Phiên ngoại Quách Dật -2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pn Quachs Dat 2
Ở trên xe taxi, hắn nhìn Tống Tâm Nhiên ngã trên mặt đất chật vật không chịu nổi. Nhưng hắn không thể bỏ qua khúc mắc trong lòng xuống xe nâng người dậy.

Làm những việc hắn không nghĩ hắn sẽ làm, trở thành người hắn không bao giờ muốn trở thành.

Hắn chán ghét nhất, cũng chính là bản thân hắn. Trở lại chỗ Vu Văn, một đường hắn cố gắng khắc chế, cuối cùng vẫn nói ra :" Tống Tâm Nhiên bị thương, cậu đi xem cậu ấy thế nào."

Trở lại phòng, trắng đêm không ngủ.

Sau đó hắn bị bệnh nặng một hồi, liên tục sốt cao không ngừng, trí nhớ mấy tháng này liên tục đan vào một chỗ, trong lúc choáng váng vì sốt cao liên tục nói mơ.

Vì thế hắn không đồng ý để Vu Văn tới chăm sóc mình. Tống Tâm Nhiên thích Vu Văn, nhỡ đâu Vu Văn phát hiện tất cả đều là âm mưu sẽ càng không đồng ý ở cùng một chỗ với cậu ấy.

Hao hết tâm tư cũng chỉ vì Vu Văn, hắn không muốn phá hư chuyện tốt của Tống Tâm Nhiên.

Lại bị lừa thêm lần nữa, quả thực chứng minh hắn không thích hợp để yêu, điểm ấy hắn rõ ràng đã sớm biết, lại luôn nhìn không rõ.

Lúc hết bệnh, hắn nghe nói chân Tống Tâm Nhiên lại bị gãy.

Bực bội.

Tâm phiền ý loạn, cuối cùng không nhịn được trộm đến bệnh viện thăm cậu ấy.

Từ rất xa đã nhìn thấy Tống Tâm Nhiên sắc mặt tái nhợt ngồi trên xe lăn, lơ đãng nghịch điện thoại cạnh hoa viên bệnh viện. Phương Hòa nhanh chóng tiến đến đem thảm đắp lên chân cậu. Quách Dật đứng nhìn một hồi lâu sau đó vẫn là xoay người rời đi.

Không để ý sẽ bớt loạn, đạo lý này hắn đáng lẽ phải hiểu.

Chính tâm lý của hắn mới là có vấn đề, ngay từ đầu người Tống Tâm nhiên thích cũng không phải hắn. Coi như một giấc mộng dài đi. Hai người, tốt nhất vẫn nên không cần gặp lại, hại người hại mình.

Hắn lựa chọn đem quá khứ của hai người chôn chặt trong chiếc hộp, cảnh cáo bản thân rằng : Quách Dật, đừng bao giờ mở ra nữa. Thế nhưng, người ta khi động lòng, bất tri bất  giác lại tạo thành một ít thói quen bản thân không hề biết, hắn vậy mà lại một lần nữa đi đến quán cà phê kia.

Hoàn cảnh quen thuộc, lại làm một số việc bản thân quen thuộc.

Ông chủ nhìn thấy hắn, cười nói :" Đã lâu không gặp, sao rồi, người cậu muốn theo đuổi có theo đuổi được không?" Hắn cười lắc đầu :" Không theo đuổi được."

"Sao có thể, cậu tuổi trẻ lại đẹp trai như vậy."

"Người cậu ấy thích không phải tôi." Tôi cũng không thể ở cùng một chỗ với cậu ấy.

Trong lòng hắn mặc niệm nói ra đoạn sau. Ông chủ xấu hổ cười cười, xoay người tặng cho hắn một ly cà phê chữa khỏi thất tình.

Quách dật có chút buồn cười, nhưng không cự tuyệt.

Chờ phục hồi tinh thần lại, trên giá vẽ là bức tranh vẽ Tống Tâm Nhiên. Hắn nhíu mày, dùng bút chì gạch qua, đem bức tranh hoàn toàn xóa bỏ, tựa như chứng minh cái gì rồi để bức tranh qua một bên.

Lơ đãng quay đầu, liền thấy Tống Tâm Nhiên xuất hiện bên ngoài quán cafe. Chỉ có ngạc nhiên, không có vui vẻ, Tống Tâm Nhiên đến đây làm gì?

Sắc mặt Tống Tâm Nhiên rất tiều tụy, cậu quay đầu thấy hắn đang ngồi trong quán cà phê, biểu cảm trên mặt liền cứng lại.

Quách Dật thu tầm mắt trở về, đặt tiền dưới ly cà phê rồi đứng dậy.

Hắn không thích ngẫu nhiên gặp lại như vậy,  một chút cũng không thích. Rõ ràng mọi chuyện đều đã quyết định, không nên có nhiều việc ngoài ý muốn cùng ngẫu nhiên như vậy.

Điều đó khiến cảm xúc của con người dao động, hắn phải lý trí trước người kia, không để cậu xen vào cảm xúc của mình. Nhưng, khoảnh khắc Phương Hòa ôm lấy Tống Tâm Nhiên, trong lòng hắn thực sự tức giận, không thể khống chế được.

Dù đã nói với bản thân trăm nghìn lần, rốt cuộc không ngăn nổi cảm xúc.

Lúc đi qua hai người bọn họ, Tống Tâm Nhiên níu góc áo hắn. Người ấy xiết chặt góc áo, lại như xiết chặt trái tim hắn.

Hắn hốt hoảng, gần như là cứng đờ người, nghĩ một đằng nói một nẻo :" Đừng trêu chọc tôi nữa, Tống Tâm Nhiên."

Hắn là thật lòng, nhưng hắn không muốn nói ra những lời này.

Nhìn ánh mắt Tống Tâm Nhiên nhanh chóng xám xịt, hắn cảm thấy phòng tuyến của chính mình bị áp lực đánh cho tan tác, bước nhanh ra khỏi nhà hàng.

Hắn còn yêu tống tâm nhiên, trong lòng hắn rõ ràng hiểu được.

Như lời bài thơ kia.

    j'ai envie que tuis pres de moi

          Tôi hi vọng em ở bên cạnh tôi.

    j'ai envie de rire avec toi

         Tôi hi vọng cùng em cười.
-
Yan : vẫn còn hai phiên ngoại H của anh nhiên và anh Dật. Mình đăng trên fb Yan baobei nhé các cậu.
Các cậu vào link fb mình để ở phần giới thiệu. Sau đó vào album ảnh, có album chân tâm thác phó đó ạ, mình để hết c10 và c13 kèm hai phiên ngoại xôi thịt ở đó nhé. Hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro