Phiên ngoại Quách Dật -1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phiên ngoại Quách Dật 1

Lúc hắn mở mắt ra lần nữa, thấy bản thân đang ở bệnh viện, bên trong phòng bệnh trống rỗng không có lấy một âm thanh. Một lúc lâu sau hắn mới giật mình phát hiện, mình thế mà cái gì cũng không nhớ rõ, cái gì cũng không biết.

Hắn là ai, đến từ đâu, đã xảy ra chuyện gì đều không nhớ. Bác sĩ nói xe của hắn lao xuống sông, có người báo cảnh sát mới kịp thời đưa đến bệnh viện, hẳn là lúc va chạm bị đụng vào đầu khiến hắn mất trí nhớ.

Lại cô độc mà bình yên qua vài ngày, hắn kỳ thật không có cảm giác gì quá lớn, hơn nữa còn cảm thấy bản thân thoải mái khi ở nơi yên tĩnh bình lặng này.

Hắn không biết trước đây đã trải qua cái gì, chỉ biết rằng mình rất vừa lòng với trạng thái hiện giờ. Có lẽ là ở lúc chưa mất đi trí nhớ, có quá nhiều việc khiến hắn không thể chịu nổi gánh nặng, nếu không, tâm trạng của hắn hiện giờ sao có thể bình yên như vậy, hưởng thụ như vậy, thậm chí là không có quá nhiều tâm tư muốn tìm hiểu quá khứ của mình.

Sau đó có hộ sỹ nói có người tới đón hắn, hắn cũng chỉ là ngây thơ trừng mắt nhìn, im lặng một lúc lâu sau mới đáp một câu :"được".

Lúc người nọ đẩy cửa mà vào, ánh sáng vừa vặn đánh vào sườn mặt cậu ấy, người tới có vẻ là không quá thoải mái mà nheo mắt lại.

Ánh mặt trời làm cho ngũ quan người nọ có vẻ nhu hòa, ngay cả tròng mắt cũng điểm đầy những mảnh nhỏ ánh sáng màu vàng.

Người kia bước vào phòng, biểu cảm trên mặt cũng không có gì biến hóa, chỉ gọt một quả táo đưa cho hắn, nhìn ánh mắt dò xét của hắn nói :" Em là người yêu của anh - Tống Tâm Nhiên, anh tên Thi Dật, Thi trong bố thí Dật trong an nhàn.

Hắn tin tưởng cậu ấy, bởi vì ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tống Tâm Nhiên hắn đã cảm thấy người này đặc biệt thuận mắt. Đúng vậy, chính là thuận mắt, bất kể người này làm chuyện gì hắn đều cảm thấy rất thoải thái.

Tống Tâm nhiên là người đặc biệt dễ đỏ mặt, hơi chút trêu chọc là cả người đều hồng rực lên, mỗi lần đem người trêu chọc chính hắn cũng thực sự vất vả nín cười.

Hai bọn họ khởi hành đi Tam Á, Tống Tâm Nhiên rất không muốn cùng hắn đốt pháo hoa. Nhưng cuối cùng vẫn là đi theo? Ánh mắt còn có một chút không được tự nhiên, làm cho hắn càng vui vẻ, lúc ấy có một loại xúc động rất muốn đem người ôm vào trong ngực, ra sức xoa lên khuôn mặt cậu ấy. Hắn nghĩ hắn vẫn có một chút ác ý, rõ ràng không phải thích như vậy nhưng lại luôn miệng đùa giỡn Tống Tâm Nhiên một chút. Lần đó, hắn vừa mới tỉnh lại liền nhìn thấy khuôn mặt Tống Tâm Nhiên dựa vào rất gần, tim hắn tập tức liền tăng tốc.

Trong lòng hoảng hốt, hắn liền hỏi Tống Tâm Nhiên có phải là muốn đánh lén hắn hay không, đương nhiên là nhận được một đáp án phủ định.

Sau đó Tống Tâm Nhiên mang hắn về, để hắn làm trợ lý bên mình.

Phương Hòa nói với hắn, sau khi Tống Tâm Nhiên uống rượu xong sẽ rất nhây, ví dụ như nhận nhầm người và vân vân. Lúc đó hắn thực sự không vui vẻ lắm, nghĩ đến bộ dáng đó trong đầu lại càng không vui, nhưng lại không kiềm chế được suy nghĩ điên cuồng trong đầu mình.

Đến đêm, Tống Tâm Nhiên uống rượu, Phương Hòa ở bên cạnh hết sức tận tâm thay cậu ấy chắn rượu. Khóe mắt liếc thấy người kia lảo đảo đứng dậy hắn liền đi theo ra ngoài.

Kết quả lúc đưa tay đỡ lấy người đang say rượu kia lại thấy đối phương mơ màng nói, Phương Phương.

Phương Phương? Phương Hòa? Trong lòng hắn nhất thời bốc hỏa, loại cảm giác này, thẳng đến khi từ phòng bao lấy chìa khóa đi ra nhìn thấy Tống Tâm Nhiên đang ôm một cô gái, chợt như núi lửa phun trào.

Không phải nói bọn họ là quan hệ người yêu sao? sao đối tượng liên quan đến Tống Tâm Nhiên cứ một người rồi lại thêm một người là thế nào?

Trong lòng có chút tức giận, hắn liền đem Tống Tâm Nhiên kéo lại, cơ hồ là bởi vì xúc động mà hôn lên mặt Tống Tâm Nhiên một cái.

Lại ra vẻ ngây thơ nói :" Hai người đang nói ai, tôi sao?"

Trên môi vẫn còn vương lại rung động khi vừa hôn xuống cùng với vết thương khi nãy, hiện giờ chỉ còn lại tức giận. Hắn nén giận, không muốn mất phong độ.

Cuối cùng hóa ra lại là hiểu lầm, trái tim treo cao nãy giờ liền buông lỏng. Hắn trầm mặc không nói, trong lòng lại nghĩ, phải chăng mình đang dần tìm lại cảm giác trước đây, là cảm giác thích Tống Tâm Nhiên.

Tống Tâm Nhiên say sưa lặp đi lặp lại mấy lời nhàm chán, đích thực là con ma men, làm cho hai người lăn lộn mấy vòng trên giường, sau đó sắc mặt Tống Tâm Nhiên lại nghiêm nghị, làm bộ như tất cả chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hắn có chút tức giận, ở trong phòng ngây người một lát, cuối cùng không nhịn được đành đi ra ngoài. Ở dưới công ty Tống Tâm Nhiên đi dạo một vòng, lúc đó trời hơi se lạnh, hắn mua một ly cà phê nóng ngồi ở đó uống.

Vừa uống vừa tự hỏi, có phải bởi vì trước đây hắn quá cặn bã làm cho Tống Tâm Nhiên bây giờ mới có thái độ không đúng như vậy? Lăng lăng nhìn sàn nhà công ty, cuối cùng kéo lại cổ áo, hắn phải tìm một chỗ cẩn thận suy nghĩ. 

Địa điểm kia hắn đã từng nói với Tống Tâm Nhiên, đáng tiếc là đối phương có vẻ không có quá nhiều hứng thú. Hắn theo bản đồ tìm đến, là một quán cà phê.

Đây là một quán cà phê chủ đề, có thể vẽ, hắn ngồi bên trong, được hương vị cà phê nồng nàn vây quanh khiến cho tâm tình hắn chậm rãi tốt lên.

Nhàn rỗi cũng không có việc gì, hắn cầm bút kìm lòng không đậu phác thảo hình dáng.

Là khuôn mặt Tống Tâm Nhiên.

Nhịn không được khóe miệng cong lên mang theo nét cười, hắn đột nhiên nhớ đến bức tranh trước đó hắn vẽ Tống Tâm Nhiên đặc biệt xấu, còn đem bức tranh xấu xí nhét vào ví cậu. Người kia đuổi theo hắn khắp phòng cuối cùng còn hậm hực lau sàn nhà.

Tâm tình thản nhiên, tiếng bút chì soạt soạt lướt qua trên giấy, nghe như từng tiếng lòng nói: anh yêu em !

Sau đó, hắn thường xuyên đến quán cafe này, không có tranh vẽ hắn, tất cả đều là một người. Đến cả chủ quán cũng biết điều đó còn trêu trọc hắn vẽ nhiều như vậy là để tỏ tình sao?

Hắn sửng sốt một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười nói :" Đúng vậy, cám ơn anh nha, ông chủ."

"Hả, cảm ơn cái gì?"

Hắn không nói tiếp, chỉ tiếp tục vẽ tranh.

Lại còn đặc biệt đi đến hiệu sách, trong lòng nghĩ muốn tìm một số bài thơ hay.

Kết quả là nhà sách kia không biết có phải là lâu năm rồi không tu sửa hay không, lúc hắn ở trong góc tìm sách, ầm một tiếng, sách trên giá lộp bộp rơi xuống dưới đất. Suýt nữa đem hắn chôn ở bên trong. Ông chủ cùng với nhân viên nhà sách bị dọa không nhẹ, thật vất vả đem hắn đào ra từ đống sách, thấy trên tay hắn cầm một quyển tuyển tập thơ ca, ngốc hề hề nhìn ông chủ cười nói :" Tôi tìm được rồi."

Ông chủ kiên trì muốn đưa hắn đi bệnh viện lại bị lắc đầu cự tuyệt. Chuyện này không thể để Tống Tâm Nhiên biết, nếu không bất ngờ hắn chuẩn bị sẽ bị bại lộ.

Ngồi trên mặt đất ở nhà sách bôi thuốc qua loa, hắn vừa bước chân ra khỏi nhà sách bỗng nhiên đầu truyền đến một trận đau đớn bén nhọn. Hắn ôm đầu, đỡ một bên vách tường, từng hình ảnh bay nhanh trong đầu vụt qua nhưng rốt cục cái gì cũng không nhìn thấy rõ.

Mãi một lúc lâu sau hắn mới lại hoàn hồn. Vừa lúc nãy, giống như nhớ ra gì đó, hắn cảm nhận được tâm hoảng ý loạn, cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt khiến toàn thân hắn run rẩy.

Chờ bản thân khôi phục bình tĩnh, hắn chỉ có thể nhíu mày xiết chặt tập thơ ca trong tay. Nhìn thời gian xong liền quay về, nếu không Tâm Nhiên sẽ sốt ruột, sắp đến ngày đó rồi, phải chuẩn bị thật tốt.

Hắn đang chuẩn bị một màn tỏ tình, là nhờ ông chủ quán cà phê khai sáng. Vừa phấn khích vừa kỳ vọng, hắn ở quán cà phê vẽ mấy chục bức tranh Tống Tâm Nhiên.

Mỗi một bức đều dùng chất liệu đặc biệt viết một câu thơ tình. Hắn nghĩ, chờ sau này hai bọn họ cùng một chỗ, hắn có thể nói cho Tâm Nhiên biết bí mật ngọt ngào này.

Nhưng mà, bí mật này chưa bắt đầu, liền đã kết thúc.

Giống như chút tình cảm đó của bọn họ, còn chưa kịp bắt đầu đã như một tấm gương vỡ, bị đập nát, cắt đứt song phương chỉ để lại mình đầy thương tích.

Hắn nhớ ra rồi.

Lúc trí nhớ ùa về, là khoảng thời gian vô cùng xấu hổ, theo những lần thúc vào liên tục, mang theo hương vị, cảm thụ tuyệt vời nhất, trí nhớ lại từng chút một hung hăng quay về đại não. Hắn là Quách Dật, hắn cùng với Tống Tâm Nhiên không phải người yêu, Tống Tâm Nhiên thích Vu Văn, hắn bị lừa gạt, lại, một, lần, nữa.

Những tiếng rên rỉ của phụ nữ lúc làm tình mà hắn nghe được khi còn bé là thứ khiến hắn không thể chịu đựng nhất sau này khi hắn lớn lên.

Ký ức hỗn loạn trong đầu khiến đầu hắn đau dữ dội, bỗng chốc khiến Quách Dật quên mất mình đang làm gì.

Cho đến khi hắn bắn ra, khoái cảm khiến dương vật nơi bụng dưới run lên. Hắn chợt giật mình, nhìn thân thể phiếm hồng dưới thân, nhìn thấy chính mình còn đang ở trong cơ thể đối phương, tất cả như một cái tát thật lớn, hung hăng giáng xuống mặt hắn. Tống Tâm Nhiên nổi giận, mắng hắn thô bạo. Hắn cũng chỉ có thể lạnh lùng nhìn người khiến hắn không biết nên đối xử như thế nào, nói :" Tống Tâm Nhiên, tôi là Quách Dật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro