CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kay_leeee

Thiên Trọng Xuyên tựa hồ còn canh cánh trong lòng những giọt nước mắt của Phong Trản, trên đường trở về, hắn lại tốt bụng cõng Phong Trản, bước đi vô cùng ổn định.

Phong Trản nằm trên tấm lưng ấm áp của hắn, chỉ cảm thấy trời đất thật rộng lớn, bất kể là người hay là yêu, đều chỉ như một hạt bụi. Những vấn đề phức tạp trong tâm trí, sớm muộn cũng có ngày phải đối mặt, từ trước đến nay cậu sớm đã gặp nhiều những kỳ huyễn phong vân lạ kì, nếu không có đạo lí sẽ chẳng giải quyết được nan đề của chính mình.

Tuy không biết Thiên Trọng Xuyên từ đâu đến, muốn đến đâu, nhưng cậu quyết định không hỏi, Phong Trản cảm thấy rất thần kì, hai người bọn họ rõ ràng hoàn toàn không biết chút gì về nhau, nhưng đột nhiên cậu lại cảm thấy Thiên Trọng Xuyên giống như một người bạn đã quen biết từ rất lâu.

Hai người trở về miếu, Thiên Trọng Xuyên chưa tiến vào, hắn nâng Phong Trản lên trên lưng một chút, nhẹ giọng nói: "Ôm chặt."

Phong Trản vô thức nghe lời, ôm chặt lấy cổ hắn, Thiên Trọng Xuyên ơ tay gõ gõ vào cửa miếu, thanh âm tuy không lớn, thế nhưng giữa đêm khuya yên tĩnh lại như âm thanh của thứ gì đó vừa nổ tung, dọa Phong Trản nhảy dựng lên.

Một lúc sau, Phong Trản nghe thấy ba tiếng đáp lại, dường như là thanh âm từ bên trong truyền đến, cậu cảm thấy một trận sởn tóc gáy, im thin thít không dám động đậy, lúc này Thiên Trọng Xuyên mới đẩy cửa ra, cõng cậu vào phòng.

"..... Vừa rồi là âm thanh của cái gì vậy?"

Phong Trản ngồi trên giường, căng thẳng hỏi hắn.

"Quỷ trong miếu," Thiên Trọng Xuyên tùy tiện nói cho Phong Trản: "Ban đêm quỷ tỉnh lại, chúng ta trở về là quấy rầy bọn chúng, cho nên phải gõ cửa, chúng nó đáp lại, chúng ta mới có thể tiến vào."

Phong Trản sợ tới mức cứ nép vào bên trong, Thiên Trọng Xuyên lại nói cho cậu: "Về sau buổi tối nói chuyện làm việc đều phải nhẹ nhàng, nơi ở của người, cũng là nơi ở của quỷ, chúng ta đều là đang tá túc, biết chưa?"

"Ngươi đừng nói..." Phong Trản lúc còn nhỏ đã dám xách kiếm chém một con chó đầu còn to hơn rồng, nhưng cậu vẫn hơi sợ quỷ, trong nhà cậu chưa bao giờ xuất hiện đồ vật ô uế này nọ, Phong Trản nghe Thiên Trọng Xuyên đang nói vô cùng nghiêm túc, càng cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh: "Ta muốn đi ngủ."

"Ngươi nói mớ, không sợ bị nghe thấy sao?" Thiên Trọng Xuyên ghé sát vào: "Chúng nó nghe được mà tới, sẽ dọa đến lũ chó."

Phong Trản không nhịn được thò tay bắt lấy tay Thiên Trọng Xuyên, kéo hắn lại gần: "Ngươi đừng nói nữa!"

Thiên Trọng Xuyên im lặng một hồi, đột nhiên cười to, tay hắn tùy tiện xoa xoa đầu Phong Trản: "Dọa ngươi sợ rồi! Ngươi thật dễ lừa, trong miếu nào có quỷ."

Phong Trản thở ra một hơi nhẹ nhõm, cậu thở phào ngã nhào lên giường: "Vậy vừa rồi là ai ở bên trong gõ cửa?"

"Gõ cửa gì?" Thiên Trọng Xuyên rất nghi hoặc nói.

Phong Trản lại cảm thấy kinh hoảng, cậu không biết rốt cuộc Thiên Trọng Xuyên có phải lại đang hù dọa mình không, lúc đi ngủ, cậu vụng trộm nhích gần về phía Thiên Trọng Xuyên, chờ hắn ngủ say rồi liền nắm chặt lấy cổ tay hắn.

Ngày hôm sau thời điểm Thiên Trọng Xuyên tỉnh lại phát hiện cổ tay mình bị nắm chặt, hắn cúi đầu nhìn một thôi một hồi, mới nhẹ nhàng nhấc tay Phong Trản ra.

Thời tiết hôm nay không tồi, Thiên Trọng Xuyên dọn dẹp sân sạch sẽ, đóng cửa miếu đóng lại rồi thả lũ chó con kia cho chúng chạy nhảy trong sân, trái tim ma vật kia vẫn còn treo lơ lửng dưới mái hiên, hắn ngẩng đầu nhìn, hơi hơi cuốn đầu lưỡi huýt sáo, Thanh Điểu dưới mái hiên lập tức tung cánh bay xuống, lượn quanh vai hắn rồi lại bay đi.

Thiên Trọng Xuyên làm xong cơm liền gọi Phong Trản tới ăn, dường như Phong Trản không dễ chịu lắm, ôm đầu vỗ vỗ hai cái.

"Làm sao vậy?" Thiên Trọng Xuyên hỏi cậu.

"Ngủ không ngon," Phong Trản thấp giọng nói: "Nằm mơ."

Mơ thấy cái gì, Phong Trản cũng chẳng rõ, cậu chỉ mơ hồ nhớ ra đây cũng chẳng phải giấc mộng đẹp gì, chậm rãi ăn một bữa cơm, Phong Trản đứng dậy vào trong sân ngồi phơi nắng.

Thiên Trọng Xuyên cầm nan tre trong tay ngồi kế bên cậu, hắn cúi đầu rất cẩn thận đan giỏ trúc, Phong Trản sờ sờ, Thiên Trọng Xuyên thuận miệng nói: "Đan giỏ trúc, cái cũ không dùng được nữa."

"Ngươi biết thật nhiều thứ," Phong Trản ngước cằm: "Là học được từ ai vậy?"

Thiên Trọng Xuyên là một người có thể từ "không" biến thành "có", có thể thấy được rõ qua từng ngày, đối với trong mắt kẻ chân tay vụng về như Phong Trản rõ ràng vô cùng lợi hại.

Thiên Trọng Xuyên nghĩ, quả nhiên là một cậu nhóc, cái này có gì đáng hâm mộ?

"Tự mình học, làm nhiều thành quen." Thiên Trọng Xuyên ra tay rất nhanh, nhanh nhẹn đan xong một giỏ trúc, tay hắn lắc lắc mùn trúc, thò tay bắt lấy một con chó nhỏ bỏ vào trong, gọi Phong Trản lại ôm lấy.

Hắn không thể không thừa nhận rằng bản thân đã trải qua cô đơn lâu rồi, nhặt về vài con hỏa hồ, giao long, chó nhưng không một con nào biết nói chuyện, hắn một mình ở lại nơi này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhặt được một con có thể cùng mình nói chuyện phiếm, vì vậy hắn liền đối xử với Phong Trản kiên nhẫn hết mức có thể.

Tuy rằng ban đầu nói: "Nếu ngươi muốn đi, lúc nào cũng có thể đi." Nhưng nghĩ lại thì, nếu Phong Trản có thể ở lại đây lâu hơn thì thật tốt.

Hắn quay đầu nhìn Phong Trản, thiếu niên mặc quần áo rộng thùng thình của mình, lộ ra một ít xương quai xanh, ngoan ngoãn ôm giỏ, mơ màng nhìn về hướng có hắn, đột nhiên Thiên Trọng Xuyên cảm thấy thương xót, nếu Phong Trản thật sự có một đôi mắt có thể nhìn thấu được thời vận kiếp sau, cuộc đời cậu sẽ chẳng thể trôi qua được một cách bình yên an ổn.

Hoài bích kỳ tội*

*Trong câu "thất phu vô tội, hoài bích kì tội" :một người không có tội bởi vì mang ngọc quý mà thành tội – ý nói những người vì sở hữu vật quý báu mà bị người khác hãm hại ganh ghét.

Thiên Trọng Xuyên dường như có thể tưởng tượng ra được cuộc sống vốn từng ngày từng ngày trôi qua an ổn trước kia của Phong Trản, nhưng lại bởi vì Ma La muốn lấy lòng Quỷ Vương, chỉ trong một đêm vận mệnh liền thay đổi, nhà cậu thành ra sao, Thiên Trọng Xuyên không tùy tiện mở miệng hỏi cậu, hai người giống như hai con chim bay lượn trên bầu trời mênh mông ngẫu nhiên tụ cùng một điểm, chỉ hợp rồi lại tách ra. Thiên Trọng Xuyên lông cánh cường tráng, hắn đối với chú chim non Phong Trản bị mù này so với chỏ nhỏ chạy tới chạy lui kia, sinh nhiều hơn một chút thương xót từ tận đáy lòng.

Nghĩ đến đây hắn đứng dậy, xoa nhẹ tóc Phong Trản: "Chờ ta một lát, tìm cho ngươi vài đồ ăn ngon."

Phong Trản ừm một tiếng, thò tay vào trong giỏ, ôm lấy chó nhỏ mập mạp kia, đưa giỏ cho Thiên Trọng Xuyên, rất nghe lời chờ hắn trở về.

Miếu vốn gần kề núi, nhiều năm như vậy lại không có bóng người, cây cỏ vẫn sinh trưởng rất tốt, nếu cẩn thận tìm kiếm, vẫn sẽ có không ít đồ có thể ăn, Thiên Trọng Xuyên cẩn thận phân biệt, hái một đống trái cây ném vào trong giỏ, mang về cho Phong Trản.

Hắn lấy nước giếng rửa sạch, chọn quả trái cây đỏ nhất đưa cho Phong Trản, Phong Trản ngửi ngửi: "Sao có thể thơm như vậy?!"

Thiên Trọng Xuyên cũng ngửi ngửi, quả thật có mùi: "Không thích ăn sao? Còn có loại khác."

Phong Trản lại ngửi ngửi, há miệng cắn một miếng nhỏ, cảm thấy rất ngọt, cậu không suy nghĩ nhiều nữa, không đến mấy miếng đã ăn hết sạch trái cây cỡ bàn tay kia.

Phong Trản ăn trái cây xong, vẫn hơi lưu luyến thòm thèm liếm liếm khóe miệng, liền bỏ hạt quả xuống đứng dậy giúp Thiên Trọng Xuyên rửa rau.

Nước rất lạnh, Phong Trản thử thò tay vào trong liền thở phào một hơi, trời thật là nóng. Cậu cúi đầu, mái tóc dài trượt vào trong nước, Thiên Trọng Xuyên đi tới cẩn thận giúp cậu vén mái tóc dài ra sau, đầu ngón tay khẽ chạm qua làn da cậu, Phong Trản cảm thấy rất nhột, không nhịn được nghiêng đầu cọ cọ kẹp lấy ngón tay Thiên Trọng Xuyên.

Tay phải Thiên Trọng Xuyên bị cái cổ ấm áp của cậu giữ lấy, tay trái vẫn cầm tóc cho cậu, nhẹ giọng nói: "Đừng nghịch, buông ra nào."

Phong Trản buông hắn ra, Thiên Trọng Xuyên cầm lấy một sợi dây vải màu đỏ giúp cậu buộc tóc, hắn phát hiện tóc của Phong Trản không phải là thuần đen, dưới nắng mặt trời ánh lên một chút màu lam, đột nhiên hắn nhớ lại thời điểm Phong Trản biến thành rồng, vảy rồng chính là màu này.

Phong Trản không được tự nhiên đứng lên rời đi.

Cậu liếm liếm môi, rất muốn đi tắm một cái, cậu thấy cơ thể có chút khô nóng.

Loại cảm giác này duy trì liên tục đến tận buổi tối, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng, Thiên Trọng Xuyên thò tay sờ trán cậu, cậu mím môi né tránh một chút.

"Miệng vết thương lại nứt ra sao? Phát sốt?" Thiên Trọng Xuyên nói xong, để Phong Trản nằm trên giường, thò tay cởi y phục cậu ra xem.

Miệng vết thương đã khép lại như dự liệu, sương sớm quả nhiên hữu dụng, Phong Trản không rõ tại sao lại trông như vậy, Thiên Trọng Xuyên cũng không rõ là ai đã cắn cậu. Cậu để lưng trần, vết thương đã khép lại, trong phòng thắp đèn, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào, thiếu niên giống như một viên ngọc hoàn mỹ nhẵn nhụi, Thiên Trọng Xuyên giúp cậu mặc lại quần áo lại nghĩ đến cái câu "tế phẩm" kia, hắn đánh giá Phong Trản, không tự chủ được tưởng tượng đến dáng vẻ tay chân cậu bị trói lại đặt vào trong rương.

Phong Trản không thoải mái cọ cọ chăn, lại thở ra một ngụm nhiệt khí ướt át, cậu nhỏ giọng thầm thì: "Thật nóng."

"Vậy đêm nay đừng đắp chăn." Thiên Trọng Xuyên giúp cậu nằm ngay ngắn, đứng dậy thổi tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cậu.

Hắn rất nhanh đã ngủ, Phong Trản lại không có cách nào ngủ được, cả người cậu rất nóng, hơn nữa lại rất mẫn cảm, ưỡn lồng ngực hít sâu một hơi, cậu duỗi tay không cẩn thận chạm đến tay Thiên Trọng Xuyên, Thiên Trọng Xuyên trên người không nóng, cậu không tự chủ được nằm dán vào bên cạnh Thiên Trọng Xuyên, qua một hồi liền làm hắn tỉnh dậy.

Thiên Trọng Xuyên tính tình rất tốt hỏi cậu làm sao, Phong Trản như chịu không nổi rầm rì: "Thật nóng."

Thiên Trọng Xuyên chống tay ngồi dậy, đêm nay ánh trăng rất sáng, hắn nhìn rõ được Phong Trản đang hơi hơi cau mày, không kìm được thở dốc, nặng nề phun ra hơi thở ẩm ướt.

Thiên Trọng Xuyên thò tay lại sờ sờ trán cậu, Phong Trản lập tức dựa vào một chút, tựa hồ rất thích hắn chạm đến. Hai tay cậu nắm chặt chăn, trên trán nổi một tầng mồ hôi, cơ thể cũng vô cùng ẩm ướt, quần áo đều dán vào da, nóng đến mức cơ hồ thần chí không rõ.

Ngón tay thon dài của Phong Trản tự mình thoát y phục xuống, cậu mở mắt, đôi đồng tử tràn ngập mơ màng, Thiên Trọng Xuyên mắt thấy cậu đem chính mình cởi ra hết, đầu khẽ cọ cọ lên gối.

Hắn phát hiện có gì đó thò ra từ trong tóc Phong Trản, ghé sát vào xem, cư nhiên là hai cái tai rồng nhòn nhọn, hơi hơi cuộn lại, mặt trên mọc một lớp lông mao xanh, Thiên Trọng Xuyên thò tay sờ sờ, lớp lông mao kia rất mềm mại.

Phong Trản rên rỉ một tiếng, cậu né tránh, tựa hồ Như Thiên Trọng Xuyên vừa sờ đúng vào điểm mẫn cảm, cậu cắn răng nhẫn nại một hồi, chống tay ngồi dậy, trần trụi trèo xuống giường, mềm nhũn bước ra ngoài.

"Muốn đi đâu?" Thiên Trọng Xuyên đem cậu kéo lại.

"Muốn tắm, quá nóng."

Phong Trản không nhịn được cọ cọ trán vào vai Thiên Trọng Xuyên.

"Chờ một lát, ta đi lấy nước cho ngươi." Thiên Trọng Xuyên kéo cậu về nằm xuống, lại xuống giường, tìm đến bồn nước, động tác hắn lưu loát múc một chậu nước giếng mát lạnh.

Phong Trản nhũn chân không đi nổi, cơ hồ là bị hắn ôm đặt vào trong nước lạnh, đây là một bồn tắm gỗ rất lớn, Thiên Trọng Xuyên không thường dùng, Phong Trản hơi hơi co chân, toàn bộ nửa người trên đều ẩn trong nước, đầu cũng chìm vào trong, qua một hồi liền phun một mảng bọt khí.

Thiên Trọng Xuyên ngược lại không hề lo lắng con rồng này sẽ chết đuối, hắn sợ Phong Trản xảy ra chuyện khác, cậu biểu hiện rất giống như phát tình, hắn không biết tại sao lại như vậy, cũng không biết ngâm nước lạnh có giúp ích gì cho cậu hơn không, lo lắng đứng ở bên cạnh theo dõi, qua hồi lâu Phong Trản cư nhiên lại ngủ mất, Thiên Trọng Xuyên cảm thấy dở khóc dở cười, hắn nhấc cậu lên, lấy quần áo cũ lau sạch sẽ, lại đem cậu đặt lên giường.

Lộn xộn hồi lâu Thiên Trọng Xuyên lại không ngủ được, hắn nhìn vẻ mặt thư thái của Phong Trản, liền ra ngồi ở trong sân, dưới ánh trăng dùng đao tước ra một cái còi bằng trúc, kề lên miệng nhẹ nhàng thổi.

Hắn vừa thổi, một trận gió âm u lại kéo đến, ánh trăng cũng không còn sáng như trước, Thiên Trọng Xuyên ngẩng đầu nhìn, là bị mây che đi mất, hắn hơi hơi cuốn đầu lưỡi, còi trúc lại vang lên, thổi một khúc tiêu điều.

Đêm nay Phong Trản ngủ không ngon, cậu nằm mộng, mơ thấy một mảnh sương mù lượn lờ trong hoa trì, cậu ở bên trong hoa trì kia, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra ngoài được, có cái gì đó cứ cuốn lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu thầm thì hát, là một khúc ca rất sống động, cái đó cứ cuốn lấy cậu rên rỉ, rên rỉ đến mức cậu càng ngày càng xao động, cậu không tự chủ được trở mình, giữa hai chân đã ướt một mảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro