Bao dưỡng - Chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương cuối: Liên quan đến Tiền Đạc

Em là Tiền Đạc, em yêu Mạc Chính.

Em không phải người xấu, bởi vì em chỉ biết yêu Chính Chính của em thôi. Nhưng em cũng không phải người tốt, ít nhất là em không bao giờ nương tay khi định hạ thủ đứa nào.

Người yêu của em là một người ưu tú, từ nhỏ đến lớn luôn được người ta ca tụng.

Anh ấy dịu dàng, anh ấy lương thiện.

Tuy anh ấy ít cười, nhưng mà bao dung cho mọi khuyết điểm của em.

Nơi nào có anh ấy là nơi em thấy bình yên nhất. Có thể nhiều người không biết em yêu anh ấy nhường nào, nhưng mà chỉ cần anh ấy bên em là được. Anh ấy không yêu em cũng không sao, chỉ cần em yêu anh ấy là đủ.

Tính tình em không tốt, chính xác hơn là có hơi khủng bố một tẹo, nhưng biết sao được, trời sinh thế rồi.

Em cố gắng che đậy sự xấu xa của mình, chỉ cho Chính Chính thấy những lúc mềm yếu nhất của em. Em tình nguyện để anh ấy hành hạ, làm tổn thương, nhưng Chính Chính không làm thế.

Anh ấy coi em là bạn tốt nhất của anh ấy, cái gì cũng chia cho em. Mạc Chính thích ăn đồ ngọt, rất là thích, thế mà cũng chia một nửa bánh gato cho em.

Mạc Chính thẳng tính, dứt khoát, thế nhưng chưa bao giờ ghét em gào khóc, làm loạn.

Lòng Mạc Chính bao la như biển dào dạt, bình lặng làm em muốn chết chìm trong đó.

Mà thực tế em cũng chết ngắc ngoải trong đấy rồi.

Mạc Chính ưu tú phải là của em, của riêng em thôi.

Rất nhiều người nói em chỉ giỏi chiếm tiện nghi, thế nhưng họ không biết để được kết quả hôm nay em đã nỗ lực thế nào.

Người tốt thì sẽ có nhiều kẻ đổ xô theo đuổi, huống chi lại là người ưu tú như anh ấy.

Khi Mạc Chính còn nhỏ đã có rất nhiều người thích anh ấy.

Thời điểm những ham muốn độc chiếm Mạc Chính của em nảy sinh là khi anh ấy nhận được một phong thư tình hồng nhạt.

Từ trước đến giờ em với Mạc Chính đều học cùng trường, bên cạnh Mạc Chính luôn có em. Chúng em nhất định sẽ mãi mãi bên nhau.

Cho nên khi nhìn thấy thư tình mà Mạc Chính để quên, em không khỏi tức giận. Linh cảm báu vật quý giá nhất của đời mình sắp bị cướp đi khiến lòng em không khỏi sợ hãi, run rẩy.

Nhưng lại chưa từng hưng phấn đến thế.

Em biết có thể mình không bình thường, thế nhưng chỉ cần Mạc Chính ở bên thì em sẽ thấy bình yên. Em chưa từng nghĩ đến việc bản thân sẽ ra sao nếu một ngày Mạc Chính không còn bên em nữa.

Sau mọi chuyện, khi phong thư bị mở ra và lập tức xảy ra chuyện, em vui biết bao vì tính cách thờ ơ của Mạc Chính. Anh ấy không hề nhận ra phong thư bị xé nát.

Được lắm, dám mơ tưởng đến báu vật của em, để xem phải bắt kẻ đấy phải trả giá thế nào.

Học sinh trung học rất dễ dụ, cũng chỉ cần cử mấy thành phần trẻ trâu đi là đủ. Em cũng không biết cô gái ấy sau này thế nào.

Hình như nghe bảo cô ấy chết rồi.

Mà Mạc Chính sẽ không bao giờ quan tâm mấy chuyện tẻ nhạt ấy.

Rõ ràng là như vậy, em có thể mãi mãi bên Mạc Chính. Thế nhưng mà thế lực của em vẫn chưa đủ, lên cấp ba em không được học cùng lớp với Mạc Chính.

Mạc Chính ngồi cùng một đứa tên là Tiêu Cung, tính tình tốt, rất hay cười, thích nói chuyện với Mạc Chính, mà Mạc Chính hình như cũng đồng ý làm thân với nó.

Có điều, đây không phải là điều em muốn.

Yên lặng ẩn mình trong bóng tối, âm thầm quan sát động tĩnh của hai người, em chậm rãi đi ra ngoài đâm chết thằng Tiêu Cung ấy.

Em cũng biết làm thế không đúng, Mạc Chính sẽ không đồng ý và chấp nhận việc này, nên em chỉ định giở thủ đoạn trong bóng tối thôi.

Thế nhưng có một việc nhất định em phải làm đó là đổi lớp. Hiển nhiên em phải cùng lớp với Mạc Chính, nếu không em cũng không chắc một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Chỉ là, không hiểu tại sao Mạc Chính từ chối yêu cầu của em.

Được rồi, cứ coi như em với anh ấy vẫn thân nhau nhất, chỉ là tiện nhân Tiêu Cung kia tốt nhất đừng tồn tại trên đời.

Ngứa mắt.

Một lần nữa ám sát bằng cách dàn dựng tai nạn giao thông, không biết thằng Tiêu Cung phúc lớn mạng lớn gì mà không bị thương nặng. Đã thế em còn gặp phải một thiếu niên, em biết kẻ đó, người ngồi sau Mạc Chính:

"Nếu mày còn dám đụng vào Tiêu Cung, tao không khách khí với mày đâu."

Bị đối phương đè đầu xuống đất, nhưng em vẫn ôm bụng cười nắc nẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có cảnh này xuất hiện trong trường học, phảng phất đâu đó bóng dáng xã hội đen.

Em: "Nó mơ ước báu vật của em."

Thiếu niên lắc đầu: "Sẽ không, anh ấy là của tôi, sẽ không cướp người của mày."

Em: "Tốt nhất là như thế."

Thiếu niên: "Sẽ."

Hai đứa biến thái, cùng đưa ra thỏa thuận. Vậy em tạm tha cho thằng Tiêu Cung.

Dù sao Chính Chính cũng không thích chuyện tàn nhẫn, mà cũng bắt đầu nghi em rồi.

Em và Mạc Chính sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi, anh ấy không cần biết những chuyện đen tối kia.

Tốt nhất mấy người đừng có nhìn Chính Chính nhà em nha ~ Cẩn thận con mắt không còn là của mấy người nữa nha ~~~

_Hết chương cuối_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro