc biệt oan ức, cho dù Tư Không ý chí sắt đá, nhưng cũng dần dần sinh ra một tia áy náy.

Tư Không gian nan nuốt xuống một ngụm lòng đỏ trứng cuối cùng, mở miệng nói: "Ngươi có thể đi rồi."

Hết chương 1. (24/10/2021)

Edit: NhiNhi621559

Beta: Thỏ Cụp Tai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro