CHƯƠNG 20(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+Beta: Kay_leeee

Thiên Trọng Xuyên say rượu vừa tỉnh, như trước cảm giác trong lòng không thoải mái, hắn muốn ra ngoài tìm Tửu Thiên uống rượu, nhưng mà dạo quanh một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng của Tửu Thiên.

Hôm nay là ngày cuối cùng núi Diễm Thực mở.

Thiên Trọng Xuyên đi dọc theo cạch sông Ô Mãn, hắn đột nhiên nhớ tới câu Bồ Đề trước kia mình từng đi qua, từng bước từng bước quỳ lạy, khấu đầu thật dài, thế nhưng Phong Trản cuối cùng vẫn chết rồi, chết đến đáng thương như vậy, trước khi chết còn bởi vì lo lắng cho mình mà rơi lệ...... Hắn cầm một tảng đá ném mạnh vào trong nước.

"Làm gì vậy?" Tửu Thiên đi tới: "Tới cạnh núi Diễm Thực nhìn xem đi?"

Thiên Trọng Xuyên ừ một tiếng, đứng lên theo hắn rời đi.

Đi rất xa, hắn liền nghe thấy từng trận nối tiếp từng trận tiếng kêu khóc, Thiên Trọng Xuyên cau mày đi tới gần, thấy núi Diễm Thực nứt ra một cái khe dài, quỷ chết đói bò đầy đất, là dáng vẻ kêu than dậy trời, Thiên Trọng Xuyên vẫn là lần đầu tiên thấy núi Diễm Thực mở ra, không biết trước kia là cái dạng gì, nhưng là lúc này, bên trong lại lóe ra từng trận rồi từng trận ánh sáng lấp lánh, hắn quay mặt nhìn Tửu Thiên, Tửu Thiên cau mày: "......Không hợp lý."

Tửu Thiên muốn đi vào nhìn xem, bị Thiên Trọng Xuyên ngăn lại, hắn ném trường bào của mình xuống đất, không chút do dự tiến vào.

Bên trong rất nóng, thậm thậm chí đến không khí cũng đều nóng hầm hập, Thiên Trọng Xuyên tiến lên phía trước vài bước, liền ngộp thở, hắn nhìn không rõ lắm bên trong, chỉ có thể híp mắt đi thẳng về phía trước, cuối cùng hắn đi tới đầu nguồn ánh sáng, mắt Thiên Trọng Xuyên thích ứng được một chút, đây là một cái ao nhỏ rộng không quá một tấc vuông, bên trong chứa đầy chất lỏng phát ánh sáng, Thiên Trọng Xuyên không có thò tay chạm vào, hắn luôn cảm giác bên trong đang có cái gì đó đang lấp kín, nước trong ao dập dà dập dềnh từng cơn, Thiên Trọng Xuyên đột nhiên cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, hắn thử thăm dò thò tay chạm vào, cái gì cũng không có xảy ra, chỉ cảm thấy lành lạnh.

Hắn chầm chậm thò tay vào giữa ao, mò thấy một đồ vật hình bầu dục, so với bàn tay hắn to hơn một vòng.

Hắn động nhẹ một cái nước ao liền sủi bọt lên ùng ục, Thiên Trọng Xuyên mím môi, vươn hai tay vớt thứ kia lên.

Đó cư nhiên lại là một quả trứng sáng lóng lánh.

Thiên Trọng Xuyên đột nhiên cảm giác dưới chân đang chấn động, hắn ôm thật chặt quả trứng, bước nhanh ra ngoài, Tửu Thiên quan sát thứ đồ trong lòng hắn, hỏi hắn: "Đây là cái gì?"

Không đợi Thiên Trọng Xuyên trả lời, phía sau hắn lại đột nhiên vang lên tiếng nổ tung, Thiên Trọng Xuyên và Tửu Thiên, tính cả đám quỷ chết đói nằm bò trên đất đều bị dội cho toàn thân là nước, thế nhưng hắn lại như không có chuyện gì, siết chặt lấy quả trứng trong lòng rời đi.

Tửu Thiên nhanh chóng đi theo, nhưng đến cửa điện, Thiên Trọng Xuyên liền đóng sầm lại, Tửu Thiên vỗ vỗ cửa, một chút phản ứng Thiên Trọng Xuyên cũng không có.

Hắn thắp sáng tất cả các ngọn nến, trong phòng bừng sáng như ban ngày, Thiên Trọng Xuyên híp mắt đánh giá quả trứng trên bàn, hắn có một suy đoán rất lớn mật, nhưng là bởi vì quá mức điên khùng, hắn không dám ngẫm nghĩ, thậm chí cũng không dám chờ mong, hắn run tay che kín quả trứng, không biết tiếp theo nên làm thế nào.

Khi Tửu Thiên gặp lại hắn, thấy Thiên Trọng Xuyên ngồi ngay ngắn trên mặt đất, lấy hai tay che đậy quả trứng tròn tròn kia, hắn đầy mặt khó mà tưởng tượng nổi: "Ngươi nhặt được thứ gì vậy?"

"......Ta cảm giác," Thiên Trọng Xuyên vô cùng từ tốn nói: "Đây là Phong Trản."

Tửu Thiên hoảng sợ, hắn cảm thấy Thiên Trọng Xuyên rất đáng thương, cầu mà không được, tự bức bản thân đến điên rồi, nhưng mà hắn cũng không dám nói gì, sợ kích thích phải Thiên Trọng Xuyên, đành phải miễn cưỡng lấy lệ: "Thế sao?"

"Ta không có điên," Thiên Trọng Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn: "Rồng không phải ấp ra từ trong trứng hay sao? Đang yên đang lành, sao trong Ác Quỷ Đạo lại xuất hiện một quả trứng? Nếu không phải Phong Trản......"

Nhưng sao có thể sẽ là Phong Trản đây? Phong Trản chết rồi chính là chết rồi, ngay cả thi thể cũng tìm không thấy.

Thiên Trọng Xuyên đột nhiên thay đổi sắc mặt, như giống một kẻ điên tinh thần không ổn định: "Khẳng định chính là em ấy."

Tửu Thiên đành phải im lặng, hắn lo lắng nếu như quả trứng kia không ấp ra được nổi thứ gì, Thiên Trọng Xuyên sẽ giết người, đành phải thường xuyên ngồi bầu bạn bên cạnh hắn, cứ như vậy ngồi đến hơn nửa năm.

Quả trứng kia vẫn không có nổi một chút động tĩnh.

Thiên Trọng Xuyên lại càng ngày càng điên rồi, hắn thậm thậm chí còn cho người chuẩn bị quần áo cho Phong Trản, bởi vì không xác định được cậu mấy tuổi mới có thể biến hóa, từ nhỏ đến lớn đều chuẩn bị, hiện tại ai cũng không dám chọc hắn, lại càng không dám đụng đến quả trứng bảo bối chết người kia.

Tửu Thiên hao tốn nửa năm, thực sự là hao tốn không nổi nữa, hắn cảm thấy bản thân bất kể là xuất phát từ tình bạn bè hay thứ khác đi nữa, đều hẳn là đã nhắc nhở Thiên Trọng Xuyên, thế nhưng hắn vừa bắt đầu câu chuyện, Thiên Trọng Xuyên liền nói: "Đừng lên tiếng!"

"...... Ngươi có thể lắng nghe ta khuyên một câu không?" Tửu Thiên nói: "Cậu ta chết chính là chết rồi____"

Thế nhưng sau khi Tửu Thiên vừa nói dứt miệng, quả trứng kia đột nhiên nứt ra, Thiên Trọng Xuyên cùng Tửu Thiên như đều bị người bóp chặt cổ không dám cử động, thở cũng không dám thở, Thiên Trọng Xuyên vì chú ý, Tửu Thiên vì sợ hãi, hắn sợ Thiên Trọng Xuyên bên trong nở ra một con chim hay là thứ gì đó khác, sẽ phát điên ngay tại trận.

Nhưng quả trứng kia rất chậm rất chậm nứt ra, một mảnh nhỏ vỏ trứng bị thứ gì đó đẩy ra, một cái sừng be bé như ngón tay cô nương chậm rãi thò ra.

Cuối cùng trứng cũng hoàn toàn vỡ ra, thứ ở bên trong lộ ra toàn diện, đó là một con rồng nhỏ toàn thân màu lam nhạt, mềm nhũn gập người, lộ ra đôi mắt xanh ngập nước mắt.

Thiên Trọng Xuyên chạm cũng không dám chạm, hắn hoảng loạn hỏi Tửu Thiên: "Làm sao bây giờ?!"

Cũng không đợi Tửu Thiên trả lời, Thiên Trọng Xuyên liền dùng lòng bàn tay nâng con rồng kia đứng dậy, hô hấp hắn dồn dập, cảm giác bé rồng con yếu ớt đến mức như có thể chết đi bất cứ lúc nào vậy.

Tửu Thiên tỉnh táo hơn hẳn so với hắn, hắn gọi người đi chuẩn bị tốt các thứ, lúc muốn đặt rồng con lên trên ổ đã được lót bằng cỏ khô mềm, Thiên Trọng Xuyên lại không buông tay, hắn cứ một mực muốn để người lấy thêm một lớp cỏ khô mềm nữa rải lên, Tửu Thiên chậc một tiếng: "Ngươi muốn làm nó ngạt chết sao?"

Thiên Trọng Xuyên do dự đặt rồng con lên mặt trên, nhìn cái đuôi bé bé nhòn nhọn như lá cây của nó ve vẩy, phát ra tiếng kêu mềm mại, Thiên Trọng Xuyên không biết nên cho rồng con ăn cái gì, Tửu Thiên nói: "Nó nhỏ như vậy, đừng cho ăn linh tinh."

"Em đấy đói chết thì làm sao?" Thiên Trọng Xuyên nói.

"Rồng đói không chết!" Tửu Thiên nhìn hắn như nhìn kẻ điên: "Ngươi bình tĩnh chút!"

Thiên Trọng Xuyên đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đuổi tất cả mọi người đi.

Rồng con vẫn đang ngủ, Thiên Trọng Xuyên có thể xác định nó còn sống, chỉ là khi nó ngủ cái đuôi sẽ ngẫu nhiên động đậy một chút.

Đợi đến khi nó lại mở mắt ra lần nữa đã là năm ngày sau, nhìn qua nó so với lúc mới sinh ra có sức sống hơn một chút, Thiên Trọng Xuyên nhẹ nhàng chạm ngón tay vào sừng của nó, nó sẽ chủ động cọ cọ .

Thiên Trọng Xuyên nín một hơi không thả lỏng, hắn sai người lấy sữa bò đút nó ăn, rồng con lê chầm chậm dán đầu vào cạnh bát, đột nhiên chúi đầu vào trong, Thiên Trọng Xuyên hoảng sợ, nhanh chóng nhấc nó ra, nhìn nó sặc đến không ngừng run rẩy, lại không dám để nó tiếp tục tới gần cái bát kia, hắn đành phải dùng ngón tay chính mình dính một chút, đưa đến bên miệng nó.

Rồng con ăn một hồi lại không ăn nữa, Thiên Trọng Xuyên lấy vải mềm thấm nước ấm lau người cho nó, nó rất ngoan ngoãn mặc cho Thiên Trọng Xuyên loay hoay làm việc, còn chủ động lấy cái sừng bé con con cọ vào tay Thiên Trọng Xuyên .

Nó bây giờ hoàn toàn duỗi thẳng người, cũng không có lớn bằng bàn tay Thiên Trọng Xuyên, Thiên Trọng Xuyên chạm mạnh nó một cái cũng không dám, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa thân thể nó, lại đặt lên cỏ khô mềm mại.

Lúc Tửu Thiên đến lần nữa, liền thấy Thiên Trọng Xuyên vẫn ngồi một chỗ nhìn rồng con không nhúc nhích, mắt còn không nỡ chớp, hắn cảm thấy tuy rằng bản thân không thể tự mình cảm nhận, những lại vẫn có thể lý giải một chút, hắn ngồi bên cạnh Thiên Trọng Xuyên, thấp giọng nói: "Sao lúc nào nó cũng ngủ vậy?"

Thiên Trọng Xuyên cũng phát hiện, nó tựa hồ rất không có sức sống, phản ứng cũng chậm, thời điểm dỗ nó ăn cái gì đó cũng phải qua rất lâu nó mới có phản ứng, trong lòng Thiên Trọng Xuyên cũng phảng phất lo lắng, nhưng hắn lắc lắc đầu: "Nó vẫn còn nhỏ như vậy, phải đợi lớn hơn chút."

Phong Trản* lại vẫn cứ không có lớn thêm tí nào, cứ mềm mềm như vậy, không có tinh thần, chỉ có Thiên Trọng Xuyên thò ngón tay cọ cọ sừng của nó*, nó mới chớp chớp đôi mắt ngẩng đầu, cũng cọ cọ ngón tay Thiên Trọng Xuyên.

*Tác giả viết là Phong Trản nhưng vẫn dùng 它- chỉ vật, chứ ko phải 他 – chỉ con trai

Cứ như vậy trôi qua hai năm, thời điểm Phong Trản thanh tỉnh cũng không nhiều, chỉ là so với lúc vừa mới sinh ra nhiều hơn một chút, ngay từ đầu Thiên Trọng Xuyên còn có thể an ủi chính mình có thể tất cả rồng đều như vậy, nhưng mà đến sau này Phong Trản gần như là không có thời điểm thanh tỉnh, tỉnh lại cũng không thích ăn gì, Thiên Trọng Xuyên gấp đến độ không biết làm thế nào mới tốt.

Đêm nay, Thiên Trọng Xuyên thực sự là buồn ngủ không chịu được, hắn ôm ổ rồng con lên trên giường, ôm vào trong ngực vừa định ngủ, liền nghe thấy rồng con đột nhiên bắt đầu kêu.

Nó không giống như âm thanh non non nớt nớt lúc làm nũng như bình thường, mà là một bên vặn vẹo giãy dụa, một bên chíp chíp gọi (tự chém), Thiên Trọng Xuyên nháy mắt liền tỉnh táo, run tay chạm vào nó, nó lại đột nhiên chui vào quần áo Thiên Trọng Xuyên, Thiên Trọng Xuyên chỉ cảm thấy trên người nó rất nóng, nóng đến sắp phỏng, lại không dám chạm loạn, sợ làm đau nó, nhưng không qua bao lâu, Thiên Trọng Xuyên liền cảm giác trên người trầm xuống, tựa hồ như có thứ gì mềm mại đè nặng hắn đang động đậy.

Hắn chậm rãi mở quần áo của chính mình, một gương mặt trắng nộn chui ra đối diện với hắn.

Thiên Trọng Xuyên thở mạnh cũng không dám, hắn nhìn chằm chằm bé con trước mắt này, nhìn bé con chớp chớp đôi mắt, nước mắt Thiên Trọng Xuyên đột nhiên chảy xuống.

Tửu Thiên không thể không thừa nhận rằng Thiên Trọng Xuyên vẫn là rất có thiên phú chăm nom trẻ con, hoặc là nói, có kiên nhẫn.

Phong Trản rất yêu khóc, Tửu Thiên còn chưa gặp qua đứa trẻ nào thích khóc như vậy, mỗi lần đều phải khóc đến ho khan, thật sự là khóc đến không động đậy nổi nữa, cậu mới dừng lại, nhưng mà bất kể cậu ta khóc bao lâu, Thiên Trọng Xuyên đều dịu dàng ôm cậu dỗ dành, lau sạch mặt cho cậu, lại ôm cậu đi đi vài vòng.

Thiên Trọng Xuyên cũng hơi kinh ngạc với sự kiên nhẫn của mình, hắn chỉ là cảm thấy, mình cuối cùng cũng tìm được một điểm hy vọng, tìm được một chút cảm giác đang sống, chỉ cần Phong Trản có thể thuận lợi mà lớn lên, hắn không cầu mong gì hơn nữa.

Hắn lần đầu tiên thực sự cảm thấy vui vẻ là khi Phong Trản đưa cho hắn một bông hoa, hắn ngồi xổm xuống nhìn bàn tay nhỏ mũm mĩm của Phong Trản đưa hoa xuống dưới mũi mình, đột nhiên không nhịn được bật cười, cười đến sau lưng Tửu Thiên lạnh vù vù, thế nhưng lúc Thiên Trọng Xuyên nhận lấy bông hoa nọ, phát hiện trong lòng bàn tay Phong Trản đều là gai.

Hắn đau lòng nhanh chóng giúp Phong Trản nhặt gai ra, Tửu Thiên chậc một tiếng, cùng ngồi xổm xuống hỗ trợ, qua một lúc sau, Tửu Thiên không nhịn được nói: "......Thiên Trọng Xuyên, ta nói sự thật ngươi đừng mắng người, đứa nhỏ này có phải có chút ngốc?"

Hắn không phải đang nói đùa, Thiên Trọng Xuyên cũng biết, Phong Trản xác thật là__có chút ngốc nghếch, không phải là cái kiểu ngốc phản ứng đờ đẫn, cậu nhìn rất thông minh, chỉ là đối với những sự việc bên ngoài phạm vi không quan tâm lắm, bản thân lạnh rồi, nóng rồi, hoặc là khát đói bụng, trước giờ cũng không nói ra, trừ Thiên Trọng Xuyên ra, cậu cũng rất ít để ý đến người khác.

Thiên Trọng Xuyên căn bản không trông cậy vào việc Phong Trản còn nhớ rõ mình, cậu có thể sống đã là tốt rồi, thế nhưng Phong Trản càng lớn lên, cái điểm ngốc này biểu hiện càng rõ ràng, trong lòng Thiên Trọng Xuyên vẫn cảm thấy không phải lắm...... Hắn rất đau lòng Phong Trản, vốn là một người thông minh lanh lợi như vậy, bởi vì hắn mà bỗng nhiên phải chịu tội nhiều như vậy.

Thời điểm Phong Trản lớn đến sáu bảy tuổi, còn không học được nói chuyện, nhìn cũng rất nhỏ, cậu rất dính Thiên Trọng Xuyên, luôn muốn hắn bế, có đôi khi Thiên Trọng Xuyên sẽ đặt cậu lên cổ mình, mang theo cậu ra ngoài chơi, có một ngày Thiên Trọng Xuyên ôm cậu ra cạnh sông Ô Mãn ngồi, dùng cục đá nghịch nước, Phong Trản đột nhiên nhỏ giọng nói: "Cha ơi." [=))))))))))))]

"......" Thiên Trọng Xuyên để cậu đứng ngay ngắn, nhìn gương mặt cậu: "Em nói cái gì?"

"Cha ơi," Phong Trản nói như vậy xong, giơ tay xoa xoa mặt Thiên Trọng Xuyên.

Thiên Trọng Xuyên im lặng thật lâu, hắn trầm mặt nói: "Ai dạy em?"

Phong Trản không biết phải làm sao nhìn hắn, lại muốn khóc, Thiên Trọng Xuyên nhanh chóng thả nhẹ ngữ khí dỗ dành cậu, cuối cùng nước mắt Phong Trản vẫn rơi xuống, cậu cảm thấy mình rất là vất vả mới học xong một câu, muốn nói cho Thiên Trọng Xuyên nghe, Thiên Trọng Xuyên còn không vui...... Cậu càng nghĩ càng thấy oan ức, khóc đến mức ho khan, Thiên Trọng Xuyên luống cuống chân tay ôm cậu dỗ dành, dỗ đến khi Phong Trản đói bụng rồi, khóc không nổi, mới không khóc nữa, nhẹ nhàng thút thít, đôi mắt xanh ngập nước nhìn Thiên Trọng Xuyên.

"Đừng khóc nữa," Thiên Trọng Xuyên hôn hôn mặt cậu: "Ta sai rồi, không hung dữ với Tiểu Bảo."

Phong Trản ừm một tiếng, nhưng không biết cậu nghĩ tới cái gì, lại muốn khóc, Thiên Trọng Xuyên chỉ đành vội vội vàng vàng biến ra sừng nhọn của mình, Phong Trản thò tay cầm lấy, lại gần cắn cắn, bị đắng đến mặt mày nhăn tít lại.

Chơi một hồi, rốt cuộc cũng dỗ được Phong Trản triệt để, cậu lại ôm lấy cổ Thiên Trọng Xuyên, mềm mại gọi một tiếng: "Cha ơi."

Thiên Trọng Xuyên sợ lại chọc cậu khóc, chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, miễn cưỡng đáp lại một tiếng.

Thiên Trọng Xuyên ôm Phong Trản trở về, Ác Quỷ và Tu La gặp phải trên đường đi cũng không dám nhìn Phong Trản, Phong Trản cũng lười nhìn bọn chúng, cứ như vậy rúc vào trong lòng Thiên Trọng Xuyên, thò tay sờ mặt hắn.

"Là ai dạy em nói cha ơi?" Thiên Trọng Xuyên hôn hôn tay cậu, rất dịu dàng hỏi.

Phong Trản không biết nói câu khác, đương nhiên không thể trả lời hắn, im lặng nhìn thẳng hắn một hồi, Phong Trản đột nhiên cười nhẹ một cái, một cái má lúm nho nhỏ như ẩn như hiện, Thiên Trọng Xuyên nhìn cậu một hồi, hôn vài cái lên trán cậu, lại ôm cậu chặt hơn chút.

Trở về cung điện, Thiên Trọng Xuyên ôm Phong Trản đút cậu ăn cơm, Phong Trản ăn rất chậm, cũng không ngoan ngoãn mà ăn, Thiên Trọng Xuyên rất có kiên nhẫn cầm thìa đút từng miếng từng miếng, Phong Trản đột nhiên thò tay cầm một miếng thịt giòn giòn đưa tới bên miệng Thiên Trọng Xuyên: "A__"

Thiên Trọng Xuyên ăn rồi, Phong Trản mới chuyển sang ăn của mình, Thiên Trọng Xuyên rất muốn thở dài.

Buổi tối, Thiên Trọng Xuyên đặt cậu vào cái giường nhỏ bên cạnh giường mình, đắp xong chăn, hôn hôn mặt cậu, liền rời đi, Phong Trản lại cầm lấy tay hắn không để hắn đi, Thiên Trọng Xuyên hết cách đành phải bế cậu lên: "Một mình không tự ngủ được sao?"

Thiên Trọng Xuyên sợ mình ban đêm vặn mình đè phải hoặc làm ồn đến cậu, nhưng mà Phong Trản lắc đầu nguầy nguậy, lại còn ôm lấy cổ hắn không buông tay, Thiên Trọng Xuyên đành phải bế cậu vào trong ổ chăn của mình.

Hắn đột nhiên nhớ lại trước kia mình cùng Phong Trản nói đùa, nói cậu nếu là cô nương đến giờ đã có hài tử rồi, sau đó Phong Trản tức giận, mình còn nói nuôi một mình cậu là đủ rồi.....Thiên Trọng xuyên cảm thấy trong lòng rất chua xót, lại có chút muốn cười, hắn vỗ vỗ mặt Phong Trản: "Nuôi em cũng quá là phiền rồi."

Phong Trản không biết có hiểu hay không, chui vào lòng hắn, chớp đôi mắt xanh nhìn Thiên Trọng Xuyên, gọi hắn: "Cha ơi."

Thiên Trọng Xuyên không có đáp lại, hắn vỗ vỗ lưng Phong Trản: "Ngủ."

Phong Trản ừm một tiếng, Thiên Trọng Xuyên đắp kín chăn cho cậu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng Thiên Trọng Xuyên cũng không biết được rõ ràng rốt cuộc là ai dạy Phong Trản gọi như vậy, qua vài năm sau, đợi đến khi Phong Trản đã mười hai mười ba tuổi, tốt xấu gì cũng đã học xong được nói chuyện, cậu chỉ gần gũi mỗi một mình Thiên Trọng Xuyên.

Thiên Trọng Xuyên mất rất là nhiều sức lực mới không làm Phong Trản gọi mình là cha nữa, thế nhưng xưng hô mới, Tửu Thiên nghe lại cực kỳ không thể tiếp thu nổi, Thiên Trọng Xuyên thế mà dạy Phong Trản kêu hắn là phu quân, Phong Trản còn học rất nhanh.

"Thiên Trọng Xuyên," Tửu Thiên ngồi đối diện, nhìn Phong Trản đang dựa vào trong lòng hắn, do dự nói: "Ngươi có dự định gì?"

"Nuôi em ấy lớn cho thật tốt," Thiên Trọng Xuyên để Phong Trản ngồi vững, Thò tay xoa xoa đầu của cậu, lại cầm miếng mứt quả đút cho Phong Trản: "Còn có thể có dự định gì nữa?"

"Ta chính là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi không định đến nhà cậu ta......"

Thiên Trọng Xuyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt rất âm trầm: "Ngươi có ý gì?"

"Ta không có ý gì cả," Tửu Thiên sợ hắn phát điên lên ngay bây giờ: "Dù sao cũng là hài tử nhà người ta...... Có đúng không?"

Sau khi Phong Trản chết đi, Thiên Trọng Xuyên cùng nhà cậu có một trận ầm ĩ khá khó coi, nhất là Phong Hà, nói rất nhiều lời khó nghe với Thiên Trọng Xuyên, như phát điên mắng hắn hại chết đệ đệ chính mình, hận không thể làm hắn chết không tử tế.....

Thiên Trọng Xuyên không phải người hẹp hòi, bị mắng vài câu cũng không sao cả, huống hồ người nhà Phong Trản mắng hắn cũng là có tình có lý, hắn vẫn còn sống tốt đã là sự nhường nhịn lớn của bọn họ, hắn chỉ nhớ sự quan tâm để ý của người nhà Phong Trản đối với Phong Trản năm đó, hắn sợ Phong Trản sẽ bị đoạt đi mất.

"Hài tử của ai?" Thiên Trọng Xuyên lạnh như băng nói: "Ta ấp em ấy từ trong trứng ra, ta nhìn em ấy biến hóa, ta đút em ấy ăn cơm dỗ em ấy ngủ chọc em ấy cười, từ lúc em ấy còn chưa lớn bằng bàn tay cũng chính là ta nuôi dưỡng, như thế nào liền thành hài tử của người khác?"

Hắn theo bản năng ôm chặt Phong Trản, Phong Trản không hiểu đã xảy ra chuyện gì, căng thẳng nhìn Tửu Thiên, Tửu Thiên chậc một tiếng: "Người ta cũng không giành hài tử của ngươi....."

Thiên Trọng Xuyên không nói gì, hắn xụ mặt, ấn đầu Phong Trản dựa vào trong lòng chính mình, thò tay sờ khuôn mặt ấm áp của cậu, qua một hồi lâu, Thiên Trọng Xuyên mới tỉnh táo lại

"Ta giành với bọn họ, được chưa?" Hắn giơ tay sửa sang lại mái tóc dài của Phong Trản: "Phong Trản hiện tại không hiểu chuyện, chờ em ấy hiểu chuyện rồi, nhớ được sự việc trước kia rồi, nếu em ấy muốn trở về, ta đương nhiên có thể mang em ấy trở về."

Phong Trản đột nhiên ngẩng đầu lên, gọi hắn: "Phu quân, ăn cơm."

Thiên Trọng Xuyên ừ một tiếng, hôn nhẹ lên mặt cậu, ôm cậu đi ăn cơm.

Tửu Thiên khó tin lắc lắc đầu, cầm một miếng mứt quả ngọt đến phát ngấy đút vào trong miệng.

____________________________

Eo ơi bé yêu Phong Trản cư tê chết mất hự hự ヽ(゚ー゚ヽ)ヽ(゚ー゚)ノ(ノ゚ー゚)ノ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro