Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Tống Tâm Nhiên khác thường nhưng không khiến cho Vu Văn hoài nghi, thấy Vu Văn vẫn dùng hai mắt lóe sáng nhìn mình, Tống Tâm Nhiên thu đôi đũa lại uống một ngụm trà nói: "Thật không, ở đâu?"

"Nghe nói ở C thành X thị, có người nói đã từng gặp cậu ấy."

Tống Tâm Nhiên nghe xong liền nhíu mày nói: "Tin tức từ đâu ra."

"Tôi phát thông báo tìm người, từ đó có hồi âm."

"Cái Này không đáng tin cậy, nếu đó chỉ là cái bẫy thì sao, tôi giúp anh nghiệm chứng nơi phát ra tin tức, về sau nếu có tin tức gì thì nói với tôi trước tôi sẽ cho người đi tra."

Vu Văn cũng hiểu rõ việc này nguy hiểm như thế nào, cho nên cố ý về S thành tìm Tống Tâm Nhiên, hy vọng đối phương có thể giúp mình. Nếu sự tình thành công Vu Văn ngược lại cũng có chút áy náy, nhưng điều này không thể ảnh hưởng đến niềm vui của hắn khi biết Quách Dật có khả năng còn sống .

Vu Văn có ý bồi thường gắp đồ ăn cho Tống Tâm Nhiên, không chú ý đến đôi mắt đối phương chứa ẩn tình đang nhìn mình, cả người chỉ mải đắm chìm vào suy nghĩ Quách Dật còn sống.

Ăn được một khoảng thời gian, Tống Tâm Nhiên cuối cùng không nhẫn nại được nữa, đứng dậy nói với Vu Văn vài câu rồi xoay người ra cửa gọi điện thoại. Vu Văn kinh ngạc, ngày thường Tống Tâm Nhiên tuyệt đối sẽ không có dáng vẻ như vậy, lúc hai người ở chung,Tống Tâm Nhiên cơ bản đều là toàn thân lẫn tâm đều ở trên người hắn.

Tống Tâm Nhiên bỗng nhiên thay đổi làm Vu Văn có chút không hiểu nhưng càng nhiều lại là cảm giác thoải mái. Nếu Tống Tâm Nhiên thật sự để bụng đối với người khác, với hắn mà nói không thể tốt hơn. Rốt cuộc hắn không có khả năng đáp lại tình cảm của Tống Tâm Nhiên, lại không hi vọng đem người ta kéo lại mãi, nếu Tống Tâm Nhiên có thể tìm được hạnh phúc của chính mình, hắn cũng sẽ hết lòng chúc phúc.

Tống Tâm Nhiên tất nhiên là không biết một phen tâm lý này của Vu Văn, chẳng qua vừa bị Vu Văn dọa một trận như vậy, lòng anh vang lên một hồi chuông cảnh báo. Thi Dật ở bên kia còn chưa trả lời anh, chẳng lẽ là nhớ ra cái gì rồi sao. Nói thật, vừa mới nghe Vu Văn nói câu kia, trong lòng anh sợ hãi đồng thời còn có cảm giác thoải mái như rốt cuộc đã dỡ xuống được gánh nặng. Giấu giếm, tuyệt đối không phải một việc dễ dàng.

Điện thoại vang lên vài tiếng đã được người tiếp, giọng Thi Dật lười biếng từ bên kia điện thoại vang lên:" ừm?"

" Sao anh lại không trả lời tin nhắn của em?"

"Hả? anh từ từ, để tôi nhìn xem."

Nửa ngày, bên kia mới một lần nữa vang lên: "à, tôi vừa ngủ quên, không thấy được. Anh chừng nào thì trở về tôi đói sắp chết rồi!."

"Thế sao còn ngủ sớm như vậy?"

"Mệt......" Giọng Thi Dật lúc ngái ngủ có chút khàn khàn lười biếng, lập tức khiến Tống Tâm Nhiên rùng mình một cái, lỗ tai đỏ bừng."

"Anh muốn ăn cái gì?"

Vừa nghe vừa ghi nhớ, Tống Tâm Nhiên trở về bàn liền gọi phục vụ lại gọi một bàn thức ăn mang về. Anh định ăn mấy miếng đồ ăn, rồi nói chuyện với Vu Văn vài câu thì nhìn thấy đối phương nhìn mình cười nói :"nếu anh có chuyện quan trọng thì cứ về trước."

" Tôi không có chuyện quan trọng, vừa nãy gọi điện là người thân trong nhà mới tới."

Vu Văn: "Vậy càng không thể chậm trễ, huống chi tối nay tôi còn phải lên máy bay, cần phải nhanh chuẩn bị."

"À..... vậy được, tôi đưa anh đi." Tống Tâm Nhiên nói.

Vu Văn :"Không cần, anh nhanh trở về đi."

Nhìn Vu Văn tươi cười ái muội, Tống Tâm Nhiên có chút bất đắc dĩ. Chỉ có thể lại dặn dò nói: " Sự tình về Quách Dật nếu có tiến triển tôi sẽ nói cho anh, anh đừng tùy ý tin tưởng người khác."

Anh do dự một chút cuối cùng nói: "Kỳ thật, người của tôi đi tìm hiểu về có nói lúc ấy xe bị đất đá ép xuống sông cửa xe mở ra, tỉ lệ Quách Dật còn sống vẫn là rất lớn, sớm hay muộn sẽ có thể tìm được anh ấy, anh đừng lo lắng."

Thấy Vu Văn hai mắt càng thêm sáng ngời, Tống Tâm Nhiên ngược lại cúi thấp đầu xuống, rầu rĩ nói một câu: " Sau khi tìm được anh ấy, tôi lập tức sẽ đưa người về bên cạnh anh, tin tưởng tôi."

Chờ anh ấy nhớ hết mọi chuyện, chờ sau khi anh ấy từ Thi Dật khôi phục thành Quách Dật, người sẽ tới bên cạnh anh, hết thảy hậu quả tôi tất sẽ gánh vác.

Tay cầm theo mấy hộp cơm, bao lớn bao nhỏ đến lúc tính tiền anh mới phát hiện mình không mang theo ví, Vu Văn liền cầm tiền thanh toán. Tuy rằng có chút ngượng ngùng muốn chuyển khoản trở về, nhưng Vu Văn giả cả giận nói: " Anh đã mời nhiều lần như vậy, lại không cho tôi mời lại, có còn là bạn bè nữa hay không."

Lời nói đã đến nước này, Tống Tâm Nhiên cũng chỉ có thể để Vu Văn trả tiền sau đó chào tạm biệt ra về. Lái xe một đường, nước trong hộp đồ ăn bị tràn ra ngoài làm cho cả xe toàn mùi đồ ăn. Tống Tâm Nhiên định mở của sổ nhưng lại lo lắng đồ ăn sẽ bị lạnh cuối cùng vẫn nhẫn nhịn chịu đựng một đường toàn mùi đồ ăn lái xe về nhà. Ra ngoài một hồi, bất tri bất giác đã sáu giờ tối. Trong lòng Tống Tâm Nhiên nhớ đến Thi Dật còn chưa được ăn cơm, liền dẫm mạnh chân ga đi nhanh về nhà.

Tuy rằng là anh lừa người lại đây, nhưng anh cũng không định ngược đãi người ta. Đóng cửa xe lại rồi xách hộp cơm lên lầu. Tống Tâm Nhiên kéo kéo vạt áo, tháng 11 trời hơi se lạnh, áo khoác bên ngoài đã lạnh băng dán lên da khiến anh hơi hơi run rẩy. Hai tay đều cầm theo đồ, đành phải dùng khuỷu tay gõ cữa, gõ vài lần mới nghe được bên trong truyền đến tiếng bước chân.

Cửa vừa mới kéo ra, anh liền nhìn thấy Thi Dật mang vẻ mặt khốn đốn, trên người bọc một cái thảm giường mỏng lộ ra một đoạn xương quai xanh cùng chân trần đi tới đón mình. Tống Tâm Nhiên nhướng mày: " Không chịu mặc quần áo tử tế, chờ anh biến thành ấm sắc thuốc rồi, em sẽ đá anh ra ngoài ngủ cầu vượt nhé, bảo bối."

Thi Dật duỗi tay lấy hộp cơm:" Nếu anh không sơm quay lại, tôi có thể trực tiếp thăng thiên chứ không phải cầu vượt đâu!"

Tống Tâm Nhiên thấy người vội vàng đi đến nhà ăn, muốn đến phòng tắm tắm một cái. Bỗng nhiên anh dừng lại nhìn Thi Dật nói: " anh nhìn thấy ví tiền của tôi không?"

Thi Dật cũng không ngẩng đầu lên duỗi tay chỉ chỉ bàn trà. Trong lòng Tống Tâm Nhiên chợt lạnh, bên trong có ảnh anh và Vu Văn, Thi Dật khẳng định là đã nhìn thấy rồi.

Anh cứng đờ hỏi: " anh không định hỏi em cái gì sao?"

"Không có gì để hỏi." Thi Dật tiếp tục vùi đầu khổ ăn.

Tống Tâm Nhiên duỗi tay lấy ví tiền, mở ra liền nhìn thấy chỗ vẫn để ảnh bị một tấm hình vẽ hoạt hình đè lên. Mặt trên hình vẽ bản hoạt hình là Thi Dật anh tuấn, đầu tóc phiêu phiêu, bên cạnh còn bỏ thêm mấy cái vòng sáng, mà chính anh ở bên cạnh Thi Dật lại bị bạo tẩu phong cách, xấu xí vô cùng.

Tống Tâm Nhiên trầm mặc khép lại ví tiền, đi đến trước bàn cơm lạnh lùng nói: "Đừng ăn nữa, anh hôm nay không có cơm ăn."

Thi Dật lập tức cầm bát cơm nhảy dựng lên tránh hành động đoạt cơm của Tống Tâm Nhiên. Kết quả là người chạy đến đâu cơm rơi đến đó làm Tống Tâm Nhiên vừa tức vừa sốt ruột không ngừng kêu bảo hắn đừng chạy nữa kẻo cơm rơi khắp nhà.

Tống Tâm Nhiên ăn mặc chỉnh tề đuổi theo tên kia chỉ mặc độc một cái quần lót tứ giác chạy quanh nhà. Thi Dật xoay tới xoay lui, đá sô pha, đâm cái bàn, bảy vặn tám xoắn đem một cái nhà đang hoàn hảo của Tống Tâm Nhiên làm cho lung tung rối loạn cả lên, anh vừa khom lưng thở dốc vừa khóc không ra nước mắt nhìn căn nhà tan hoang như chiến trường.

Cuối cùng chỉ có thể lấy phương thức đi ngủ cầu vượt buộc tiện nhân trơn bóng Thi Dật kia ngồi xổm cạnh cửa phòng bên cạnh, đáng thương hề hề ăn cơm.

Mà anh sau khi gọi điện thoại cho dì giúp việc không được chỉ có thể ai thán một tiếng, xắn tay áo vừa lau nhà vừa hung hăng nói: "Chạy nhanh như vậy, anh là con khỉ sao?"

"Anh muốn đánh tôi."

"Ai bảo anh không vẽ cho cẩn thận."

"Tôi cẩn thận vẽ có thể giúp tôi được ngồi cẩn thận ăn cơm sao?"

"Không thể!"

"aaaa."

"...... Lăn trở về đây ngồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro