Bao dưỡng - Chương 05 đến 08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Liên quan đến hẹn hò

Tiền Đạc: QAQ ô ô ô, hóa ra chỉ là bạn tốt cấp ba cùng nhau gặp mặt, ô ô QAQ.

Í o í o

Xe cứu thương phóng ra cấp cứu một học sinh cấp ba bị té xỉu.

Bản tin cùng ngày:

Ban ngành liên quan cùng với trường học tiến hành thảo luận việc giảm sức ép học tập cho học sinh, sinh viên.

Chương 6: Liên quan đến kiếm tiền

Gần đây, Mạc Chính không còn bị Tiền Đạc quấy rầy về việc đổi lớp nữa, nhưng nguyên nhân sâu xa là vì Tiền Đạc đổi sang vấn đề khác.

Mạc Chính: ...

Tiền Đạc: "Chính Chính, em muốn nuôi mình mà!"

Ở cửa phòng học, một nam sinh đẹp trai vui vẻ bước vào, mặc bộ đồng phục rộng hơn so với người, nhưng không hề xấu, trái lại còn toát lên vẻ lãng tử, phong trần.

Mạc Chính đỡ trán, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ. Chuyện này đối với Mạc Chính thực sự không dễ dàng gì.

Cầm lấy quyển sách, không để ý tới người chạy tới, làm vẻ không quen biết đối phương, chăm chú đọc sách.

Nói gì thì anh cũng là học sinh, dù muốn hay không cũng phải nỗ lực cho kỳ thi sắp tới.

Thế nhưng, Tiền Đạc nổi tiếng thông minh đứng top trường, ít nhất bạn cùng bàn của Mạc Chính là Tiêu Cung cũng nhận ra cậu.

Tiêu Cung cười lớn: "Mạc Chính, heo vàng đại nhân nhà mày tới kìa."

Vốn giọng nói còn rất bình thường, hiện tại đã bắt đầu có khuynh hướng mờ ám hơn.

Tiền Đạc nghe thấy liền liếc mắt nhìn Tiêu Cung, sau đó không hiểu ra làm sao, ngày hôm nay tự nhiên lại lên tiếng chào hỏi đối phương.

Bắt chuyện ~

Ây da ~

Quả nhiên hôm nay cậu nằm trên giường sai tư thế, rõ là trước đây không lâu, lúc mới khai giảng, quan hệ của hai người bị Tiền Đạc mặc định là tình địch (quan hệ sát nhân và nạn nhân).

Thế nhưng, Mạc Chính lại không để ý, nghĩ rằng trúc mã quân cũng chỉ trêu thôi, chứ bệnh kiều là cái gì, chắc là anh nghe nhầm thôi.

Tuy rằng mấy ngày sau, bạn cùng phòng của anh bỗng nghỉ học mấy ngày, thế nhưng Mạc Chính chỉ cảm thấy chắc là do khí hậu thay đổi.

Dù sao bạn học cùng bạn Tiêu Cung mỗi ngày đều nhảy nhót, tưng bừng, ở lớp lăn lộn vui vẻ, sung sướng.

Tuy nhiên, Mạc Chính khẳng định quan hệ của Tiền Đạc và Tiêu Cung đúng là rất nguy, sẽ không bao giờ có chuyện chào hỏi nhau.

Mạc Chính: ㄟ( ▔, ▔ )ㄏ

Chương 7: Liên quan đến tình thế ép buộc bao dưỡng

Tiền Đạc đi đến chỗ mấy cô nàng ngốc đã thành thói quen, một đám khán giả rảnh rỗi bình tĩnh tiếp nhận chuyện của cậu.

Hơn nữa, trong lớp còn có một tập đoàn hủ nữ, quả thật là dễ thương không chịu được. Tiểu Mạc Mạc của mấy cô sao mà đáng yêu, nhất định phải nuôi tiểu Mạc Mạc hay ăn chóng lớn, nếu không tiểu Mạc Mạc ngây thơ sợ bị lũ lang sói làm thịt.

Có điều hội thân hữu hủ nữ đã lo lắng bằng thừa, bởi vì... tiểu Mạc Mạc của các cô chẳng quan tâm cho lắm.

/(ㄒoㄒ)/~~

"Chính Chính, hôm nay em vẫn muốn bao dưỡng mình!"

Lại tới nữa, Mạc Chính đánh thả quyển sách giáo khoa đang cầm trong tay xuống, sau đó bình tĩnh gỡ trúc mã đang bám chặt lấy bắp đùi mình ra.

Mạc Chính: "Tôi không cần." Anh có thể tự làm công kiếm tiền nuôi sống bản thân, hơn nữa ba mẹ chưa bao giờ để anh chịu khổ, nói thẳng là nhà anh không thiếu tiền, dĩ nhiên cũng không cần bao dưỡng.

Tiền Đạc biết Mạc Chính nói đúng, mấy năm bên nhau cũng đủ để cậu quá hiểu rõ về anh. Mà cũng chính vì thế, cậu mới biết tiểu Chính Chính nhà cậu rất dễ bị lừa, nhất định phải ở bên cậu không thì người khác sẽ lừa mất.

Nghĩ tới đây, Tiền Đạc liếc nhìn Mạc Chính, rồi di chuyển tầm mắt về phía Tiêu Cung.

Nên không phải anh yêu của cậu có cái thứ mặt dày đeo bám kia, cậu chắc chắn nó sẽ không dễ buông tha cho anh.

Có điều, nếu nó không có ý định xấu xa với tiểu Chính Chính, thì tạm tha cho nó. Dù sao tiểu Chính Chính cũng coi trọng cái thằng cùng bàn này, mặc dù Tiền Đạc nhiều lúc ghen phát điên lên được.

Tiền Đạc: "Ô ô ô, em muốn bao dưỡng mình, em có tiền, rất nhiều tiền. Tiểu Chính Chính, cho phép em nuôi mình đi."

Tiền Đạc không phải là kiểu người dễ bỏ cuộc, dù bị tiểu Chính Chính của cậu cự tuyệt bao nhiêu lần đi nữa, Tiền Đạc vẫn cố chấp. Hơn nữa, hôm nay, Tiền Đạc có lý do tốt hơn để thuyết phục.

Tiền Đạc ngửa đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mạc Chính: "Tiểu Chính Chính, em hiện tại có 600 nghìn tiền đầu tư tài chính, ngoài ra còn có bất động sản. Em đều cho mình, tuyệt đối không để mình khổ cực kiếm tiền, chỉ cần mình để em nuôi mình, mọi thứ em đều cho mình hết."

Tiền Đạc háo hức chờ mong, trán Mạc Chính bắt đầu nổi gân xanh, đã lâu rồi không có cảm xúc như vậy.

Đúng là quá khoe khoang rồi, kể là trúc mã, anh cũng muốn đập cho cậu một trận, rõ ràng là reo rắc hận thù mà. Đều là học sinh bình thường, tuy rằng không thiếu tiền nhưng mua cái này cái kia như máy chơi game còn phải khổ cực làm thêm, ha ha, không ngờ lại có người tới đây khóc lóc, không biết xấu hổ công kích rằng bản thân có rất nhiều tiền từ đầu tư tài chính cũng đã 600 trăm ngàn. Ha ha, đúng là quá lắm rồi!

Vứt đống tiền dơ bẩn ấy đi!

Mạc Chính ghét bỏ co chân lại, dĩ nhiên là không thành công.

Diễn viên quần chúng rảnh rỗi đứng xem, từ khi cái người kia đi tới đi lui lại đây, mặt đất lúc nào cũng trở nên sạch sẽ.

Tiêu Cung bên cạnh không quên đổ dầu vào lửa: "Mạc Mạc, đồng ý đi, xem như là bán thân ấy mà."

Nói rồi tên đó không biết móc đâu ra cái máy tính, sau đó bắt đầu bấm loạn xạ.

Cuối cùng lại đường hoàng ngẩng đầu nhìn Mạc Chính, giả vờ thâm thúy nói: "Mạc Chính, tao giúp mày tính toán một tí, Chủ Nhật hằng tuần mày đều đi làm thêm ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh. Nếu đến sớm hơn nửa tiếng, kiểu gì một tháng cùng lắm cũng được cỡ 1.500."

Tuy rằng Mạc Chính không nói gì, thế nhưng bạn Tiêu Cung cũng nhận ra mình nói hớ, sau đó chột dạ vuốt mũi mình, hình như vừa rồi tính sai.

Mạc Chính: "..." Vẫn là phi thuyền đến đưa mấy người này về hành tinh mẹ đi.

Giống như trời cao nghe thấy nỗi lòng Mạc Chính, một lúc sau có một cậu trai ngồi sau Tiêu Cung và Mạc Chính ôm lấy Tiêu Cung mang đi.

Tiêu Cung đột nhiên bị vác lên (╬▼ 皿 ▼)': "Mẹ kiếp, thả anh xuống! Đã nói chú trong trường học cấm được chạm vào anh rồi mà?"

Mạc Chính: "...."

Chuyện quái gì vừa xảy ra thế?

Không rõ làm sao, quần chúng vô công rồi nghề đã thấy họ sớm có gian tình, quả nhiên... ahihihi, Tiêu Cung thật là đáng yêu, chọc tức bạn kia rồi kìa (✿✪‿✪。)ノ

Tam quan của Mạc Chính chịu đả kích lớn, không dễ gì tiếp nhận hội chị em hủ nữ rảnh rỗi kia, bởi vậy, cũng không để ý bạn Tiền Đạc đã cởi trần mà ôm lấy hông anh.

Quần chúng thất nghiệp chuyển chú ý sang hai người: Không biết xấu hổ quá nha!

Tuổi trẻ đúng là rất manh động~

Mạc Chính cảm nhận được áp lực đè nặng, hội hóng hớt Tiêu Cung bây giờ lại quay sang anh, bao nhiêu cặp mắt đổ về đây.

Mạc Chính: ...Con tim bé bỏng bị dọa.

Tuy nhiên, Mạc Chính không để bộc lộ cảm xúc thật sự của mình, gương mặt vẫn rất bình tĩnh.

Tiền Đạc: "Chính Chính, mình xem kìa, người ta ai cũng có đôi có cặp, mình để em nuôi mình đi."

Mạc Chính: "Bây giờ học sinh cấp 3 đổ đốn thế này sao?"

Tiền Đạc: "Ô ô, Mạc Chính không yêu em."

Mạc Chính: Đúng là chưa từng yêu.

Tiền Đạc: "Chính Chính, mình có phải ghét em không?"

Mạc Chính: Không phải.

Tiền Đạc: "Chính Chính, mình có phải thấy em rất phiền?"

Mạc Chính: Mặc dù cáu lắm, nhưng nói gì cũng là trúc mã, anh không phiền.

Tiền Đạc: "Chính Chính, mình ghét em đúng không?"

Mạc Chính: Không ghét, nói gì cũng là trúc mã cùng nhau lớn lên.

Tiền Đạc: "Chính Chính, mình có phải thấy em rất lập dị không?"

Mạc Chính: Không lập dị, cũng không phải mẹ cậu, chấp nhận được.

Tiền Đạc: "Chính Chính, có phải mình không muốn em nuôi mình?"

Mạc Chính: "Không... Đúng!"

Suýt nữa thì bị đối phương cho vào tròng, may mà anh phản ứng kịp thời.

Tiền Đạc một lần nữa bù lu bù loa, nhưng mà lần này được vùi trong lòng Chính Chính, thật tốt quá nha.

Quần chúng đang không hiểu sự tình: "Vãi cức, xảy ra chuyện gì á, Tiền Đạc làm sao mà cứ lầm bầm lâu thật lâu nà, cứ thấy sai sai chỗ nào á. Tiểu Mạc Mạc nhà mình cũng không nói gì, hổng lẽ lỗ tai cả bọn bị hỏng rồi sao?"

Nhưng chúng bạn đâu biết là Mạc Chính chỉ cần ở nơi có Tiền Đạc là không cần phải mở miệng.

Mạc Chính bất đắc dĩ lấy tay xoa đầu trúc mã mà an ủi: "Tiền Đạc, cậu thử ngẫm xem ngoài tôi ra cậu còn thích cái gì không, nếu như..."

Nói đến đây tự dưng anh thấy đau dạ dày, nhưng mà vẫn tiếp tục nói: "Nếu như cậu nhiều tiền như thế, thì mua cái gì mình thích đi. Giống như tôi mua máy chơi game, mua đồ ngọt, hay cái khác đại loại."

Hiếm thấy Mạc Chính nói nhiều như thế, hội quần chúng rảnh háng hóng hớt cùng Tiến Đạc đều khiếp sợ, ít nhất là Tiến Đạc đã không giả khóc nữa.

Mạc Chính:....

Tiền Đạc:.....

Quần chúng:....

Trong nháy mắt, có lẽ đây là khoảnh khắc dài nhất. Nói chậm thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ nghe thấy tiếng bù lu bà loa, ăn vạ.

Mạc Chính cùng quần chúng hóng hớt bị dọa: "Oa oa oa, em không muốn, em không muốn ai khác ngoài mình, em chỉ muốn tiểu Chính Chính thôi, ngoài trừ tiểu Chính Chính ra em không muốn cái gì khác."

Oa oa oa, oa oa, oa oa oa.....

Quần chúng hóng hớt: Má ơi, khóc có nhịp điệu ghê!

Mạc Chính: ⊙▽⊙

Tại sao hôm nay ra chơi dài dợ, trời gian trôi qua chậm dợ, lúc nào vào tiết đây, phi thuyền đến mang cái này về hành tinh mẹ đi!

"Còn đứng đây làm gì! Giờ thể dục vào được 10 phút sao còn khống xuống mau!" Giáo viên thể dục đứng ở cửa quát tháo, quần chúng lập tức giải tán.

Mạc Chính bị ôm đùi không nhúc nhích được, anh bình tĩnh cũng thầy thể dục bốn mắt nhìn nhau.

Oa oa oa, oa oa, oa oa oa, oa oa.....

Giáo viên thể dục:....

Mạc Chính:......

Giáo viên thể dục: "Được rồi, nếu không tiện, thì em nghỉ ngơi một chút đi."

Sau khi nói xong, thầy thể dục lập tức bỏ rơi Mạc Chính.

Mạc Chính:....

Thầy nỡ lòng nào ra đi không ngoảnh mặt lại như thế? Thầy ơi, em xin thầy mắng chửi em đi. Thầy ơi, mang em đi đi.

Chương 8: Liên quan đến kết cục.

Cuối cùng Mạc Chính cùng Tiến Đạc đã hạnh phúc bên nhau mãi mãi (?)

Kết cục này thật sự....ai cũng đoán ra.

_Hết chương 05 đến 08_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro