CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kay-leeee

Ngày hôm sau trời đổ mưa, không khí ẩm ướt.

Phong Trản tỉnh dậy một hồi, nhớ lại chuyện phát sinh ngày hôm qua, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong phòng rất im lặng, Thiên Trọng Xuyên không ở đây, cậu sờ soạng xuống giường đột nhiên phát hiện giữa hai chân lành lạnh.

Phong Trản còn chưa đến tuổi phát tình, cậu không biết được tối qua rốt cuộc bị làm sao. Trên chóp mũi vẫn thoang thoảng một hương thơm mát, suy nghĩ một hồi, nhớ ra là hương vị trái cây vừa ăn hôm qua.

Phong Trản trầm mặc, cậu liền cứ như vậy ngồi trân trân trên giường với chiếc quần bị dính bẩn, có chút co quắp bất an chờ Thiên Trọng Xuyên, qua một lúc lâu, cậu mới đợi được Thiên Trọng Xuyên trở về.

Điểm tâm hôm nay là cháo, rất ngọt, còn có một chút gì đó cứng cứng, Thiên Trọng Xuyên nói cho cậu: "Bên trong còn có tổ ong mật*, có thể ăn, ngươi thử xem."

*Tổ ong mật

Phong Trản đem chúng ăn hết, vẫn cảm giác cả người mình phát ra một mùi kì quái, cậu uống cạn cháo, do dự hồi lâu mới nói: "Ta muốn thay quần."

Thiên Trọng Xuyên nhìn cậu một cái, ừ một tiếng, lại không nói gì khác, chờ hắn dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, Thiên Trọng Xuyên kéo Phong Trản lên giường, hai ba cái liền thoát quần cậu, lại tiện tay lấy một cái quần mới giúp cậu thay, Thiên Trọng Xuyên không hề cố tình nhìn vật giữa hai chân Phong Trản, chỉ là bất ngờ vô tình đưa mắt, là một vật nhỏ mềm mềm hơi co lại.

Mặt Phong Trản đơ lại một chút rồi đỏ ửng, toàn thân cậu cứng đờ, thế nhưng thấy Thiên Trọng Xuyên lại dường như không để ý lắm: "Giúp ngươi thay, nhưng đổi lại ngươi phải tự mình tẩy rửa."

"...... Ừm," Phong Trản qua hồi lâu mới lên tiếng: "Ta biết rồi."

Hôm nay việc muốn làm có rất nhiều, Thiên Trọng Xuyên muốn đem số rau trong vườn thu hoạch hết, còn phải tự mình tu chỉnh lại bếp lò trong phòng bếp, cũng muốn mang mấy chó con kia ra ngoài tắm rửa. Hắn lấy một ít đất, bắt chéo chân ngồi dưới đất làm việc, phòng bếp rất lớn, cũng rất sáng sủa, trước kia các tăng nhân nấu cơm cho mọi người cũng đều là ở trong này làm.

Phong Trản ngồi bên cạnh hắn chờ đợi, có chút lơ đãng, cậu cảm giác ngày qua ngày cứ trôi qua như vậy cũng tốt, cậu đã dần dần quen thuộc, nếu không phải bản thân còn có chuyện buộc phải làm, cứ ở lại nơi đây sống với Thiên Trọng Xuyên cũng không phải chuyện gì xấu.

Thời điểm không nhìn được, lỗ tai lại rất minh mẫn, cậu có thể nghe thấy âm thanh Thiên Trọng Xuyên trát bùn sửa bếp, còn có tiếng Thiên Trọng Xuyên hít thở vững vàng, lọt vào lỗ tai Phong Trản, tựa như âm thanh của gió luồn qua từng lá cây, cậu đột nhiên muốn tìm một người để dựa vào, cảm giác một con người bình thường như Thiên Trọng Xuyên so với rồng đáng tin cậy hơn nhiều.

Nghĩ như vậy, Phong Trản lại có chút không tự nhiên, cậu nhớ tới thời điểm buổi sáng Thiên Trọng Xuyên tùy tiện giúp mình cởi quần.

Cậu vô thức liếm liếm môi.

Làm mấy việc vụn vặt trong nhà bao giờ cũng không tránh được mệt mỏi, Thiên Trọng Xuyên bận rộn đến tận buổi chiều, Phong Trản lại rảnh rỗi chờ đợi, chờ hắn bận rộn xong mới nói với hắn: "Muốn đi lên phía trước xem một chút."

Đại Hùng bảo điện cách nơi này không xa, Thiên Trọng Xuyên dẫn theo cậu đi, không nói gì, trên đường tràn đầy cỏ dại, Phong Trản nghiêng nghiêng ngả ngả, Thiên Trọng Xuyên đành phải giữ chặt tay cậu, hai người đi hồi lâu mới đến, Thiên Trọng Xuyên nhấc Phong Trản qua bậc cửa cao, giải thích cho cậu: "Đây là Đại Hùng bảo điện, thờ phụng ba vị phật."

Ba tượng phật trang trọng uy nghiêm, lần lượt là phật Thích Già, phật Nhiên Đăng cùng phật Di Lặc, Phong Trản được hắn kéo theo, đến gần phật Di Lặc, hắn giải thích cho cậu: "Ngươi có thể bái phật Di Lặc, nghe nói người sẽ phù hộ cho kiếp sau của ngươi."

Tu kiếp sau, Phong Trản chưa nghĩ qua, long thọ mệnh rất dài, kiếp sau đối với cậu không hề ý nghĩa, nhưng là Thiên Trọng Xuyên đã nói như vậy, Phong Trản liền đáp ứng, cậu nghiêm túc quỳ xuống dập đầu mấy cái, lại lần mò cầm lấy một nén hương đã phủ đầy tro bụi, Thiên Trọng Xuyên lại đang nhìn chăm chú ngoài cửa, đến khi hắn quay đầu, Phong Trản đã giữ nó ở trong tay.

"... Bỏ xuống," Thiên Trọng Xuyên nhẹ giọng nói: "Không được tùy tiện đụng chạm."

Phong Trản nhanh chóng buông xuống, cậu có chút mơ hồ mím môi nhìn về hướng Thiên Trọng Xuyên, tuy rằng cái gì cũng không nhìn thấy, Thiên Trọng Xuyên cũng không có quở trách cậu, thế nhưng cậu vẫn mẫn cảm nhận ra Thiên Trọng Xuyên có chút không vui.

"Xin lỗi, ta không biết." Phong Trản nói.

Thiên Trọng Xuyên ừm một tiếng, Phong Trản giơ tay kéo kéo hắn: "Trở về đi."

Đôi tay kia lớn lên rất dễ nhìn, nhỏ nhắn mà thon dài, móng tay gọn gàng đều đặn hơi hơi có màu hồng nhạt, Thiên Trọng Xuyên nhìn chằm chằm vào bàn tay cậu hồi lâu, hắn không cử động, Phong Trản không biết phải làm sao, tay thử thăm dò hướng Thiên Trọng Xuyên vươn ra, giống như một chú chim nhỏ cô đơn, Thiên Trọng Xuyên chầm chậm chầm chậm vươn tay, nắm lấy, không nói một lời liền dẫn cậu đi.

Hai người quay lại đường cũ, cùng nhau trở về phòng, Phong Trản ngồi ở trên giường, vẫn chưa buông tay Thiên Trọng Xuyên, cậu lại bất an nói lời xin lỗi lần nữa: "Xin lỗi, lần sau ta sẽ không lộn xộn này nọ nữa."

"Không sao, ta đi làm cơm."

Thiên Trọng Xuyên rất bình thản nói xong, liền buông lỏng tay cậu, vừa đi ra ngoài, liền không nhịn được vô thanh phun ra một ngụm máu, tí tách rơi trên mặt đất, hắn cúi đầu nhìn tay mình, vài vệt vết thương mảnh dài vẫn còn ẩn hiện lóe ánh lửa thiêu đốt.

Tay Thiên Trọng Xuyên bị lửa thiêu đốt đau đớn vô cùng, hắn đi tới phòng bếp, tùy tiện ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời ngoài cửa sổ.

Lúc này trời mưa nhỏ, nhìn trời không còn âm u như vừa nãy, Thiên Trọng Xuyên lấy đầu ngón tay chà sát miệng vết thương, điểm lưu hỏa kia dần dần bị đánh tan, nhưng cảm giác đau đớn lại càng sâu, hắn vô cùng nhẫn nại, một tiếng cũng không hề phát ra, thậm chí đến cả hô hấp cũng không loạn, qua hồi trị thương, cảm giác đau đớn chầm chậm giảm bớt, hắn mới đứng lên, sửa soạn làm bữa tối cho Phong Trản.

Vết thương trong tay thong thả khép lại, Thiên Trọng Xuyên xoa xoa nước lên tay, lại lau đi vết máu trên miệng, chờ một hồi mới đem bữa tối đã làm xong bưng đi.

Hắn ăn không nhiều, ngồi trên ghế dài nhìn Phong Trản ăn, Phong Trản hơi hơi hạ mắt, đôi lông mi dài khép hờ, mỗi lần ăn cơm cậu đều không phát ra tiếng động, hai phiến môi mỏng manh hết khép lại mở, nhìn giống như một động vật nhỏ vô hại.

Thiên Trọng Xuyên lặng lẽ đem tay đặt ngoài lớp áo xoa xoa, làm dịu đi cảm giác đau đớn.

Buổi tối, hai người ngủ cạnh nhau, Phong Trản nằm cách hắn rất gần, Thiên Trọng Xuyên theo thói quen vỗ nhẹ trên lưng cậu, lại xoa xoa tóc.

"Thật tối," Phong Trản đột nhiên nói: "Đã sắp quên mất ban ngày là cái dạng gì rồi."

Thiên Trọng Xuyên xoay trở mình, hai người mặt đối mặt, hắn chậm rãi đem Phong Trản ôm vào lòng, như là đang ôm chó con, hắn chầm chậm vuốt ve lưng Phong Trản, Phong Trản cảm giác như có một nơi để dựa vào, liền không còn sợ tối như vừa rồi nữa, tâm trạng thấp thỏm cũng được hắn xoa dịu, Thiên Trọng Xuyên thì thầm nói: "Nằm dịch xuống một chút."

Phong Trản rất nghe lời nhích cách tay dịch người xuống, cằm Thiên Trọng Xuyên đặt lên đỉnh đầu cậu, cả khuôn mặt cậu đều chôn vào ngực hắn. Phong Trản cảm giác tư thế này thật quá thân mật, nhưng cậu lại thấy rất thoải mái, cân nhắc một hồi liền không động đậy nữa, rất ngoan ngoãn thuận theo Thiên Trọng Xuyên ôm, Thiên Trọng Xuyên hỏi cậu: "Ta thổi cho ngươi nghe một khúc."

Phong Trản ừm một tiếng, Thiên Trọng Xuyên liền hít sâu một hơi, trầm trầm lấy còi trúc hôm qua thổi một khúc nhạc cho Phong Trản nghe, vốn là một giai điệu rất sống động, Phong Trản lại nhớ tới giấc mộng hôm qua bị cái gì đó quấn lấy, cậu có chút không được tự nhiên co co ngón tay.

Thiên Trọng Xuyên thanh âm rất trầm thấp, khúc nhạc cũng thổi rất dễ nghe, Phong Trản có thể nghe thấy theo đó hương vị nước mưa cùng cỏ xanh mát trên người hắn, xa lạ lại rất quen thuộc, bởi không nhìn thấy trời sáng Phong Trản liền mất đi khái niệm về thời gian, thời gian của cậu bị kéo thành những chuỗi dài, rất hỗn độn, mỗi thời mỗi khắc đều có Thiên Trọng Xuyên ở bên, cậu không thể nói rõ đối với Thiên Trọng Xuyên là cảm giác gì, tuy rằng cậu biết Thiên Trọng Xuyên đối đãi cậu với mấy chó con mập mạp ở góc tường kia không có gì khác biệt.

Nghĩ đến đó cậu lại khẽ liếm môi.

Thiên Trọng Xuyên thổi xong, lại vỗ vỗ lưng Phong Trản: "Ở nhà chỉ có một mình ngươi sao."

Thời điểm ở nhà, Phong Trản không phải có mỗi mình, cậu đôi khi sẽ cùng ca ca ngủ, tiểu ca ca của cậu so với cậu chỉ lớn hơn một chút, bọn họ cùng nhau chơi đùa, đến khi mệt mỏi, hai con rồng nhỏ lại quấn lấy thành một khối ngủ, thời điểm biến thành người, hai thiếu niên cũng sẽ đầu kề bên đầu ngủ cạnh nhau, cho nên cậu đối với cái ôm ấp của Thiên Trọng Xuyên không hề bài xích.

"Có đôi lúc ta với ca ca ta ngủ cùng nhau." Phong Trản trả lời hắn.

"Khi ta còn nhỏ, cũng cùng rất nhiều người ngủ với nhau." Thiên Trọng Xuyên nói cho cậu: "Có đôi khi sẽ bị ồn ào đến ngủ không được."

"Bao nhiêu người?"

"Bảy, tám?" Thiên Trọng Xuyên nghĩ nghĩ: "Không nhớ rõ lắm."

"Đều là huynh đệ của ngươi sao? "

"...... Không phải," Thiên Trọng Xuyên trầm mặc một hồi: "Ta chỉ có một người huynh đệ."

Phong Trản ngẩng đầu lên, bờ môi mềm mại sát vào cằm Thiên Trọng Xuyên, hai người cách nhau quá gần, Thiên Trọng Xuyên có thể cảm giác được từng hơi thở ấm nóng của cậu, Phong Trản cơ hồ dán vào môi hắn hỏi: "Hắn hiện giờ ở đâu?"

Thiên Trọng Xuyên chỉ cần hơi cử động một chút, là có thể chạm vào hai cánh môi mềm mại kia, bất quá hắn không hề động đậy, lại nhẹ nhàng ấn vai Phong Trản, đẩy cậu về vị trí như vừa nãy: "Không rõ"

".... À," Phong Trản rầu rĩ lên tiếng, sau đó liền không động đậy nữa.

Cậu rất nhanh đã ngủ.

Thiên Trọng Xuyên vẫn còn ôm cậu, thân thể ấm áp của thiếu niên cùng chính mình kề sát vào nhau, không quá gầy yếu, cũng không cường tráng như nam tử trưởng thành, là hình dáng rất vừa vặn, tựa hồ cùng hắn ôm ấp thập phần phù hợp, tay của Thiên Trọng Xuyên vẫn còn ẩn ẩn phát đau, nhưng hắn vẫn đem tay đặt lên vai Phong Trản, nhẹ nhàng vuốt ve chầm chậm, như là có thể thông qua cách vuốt ve này tìm đến một ít sự an ủi cùng ấm áp.

Trời mưa lớn hơn, dạo gần đây mưa đến rất nhiều, Thiên Trọng Xuyên nghe tiếng mưa rơi, nghĩ bên ngoài khẳng định rất lạnh.

Hắn hơi ôm lấy Phong Trản chặt thêm, nặng nề ngủ thiếp đi.

Trời mưa cả đêm.

Thời điểm Phong Trản ngày hôm sau tỉnh lại, vẫn còn được Thiên Trọng Xuyên gắt gao ôm lấy, cậu ngượng ngùng tránh thoát, Thiên Trọng Xuyên vỗ vỗ lưng cậu, thanh âm rất rõ ràng, tựa hồ đã sớm thức dậy: "Gối lên tay ta đến tê rần."

Phong Trản nhanh chóng nắn bóp cho hắn, Thiên Trọng Xuyên lại cười: "Lừa ngươi đó, mau rời giường, hôm hay là Đại Thử*, phải đi ủ rượu."

*Đại Thử :là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Nóng oi (theo Wikipedia)

Hai người ăn một bữa điểm tâm đơn giản, ra cửa vo gạo, Thiên Trọng Xuyên ngồi kế bên cậu, nhìn cậu vo gạo như nghịch cát, liền đứng lên lùi xuống phía sau, cầm tay cậu nói: "Không phải vo như vậy."

Thiên Trọng Xuyên khi nói chuyện hơi thở âm ấm cứ phả vào tai Phong Trản, Phong Trản cảm giác nhồn nhột, tay cậu bị Thiên Trọng Xuyên nắm lấy, nắm lên một nắm gạo, rất tỉ mỉ ma sát tẩy rửa, bốn cái tay đan vào nhau, Phong Trản lỗ tai đỏ ửng, cậu nhanh chóng nói: "Ta biết rồi, sẽ vo gạo được."

Thiên Trọng Xuyên rời đi, liếc liếc nhìn lỗ tai hồng hồng của cậu, lại về vị trí của mình ngồi, sau khi xác định gạo đã được vo sạch, Thiên Trọng Xuyên liền đốt lò nấu cơm. Phong Trản không còn việc gì để làm, cậu lại ra sân trêu chọc lũ chó con, mấy chó con này đã lớn hơn một chút, Phong Trản ôm một con sờ sờ, hỏi Thiên Trọng Xuyên: "Ta đang ôm là Tiểu Bạch sao?"

Thiên Trọng Xuyên liếc liếc nhìn: "Ừ."

Phong Trản sờ thấy không giống, cũng không có hỏi lại, chờ đến khi gạo được nấu chín, Thiên Trọng Xuyên đem cơm để nguội, xới xới, cầm đũa gắp một ít, đưa tới bên miệng Phong Trản: "Há miệng."

Phong Trản há miệng ăn, lúc này mới kịp phản ứng Thiên Trọng Xuyên lại đút mình ăn cơm, cậu ngượng ngùng ăn một hồi, chỉ cảm thấy cơm nấu thật ngon, không nhuyễn như cậu thường ăn.

Đem cơm cùng với chút rượu còn sót lại từ năm trước trộn lẫn nhau, đổ vào một chiếc bình đã được tẩy rửa sạch sẽ, thêm nước, Thiên Trọng Xuyên cầm đũa đảo đảo, đậy nắp thật chặt, nói với Phong Trản: "Đợi ba bốn ngày là có thể uống, cho ngươi nếm thử một chút loại rượu ngọt."

"Ta nhớ cũng đã từng cùng ca ca ủ rượu."

Phong Trản hồi tưởng: "Nhưng lại nghịch ngợm thành một mớ thảm họa, còn bị mắng."

"Là ngươi muốn chơi, y dẫn ngươi đi," Thiên Trọng Xuyên đổ một chút nước lên nắp bình: "Ca ca ngươi đối với đệ đệ rất tốt."

"Ngươi cũng rất tốt," Phong Trản nói: "Ngươi trước đây cũng cùng rất nhiều người ở với nhau sao? Bọn họ khẳng định rất thích ngươi."

Thiên Trọng Xuyên trầm mặc một hồi, chậm rãi lau khô tay.

"Bọn họ không thích ta, sẽ hợp lực lại đánh ta," Thiên Trọng Xuyên nói: "Ta cũng sẽ đánh lại, thế nhưng quản giáo che chở ta, bọn họ sẽ thay đổi cách hành hạ ta thậm tệ hơn."

Phong Trản a một tiếng, hiển nhiên không hề ngĩ đến là như vậy, cậu vươn tay, nắm lấy tay Thiên Trọng Xuyên như an ủi: "Đó nhất định không phải là lỗi của ngươi."

Thiên Trọng Xuyên nhìn cậu, nhìn vào đôi mắt mù sương kia đang hướng về phía hắn, có một tia máu nhỏ rất dễ khiến người ta chú ý, khiến Phong Trản có một loại yêu dã quái dị, nhưng cậu lại hơi hơi mím môi, nhìn qua rất lương thiện, hắn nghĩ, nếu nhất định muốn nuôi thứ gì đó, nuôi một Phong Trản hiển nhiên là lựa chọn tốt đẹp.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người nói với hắn: "Nhất định không phải là lỗi của ngươi." trong lòng Thiên Trọng Xuyên có chút rung động, cái loại cảm giác này rất xa lạ, tuy rằng đó là sự tín nhiệm vô căn cứ, nhưng cảm giác được tin tưởng bao giờ cũng rất tuyệt, Thiên Trọng Xuyên xoa xoa đầu Phong Trản, không nói gì thêm.

Từ ngày đó về sau, mỗi buổi tối Phong Trản đều để Thiên Trọng Xuyên ôm ngủ, đôi khi là Phong Trản nằm quay lưng, lưng áp sát vào lồng ngực hắn. Có đôi khi hai người mặt đối mặt, Phong Trản đem mặt chôn vào lòng hắn. Phong Trản ngày càng gia tăng sự tín nhiệm, cậu vẫn không hiểu rõ được quá khứ của Thiên Trọng Xuyên, chỉ là có một loại cảm giác, Thiên Trọng Xuyên sẽ không phải là người xấu, hắn vẫn sẽ ổn trọng mà tốt bụng như biểu hiện.

Thiên Trọng Xuyên cũng càng ngày càng có thói quen được cậu dựa dẫm, hắn tịch mịch đã lâu, đột nhiên xuất hiện một người có thể cùng mình nói chuyện, còn đối với hắn thể hiện lòng tốt, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, hắn sẽ dùng nhiều chút tâm tư làm nhiều món ngon cho Phong Trản ăn, còn thường xuyên đem cậu ra ngoài chơi.

Thiên Trọng Xuyên ủ rượu đã có thể uống, hai người chọn một ngày đẹp, mở hũ rượu gạo, liền ngồi trong trong viện nhấm nháp dưới gió đêm, Thiên Trọng Xuyên chuẩn bị cho Phong Trản ít đồ ăn vặt, là một chút đậu nành rang cay, còn dành chút tâm tư làm cho cậu vài xâu rau thịt nướng.

Phong Trản nắm một ít đậu nành bỏ vào miệng, cậu không ăn cay được, tê tê miệng thở phì phò, Thiên Trọng Xuyên cầm chén ghé vào miệng cậu: "Uống một ngụm."

Phong Trản uống, rượu gạo ngòn ngọt, lại được Thiên Trọng Xuyên lấy nước giếng ướp lạnh qua, rất dễ uống cậu một hơi uống nửa bát, lại liếm khóe miệng, muốn tiếp tục uống.

"Đừng lập tức uống nhiều như vậy." Thiên Trọng Xuyên buông bát xuống, ngẩng đầu ngắm trăng, ánh trăng đêm nay rất sáng.

Phong Trản a một tiếng, lại mò đến lấy cho mình một bát, bưng lên, không đến một hồi liền uống cạn.

Cậu khua khua bát: "Thêm một chút nữa."

"Không được," Thiên Trọng Xuyên nhặt một hạt đậu bỏ vào trong miệng: "Đã uống nhiều như vậy rồi."

"Cầu xin ngươi đó," Phong Trản cười tủm tỉm, lộ ra đôi má lúm nho nhỏ: "Cho ta thêm một bát đi."

Thiên Trọng Xuyên nhìn cậu một hồi, lại rót cho cậu một bát, Phong Trản như rất khát, lại không đến mấy ngụm liền uống cạn.

Đậu nành rang ăn chưa được mấy miếng, rượu đã uống không ít, Phong Trản uống đến say túy lúy, nằm dài lên trên bàn vẫn cười, cậu cảm giác mơ mơ hồ hồ, quên đi phiền não của chính mình, cậu vẫn không mở to mắt, giả vờ là bởi bản thân nhắm mắt lại, xung quanh mới một mảnh tối đen. Thiên Trọng Xuyên sờ tóc của cậu, uống nốt chút rượu gạo trong bát còn sót lại, mang theo cậu trở về ngủ.

Phong Trản không hề yên tĩnh, ở trong vòng tay hắn cựa tới cựa lui, Thiên Trọng Xuyên vỗ nhè nhẹ lưng cậu: "Không được náo loạn, mau ngủ."

"Ngươi không phải cũng không có ngủ sao?" Phong Trản nhắm mắt lại nhúc nhích, bờ môi hồng hồng cách hắn rất gần, hai người hô hấp giao quấn. Thiên Trọng Xuyên không nói gì.

Chó con ở góc tường rầm rì một tiếng, Phong Trản nghe cũng hừ hừ một tiếng, giống như đang làm nũng, đột nhiên cậu chu môi đặt lên mặt Thiên Trọng Xuyên một nụ hôn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro