Bao dưỡng - Chương 01 đến 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Liên quan với trúc mã

Mạc Chính có một thanh mai trúc mã. Chính xác là trúc mã.

Lúc này đây, Mạc Chính của chúng ta đang bị trúc mã ấn vào tường.

Đây là đường về nhà của bọn anh.

Trúc mã tên là Tiền Đạc, ở cạnh nhà Mạc Chính.

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng học mẫu giáo, cùng học tiểu học, cùng học trung học, dĩ nhiên sẽ phải cùng học phổ thông.

Nhưng mà cuối cùng tâm nguyện của Mạc Chính cũng thành sự thật, hai người không học cùng lớp.

Đã là ngày thứ tư hai người trở thành học sinh cấp ba.

Mạc Chính một lần nữa bị đối phương dồn vào bức tường nơi ngã rẽ của con đường đi học.

Mạc Chính bình tĩnh nhìn thẳng vào trúc mã, đối phương cũng hiếm khi thấy vẻ nghiêm túc như vậy từ anh.

Cụ thể phát điên chỗ nào đây? Thỉnh thoảng lại lôi anh ra đây, xem như nơi này không ai qua lại, thế nhưng ép anh vào cái bức tường cứng thế này khó chịu bỏ mịa ra ấy.

Trúc mã quân mở miệng: "Ô ô, Chính Chính à, em muốn đổi lớp quá mà, muốn đổi lớp."

Cái miệng trúc mã khép mở, vẻ đẹp trai, không khí nghiêm trang bay hết không còn lại chút nào.

Được rồi, Mạc Chính bất đắc dĩ gỡ cánh tay trúc mã ra.

"Không muốn."

Từ chối không cần một giây để suy nghĩ, Mạc Chính không muốn nói nhiều. Còn tưởng chuyện gì, quanh đi quẩn lại chỉ có thể... Rành là mới khai giảng có bốn ngày không tới, mà cái đề tài này đã lặp đi lặp lại phải đến cả trăm lần.

Đẩy Tiền Đạc ra, Mạc Chính trở về nhà. Chỉ là... đi được một bước, có vẻ như có gì đó không ổn.

Phía sau, Tiền Đạc vứt hết hình tượng, quỳ rạp xuống đất ôm lấy cẳng chân Mạc Chính: "Ô ô ô, Chính Chính à, em muốn đổi cơ, muốn đổi cơ, em muốn cùng lớp với Chính Chính, muốn ngồi cạnh Chính Chính, ô ô ô, Chính Chính bị ai cướp mất đi rồi, xem đấy, mới chia lìa bốn ngày, Chính Chính đã bỏ mặc em rồi, ô ô."

Mạc Chính: "..."

Lúc nào anh chả như thế này.

Tiền Đạc vẫn quỳ rạp trên đất: "Nhất định là có đứa yêu nghiệt nào thừa lúc em không để ý mà quyến rũ mình. Đừng để cho em biết nó là ai, nhất định em sẽ giết thứ khốn kiếp ấy, giết nó."

Mạc Chính: "..."

Tình thế biến chuyển thế này... cũng đã quen rồi.

Ha ha.

Chương 2: Liên quan với yêu nghiệt

Trên đường tan học, Mạc Chính lại một lần nữa bị dồn vào tường: "Cậu lại muốn làm gì đây?"

Vẻ bình tĩnh vẫn vẹn nguyên trên mặt, đôi mắt màu đen an tĩnh dường như ngủ say ngàn năm, không chút lay động, lại hấp dẫn đủ loại người.

Mạc Chính nhìn thẳng Tiền Đạc, tay trái nắm chặt bàn tay đang sờ lên ngực anh của đối phương.

Dùng sức.

"A a, ái ái ái ~ đau."

Nhìn Tiền Đạc đang ngồi xổm ôm lấy tay, Mạc Chính tỏ ra vô tội: "Biết đau rồi thì sau này đừng làm loạn nữa."

Vốn đang cau mày, Tiền Đạc lập tức nước mắt lưng tròng, nước mắt sắp rơi đến nơi. Cậu ngửa mặt lên nói với Mạc Chính: "Ô ô ô, Chính Chính quả nhiên không yêu em. Đôi mình đã 5 ngày, 6 giờ, 7 phút, 48 giây chưa thấy nhau, ô ô, Chính Chính bị đứa yêu nghiệt quyến rũ mất rồi, ô ô."

Mạc Chính: "..." Tính cả thời gian ngủ nữa sao?

Tiền Đạc ngồi trên đất thấy không được đáp lại gào: "Ô ô, đã thế Chính Chính đã nhận tiền của em rồi, cho phép em sờ mó rồi, mình không được chối."

Mạc Chính: "..." Ăn nói linh tinh gì đấy.

Tiền Đạc lập tức đứng dậy, lấy ra hai trăm tệ từ ngực Mạc Chính, gương mặt vừa kiêu ngạo, vừa si hán: "Chính Chính xem nè, đây là tiền nuôi trai của em nè, được sờ vào ngực Chính Chính sướng quá nè."

Mạc Chính: "..."

Ai nói cho anh biết, trong thời gian ngắn như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

_Hết chương 01 đến 02_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro