Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Tất cả thuận lý thành chương, ăn cơm thêm một người, ngủ nướng thêm một người, quần áo thêm một người, lại thêm một người tranh phòng tắm. Tống Tâm Nhiên cảm thấy sinh hoạt của mình không hề biến hóa, chỉ là mỗi ngày đều bị sự lười biếng của cái người này bức chết khiếp.

Tống Tâm Nhiên đứng ngoài cửa, trong tay cầm một hộp sữa bò đông lạnh. Tật xấu ngủ nướng của Thi Dật thực sự là càng ngày càng nghiêm trọng, mỗi lần sau khi anh kêu người dậy, người nọ rõ ràng đã ngồi dậy rồi, nhưng mà chỉ cần anh xoay người đi là lại bò xuống giường.

Tống Tâm Nhiên bắt lấy cổ áo hắn muốn đem người kéo lên, liền sẽ bị người ôm lấy dụi dụi cọ cọ cầu ngủ tiếp một hồi, dần dà liền rèn luyện ra một Tống Tâm Nhiên thiết diện vô tư.

Chỉ thấy Tống Tâm Nhiên đi đến đống chăn bông trước mặt, lật chăn  lên nhét sữa bò vào trong. Thi Dật bị đông lạnh đến cả người co rụt lại, muốn đem sữa bò đẩy ra ngoài lại bị Tống Tâm Nhiên cởi giày tiếp tục bò lên, cả người hình chữ đại (大) đè lên chăn bông không cho hắn động đậy.

Thi Dật luôn miệng xin tha, không ngừng nói: "Tôi tỉnh tôi tỉnh, anh mau tránh ra."

"Anh lại hại em đến trễ làm thì làm sao đâyyy." Tống Tâm Nhiên cau có.

" Quy tắc ngầm đâu" Thi Dật phản bác.

"Ngầm cái rắm, anh mau đứng lên."

"Bảo Bối em đi trước dùng phòng tắm đi."

"Em đã dùng xong rồi."

"Ừm......"

Nửa ngày không phát hiện có tiếng động gì, Tống Tâm Nhiên thăm dò nhìn xuống, phát hiện người này thế mà lại ngủ rồi. Anh dùng tay bạch bạch bạch vỗ mặt Thi Dật lại bị người ôm lấy, lật người đè ở dưới thân hắn."

Thể trọng của Thi Dật không phải nói giỡn, lập tức ép anh đến nỗi hít thở không thông, cả người giống như một con rùa đen đang giãy giụa, lại không thể đem mặt trái lật qua được.

Thi Dật nhắm mắt lại  vui sướng nói: "Tâm nhiên sao em cũng chui vào được, thật tốt quá, chúng ta cùng nhau ngủ đi."

Ngủ em gái anh!! Tống Tâm Nhiên cảm thấy giáo dưỡng của chính mình ngày càng đột phá. Anh liều mạng giãy giụa động tới động lui không may lại làm cho chỗ đó nổi lên phản ứng.

Anh lập tức động cũng không dám động, không thể không để ý đến thiên tính đàn ông buổi sáng sớm được. Thi Dật híp mắt một lát, liền thấy chỗ bụng dưới cưng cứng. Hắn không quá thoải mái cựa quậy bỗng nhiên cảm nhận được có gì đó không đúng

Hắn chậm rãi mở mắt, mắt to trừng mắt nhỏ với Tống Tâm Nhiên, đôi mắt đối phương hoảng loạn, gương mặt nháy mắt đỏ bừng.

Cho nên hắn mới không thèm tin chuyện ma quỷ Tống Tâm Nhiên bịa ra đâu, nói bọn họ trước kia có bao nhiêu dâm loạn, bao nhiêu không biết xấu hổ, người này rõ ràng bị chạm vào có một chút liền lúc kinh lúc rống, còn không có tí kinh nghiệm nào. Thi Dật chơi xấu, cố ý dùng bụng cọ cọ chỗ đó mặt còn giả vờ khó hiểu nói: "Cứng quá, sữa bò bị che nóng lên sao."

Tống Tâm Nhiên cứng họng, duỗi tay dùng sức đẩy tên vô sỉ này ra, khổ nỗi Thi Dật theo phản xạ lại cong gối lên ổn định thân mình vừa vặn đẩy vào giữa háng Tống Tâm Nhiên làm hai chân anh tách ra.

Tống Tâm Nhiên sốt ruột muốn bứt hắn ra, nhổm người ngồi dậy không ngờ Thi Dật vừa cười xấu xa vừa bắt lấy mắt cá chân anh đẩy lên trên ái muội nói: "Không bằng chúng ta ôn tập một chút các tư thế trước đây đi."

"!!!!!"

Tống Tâm Nhiên đã tức đến mức muốn bùng nổ, hai người bọn họ dây dưa qua lại sớm đã quá giờ đi làm, dì giúp việc Tống Tâm Nhiên thuê lại sắp đến.

Dì giúp việc vừa mở cửa phòng cho khách, liền nhìn thấy Tống Tâm Nhiên bị người đẩy trên đầu giường, hai chân mở rộng thành tư thế hết sức dễ hiểu lầm. Âm thanh cửa mở ra làm hai người song song quay đầu lại.

Dì giúp việc: "...... Xin lỗi, thật sự xin lỗi!Hai người tiếp tục hai người tiếp tục."

Thi Dật: "......"

Tống Tâm Nhiên: "......" Dì, dì nghe tôi giải thích...... Sự tình không phải dáng vẻ dì nhìn thấy đâuuuuu

Tống Tâm Nhiên khóc không ra nước mắt.

Dì giúp việc quăng cửa mà đi, Tống Tâm Nhiên tay Nhĩ Khang không thành liền bùng nổ, phẫn nộ đem Thi Dật đè ở dưới thân múa may gối đầu cho hắn ăn liền hoàn sao băng gối.

Thi Dật bị đánh đầu váng mắt hoa mới hoàn toàn tỉnh ngủ. Bị người đá vào phòng tắm, sau khi cẩn thận rửa mặt, hắn sột sột soạt soạt mặc áo sơ mi, tây trang vào.

Động tác hơi có chút không tình nguyện, có lẽ là đang quen mặc trang phục nhàn nhã, hiện tại bắt mặc chính trang nên không thoải mái lắm. Hắn rối rắm thắt cà vạt nâng giọng gọi: "Tâm nhiên, cà vạt!"

Tống Tâm nhiên cầm ipad đi đến thô lỗ cầm dải lụa trước ngực hắn :" anh mặc cái kiểu gì đây, anh trước kia chính là tây trang áo choàng không rời thân, hiện tại mất trí nhớ liền cà vạt cũng không biết thắt sao!!"

Thi Dật nâng tay lên, dáng vẻ đầu hàng xin tha mạng: "Cho nên tôi trước kia thường xuyên mặc  sao?"

Tống Tâm Nhiên vừa định nói một tiếng vô nghĩa, lại đột nhiên nghẹn lại. Trước đây Quách Dật xác thực là tây trang cuồng, nhưng đại đa số đều là kiểu nhàn nhã, thời gian đeo cà vạt đúng là không nhiều lắm.

Vài lần duy nhất gặp hắn đeo cà vạt, không cần phải nói cũng biết là ai giúp hắn mang lên. Bỗng nhiên trong lòng đau xót, động tác trên tay Tống Tâm Nhiên cũng trở nên hung ác. Cà vạt liền buộc chặt đè trên yết hầu Thi Dật khiến hắn lập tức ho ra mấy tiếng, nước miếng phun đầy mặt Tống Tâm Nhiên.

Tống Tâm Nhiên ngẩng khuôn mặt đầy nước miếng , nhìn Thi Dật bị anh đột nhiên làm khó dễ ho đỏ bừng mặt. Tức giận mới vừa dâng lên lại chỉ có thể yên lặng tiêu xuống, cuối cùng lau mặt nói xin lỗi.

Thi Dật nắm lấy tay anh, nước mắt lưng tròng ngước nhìn Tống Tâm Nhiên, chân thành nói: " Bảo bối, vẫn là không đánh đi."

Tống Tâm Nhiên nhướn mày, trong lòng ngược lại hăng hái. Thi Dật nghĩ anh không đánh,anh ngược lại càng muốn đánh một cái xinh xinh đẹp đẹp để chứng minh chính mình.

Ngón tay linh hoạt tung bay, rất nhanh đã ra một chưởng thật xinh đẹp. Tống Tâm Nhiên vừa lòng vỗ vỗ, sau đó thân mình lùi ra sau ngẩng mặt híp mắt, thành thật nói: "Đẹp Trai!"

Thi Dật vừa định cười một cái biểu hiện chính mình phong lưu phóng khoáng, liền nghe thấy Tống Tâm Nhiên nói tiếp.

"Thật không hổ là em đánh tới, thật sự là quá đẹp trai."

"......"

"Làm cái biểu cảm gì thế này?" Tống Tâm Nhiên nhướn mày.

"Tôi đâu có?"

Tống Tâm Nhiên có chút khó xử nhìn hắn vài lần, mới miễn cưỡng nói: "tạm thời nhìn cũng vừa mắt đi."

Dứt lời còn ghét bỏ lắc lắc tay, đem văn kiện nhét vào cặp sải bước rời đi.

Để lại Thi Dật còn đang soi gương, sờ sờ mặt mình nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ gần đây Tâm Nhiên nhìn mình chán rồi, chúng ta đã tiến vào thời kỳ nhạt nhẽo của tình yêu rồi sao?"

Đang lúc cảm khái, liền nghe thấy Tống Tâm Nhiên ở cửa thúc giục. Hắn với tay muốn lấy di động trên bàn lại không cẩn thận quét đổ đồ vật đặt trên bàn xuống.

Đó là một chiếc hộp nhỏ, bên trong đựng một cái đồng hồ. Thi Dật nhìn cảm thấy quen mắt theo bản năng nghĩ nó là của mình. Lấy ra đeo trên tay, cất điện thoại vào trong túi ngay sau đó ra cửa.

Tống Tâm Nhiên mang người đến công ty, công khai sắp xếp văn phòng cho Thi Dật rồi mới qua văn phòng của mình ở cách vách.

Trợ lý có hai người, một người là từ bên nhà Tống Tâm Nhiên phái tới - trợ lý Trần, một người là bản thân anh bồi dưỡng - trợ lý Phương, đương nhiên có rất nhiều chuyện đều là giao cho vị trợ lý được bồi dưỡng kia làm.

Bao gồm chuyện của Thi Dật, trợ lý Phương đều biết một ít. Nhưng hắn cũng không quá mức kinh ngạc, ngược lại tẫn trách đem Thi Dật xuống làm quen với nghiệp vụ.

Cùng chức vụ với trợ lý Phương tính tình ổn trọng vững vàng, trợ lý Trần tính cách nóng vội hơn một chút. Tuy rằng Tống Tâm Nhiên có chút nghi hoặc vì sao người nhà lại phái cho mình một vị trợ lý như vậy nhưng trợ lý Trần vẫn có rất nhiều điểm đáng khen.

Ví dụ như anh muốn biết chuyện gì đó, trên cơ bản trợ lý Trần đều có thể từ mọi con đường nghe được rất nhiều tin tức từ đó lọc ra một ít tin tức hữu dụng báo cáo lại cho anh, hắn còn được gọi là máy bát quái di động. ( bát quái là kiểu như là thích hóng hớt, buôn chuyện .)

Tống Tâm Nhiên đoan chính ngồi ở bàn làm việc phê duyệt văn kiện, trợ lý Trần đứng một bên cùng anh tán gẫu sự tình lớn nhỏ phát sinh ở công ty. Anh một bên nghe một bên xem văn kiện, thường thường còn trả lời hai câu.

Bỗng nhiên Trợ lý trần vỗ vỗ đầu bừng tỉnh nói : "Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên, Phan gia tiểu thiếu gia tới chỉ là lúc đó anh không ở đây."

Tay Tống Tâm Nhiên run lên, bút mực ở trên tờ giấy trắng vẽ ra một vệt thật dài : "Phan Lâm? Hắn tới làm gì."

Phan Lâm tính ra cũng là bạn bè của anh và Quách Dật, Quách Dật đang ở chỗ này anh nên làm cái gì bây giờ.

"Phan thiếu chưa nói."

Tống Tâm Nhiên nghe thấy tin tức này xong liền có chút phiền lòng. Lúc này trợ lý Phương mang Thi Dật quay lại, Tống Tâm Nhiên ngẩng đầu nhìn Thi Dật nói: "Quen thuộc chưa? anh về sau liền đi theo trợ lý Phương đi."

Trợ lý phương ôm một chồng văn kiện mặt vô biểu tình nói: " Thi tiên sinh, mời đi bên này tôi nói thêm cho anh một chút về thói quen của Tống tổng."

Tống Tâm Nhiên vội giơ tay nói: "cái này thì không cần đi, có hai người các cậu là đủ rồi."

Thi Dật thấy mặt Tống Tâm Nhiên có vẻ xấu hổ ngược lại hứng thú hỏi: "Thói quen?"

Phương trợ lý làm lơ Tống Tâm Nhiên cản trở, tiếp tục nói: " vâng, một ít thói quen tương đối đặc biệt."

Vùa nói vừa cùng Thi Dật đi ra ngoài, Tống Tâm Nhiên bất đắc dĩ che mặt, trợ lý Trần nhịn cười nói :"tôi với Phương Phương về sau không có dịp bị rượu phẩm kỳ ba của Tống tổng tàn phá nữa rồi, tốt quá ."

Tống Tâm Nhiên tức giận nhìn hắn một cái: " đừng tưởng các người thoát được, tôi về sau ra ngoài trao đổi hai người các cậu đều phải đi theo."

Trợ lý Trần ngoan ngoãn câm miệng, lúc này điện thoại từ lễ tân gọi qua, Phan Lâm tới.

Tống Tâm Nhiên theo bản năng ngồi thẳng lưng, tới đâu hay tới đó, cái gì phải tới vẫn sẽ tới trốn cũng tránh không khỏi.

Qua một hồi lâu cửa mới mở ra, một người đàn ông cao gầy đi đến, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tống Tâm Nhiên: "Sao lại thế này, Quách Dật hắn...."

Tống Tâm Nhiên bảo trợ lý Trần đi ra ngoài, đứng dậy ngồi lên ghế sô pha thong thả rót cho mình một ly trà :" sao nào?"

Phan Lâm đã đi tới cùng ngồi xuống: "Quách Dật không phải đã xảy ra chuyện sao, tại sao hắn lại ở chỗ cậu, tôi vừa mới gặp hắn, hắn lại còn bày vẻ mặt không quen biết tôi nữa."

Tống Tâm Nhiên đem một ly trà khác đưa cho hắn, liếc mắt nhìn: "cậu không phát dồ mà dọa đến hắn đi."

Măt Phan Lâm tức khắc nhăn thành một đoàn: "Tôi dọa hắn? Hắn không dọa hỏng tôi là đã không tồi rồi, còn nữa Tống Tâm Nhiên cậu không sao chứ, cậu cùng với hắn không phải cả đời không qua lại với nhau sao, hiện tại ngữ khí của cậu ghê tởm như vậy là có ý gì?"

Tống Tâm Nhiên biểu cảm khó hiểu nhìn hắn: " ngữ khí của tôi làm sao vậy?"

"Làm sao vậy? cậu trước kia đều không cho tôi nhắc tới Quách Dật, nhắc đến hắn liền trở mặt, tôi vừa mới không nghe lầm, cậu là đang bênh vực người mình đi?"

"Ừm, chính là bênh vực người mình đấy, làm sao, cậu định cắn tôi chắc."

Phan Lâm mang vẻ mặt không thể tiếp thu, hơn nửa ngày mới nghiêm túc nói: " cậu đừng có nói này nói nọ, vừa nãy tôi định nói với Quách Dật vài câu đã bị trợ lý của cậu đuổi ra ngoài, Quách Dật còn một bộ không quen biết tôi, các cậu đang chơi trò gì vậy?"

Trong lòng Tống Tâm Nhiên thả lỏng một hơi, vẫn là tiểu Phương đáng tin cậy. Tay lạnh nửa ngày mới dần ấm lại, anh rũ mắt nói: " lúc Quách Dật xảy ra chuyện bị đụng tới đầu, hiện tại không nhớ gì cả tôi mang theo anh ấy trở về cùng."

"Vậy cậu cũng nên đem hắn đưa trở về đi!"

"Đưa về nơi nào? về nhà của hắn cùng với Vu Văn?"

Phan Lâm tức khắc cứng họng, nhìn Tống Tâm Nhiên một hồi lâu mới lắc đầu nói: "cậu thật là điên rồi, kể cả cậu có thích Vu Văn cũng không nên làm như vậy. Huống chi, cậu không tự nhìn thấy trạng thái của cậu hiện tại căn bản là đã bắt đầu ..."

Tống Tâm Nhiên bỗng nhiên mở miệng nói: "Cậu hôm nay rốt cuộc tới tìm tôi làm gì?"

Phan Lâm bị anh hỏi, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Cậu quả thực chính là tìm đường chết, cũng không biết nên nói với cậu như thế nào."

Tống Tâm Nhiên đột nhiên bật cười, nhìn ảnh ngược chính mình trong chén trà nói :" Tôi biết, là tôi mua dây buộc mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro