CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kay_leeee

Thiên Trọng Xuyên không hề tránh, hắn hứng trí nhìn Phong Trản, khuôn mặt mịn màng của thiếu niên cách hắn rất gần, phía dưới hàng lông mi đậm dài là đôi mắt đẹp để lộ chút điểm bối rối, cái mũi hơi hơi nhếch lên, khiến cậu thoạt nhìn có vẻ hơi trẻ con.

Phong Trản sau khi hôn hắn, như tìm thấy điều gì đó rất thú vị, cười cười lại hôn hắn một cái, hôn đến mặt Thiên Trọng Xuyên bắt đầu ngứa ngáy, cậu lại đem bờ môi mềm mại dán chặt lên mặt Thiên Trọng Xuyên.

Thiên Trọng Xuyên liền thân mật với cậu như với một con động vật nhỏ, hắn xoa xoa nhẹ đầu Phong Trản, để cậu ghé sát vào lòng mình, Phong Trản rất nghe lời nằm sấp xuống, thân thể ấm áp được Thiên Trọng Xuyên ôm lấy.

Một lát sau Thiên Trọng Xuyên lại niết lấy cằm khiến cậu ngửa đầu, cẩn thận quan sát cậu. Phong Trản vẫn đang cười, cười đến có điểm ngốc nghếch, nhìn đến Thiên Trọng Xuyên sinh ra một điểm mềm lòng cùng không nỡ, Phong Trản vẫn không có lên tiếng, chỉ là nhìn về phía hắn cười, lại tránh thoát ngón tay của hắn, chống tay ngồi dậy, khom lưng dụi dụi đầu vào cổ hắn.

"Còn không ngủ?" Thiên Trọng Xuyên nhẹ giọng nói: "Ngày mai phải dậy sớm."

Phong Trản lắc lắc đầu, rầu rĩ nói: "Không ngủ."

Nói xong, cậu lại hôn lên cổ Thiên Trọng Xuyên một cái, Thiên Trọng Xuyên bị cậu hôn đến có chút ngứa, hắn lại nâng đầu cậu lên,để cậu nhìn chính mình.

Hai người cách nhau quá gần, hô hấp giao hòa, qua hồi lâu, Thiên Trọng Xuyên mới chậm rãi lại gần, môi nhẹ nhàng đặt tại khóe miệng Phong Trản một nụ hôn, như trấn an: "Mau ngủ đi."

Phong Trản được hắn chạm một phát, liền ngoan ngoãn, rất thuận theo hắn ừm một tiếng, nằm bên cạnh hắn không nhúc nhích, hai người mặt đối mặt nằm, im lặng bao trùm chỉ có thể nghe được âm thanh rầm rì của chó con nơi góc tường.

Thiên Trọng Xuyên không nhịn được đem cậu ôm chặt, sờ sờ đầu cậu, Phong Trản vốn đã có chút mệt mỏi, bị hắn chạm vào, lại không muốn ngủ nữa, sờ soạng dùng ngón tay chạm vào mặt Thiên Trọng Xuyên.

Thiên Trọng Xuyên không để ý cậu, mặc cho ngón tay mềm mại của cậu vuốt ve chính mình, đợi Phong Trản bất động, Thiên Trọng Xuyên thở ra một hơi, hắn nghiêng đầu, liền đụng vào môi Phong Trản.

Đó là một nụ hôn rất chậm, rất nhẹ nhàng và mềm mại, Thiên Trọng Xuyên nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cùng cậu miệng lưỡi giao triền, Phong Trản không hề động đậy, mặc cho hắn làm gì thì làm, ngẫu nhiên sẽ mở miệng thở dốc, mũi phát ra một âm thanh rên rỉ nhỏ.

Thiên Trọng Xuyên một lần nữa nếm được hương vị ngọt ngào của rượu, hắn hôn sâu hơn, cuốn lấy đầu lưỡi thiếu niên liếm láp, lại tại bờ môi mềm mại của cậu nhẹ nhàng cắn, hôn đến nỗi Phong Trản không thở nổi thoát ra, hắn mới dừng lại.

Môi Phong Trản bị hắn liếm láp đến thủy quang lâm ly, cả người đều có chút mê mang, Thiên Trọng Xuyên lại nâng cằm cậu nhẹ nhàng hôn một cái: "Bây giờ có thể ngủ rồi chứ?"

Phong Trản mơ mơ màng màng ừm một tiếng, không động đậy nữa,Thiên Trọng Xuyên đem tay cậu khoác lên thắt lưng mình, tại môi cậu lại nhẹ nhàng hôn.

Bên ngoài âm thanh gió thổi ngày càng lớn hơn, Đại Thử đã qua, mùa thu sắp đến, gió thổi rất lạnh, cơ thể gầy gò của Phong Trản co lại trong lòng hắn, hắn sợ Phong Trản cảm thấy lạnh, ôm chặt cậu thêm một chút. Đối với nụ hôn vừa nãy, Thiên Trọng Xuyên không có dư vị, ngày mai Phong Trản tỉnh lại, sẽ không nhớ rõ bất cứ cái gì, hắn không cần làm thêm rối rắm. Hắn tự ý thức mình cũng không phải loại chính nhân quân tử, bị một thiếu niên xinh đẹp dụ dỗ, hắn không thể không đáp lại, tựa như đó chỉ là một thời khắc đẹp đẽ mà ngắn ngủi, như hoa tuyết tan chảy, như hoa đào nở rộ, nếu nhất định muốn theo đuổi một kết quả, cuối cùng sẽ chẳng có được gì.

Bờ vai mỏng manh của Phong Trản run lên một chút, Thiên Trọng Xuyên vuốt ve mặt cậu, lại đặt một nụ hôn lên đôi môi ẩm ướt mềm mại.

Rượu gạo ủ thật ngon, thơm mà ngọt, Thiên Trọng Xuyên nghĩ, còn có thể dựa theo phương pháp này lại ủ thêm một chút.

Ngày hôm sau Thiên Trọng Xuyên tỉnh dậy rất sớm, hắn không có đánh thức Phong Trản.

Phong Trản hiển nhiên là đã uống rất say, ngủ đến mặt mũi hồng hồng, rúc vào lòng Thiên Trọng Xuyên, Thiên Trọng Xuyên cảm giác mình đang ôm một con động vật nhỏ ấm áp, ngoan ngoãn giống như mèo con chó con, phảng phất như tiếp theo Phong Trản sẽ mở to mắt liếm tay hắn, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Phong Trản, nâng bờ vai của cậu đem cánh tay của chính mình rút ra, xuống giường.

Cơn mưa gió hôm qua đã dừng lại, Thiên Trọng Xuyên dọn dẹp sân, thoáng nhìn tảng đá phía trên hố rắn, hắn nghĩ ngợi, đi đến đem tảng đá kia chuyển sang, một cỗ mùi hôi thối lập tức đập vào mặt hắn, bên trong đã là một mảnh huyết tinh bùn lầy, Thiên Trọng Xuyên đứng một hồi, nhẹ nhàng huýt sáo, dưới chân liền phát ra âm thanh sột soạt, hắn cúi đầu nhìn, một con quái vật cả người nhuốm sương đen đang nằm dưới đất nhìn hắn, rất giống một con thằn lằn quái dị, Thiên Trọng Xuyên bảo nó nhảy vào trong hố, nó nhảy phịch xuống, há to miệng.

Thiên Trọng Xuyên cúi đầu nhìn nhìn, xoay người rời đi, bên trong hố còn vang lên tiếng 'răng rắc', là tiếng con quái vật kia ăn xương cốt của yêu quái.

Hắn tưởng Phong Trản phải qua một hồi mới tỉnh dậy, không nghĩ tới chờ đến khi hắn trở về phòng, Phong Trản đã chống cánh tay ngồi dậy ôm lấy đầu, nhìn rất không thoải mái, hắn đi tới giúp Phong Trản đè lên huyệt Thái Dương.

"Ngươi có biết hôm qua đã uống bao nhiêu không?" Thiên Trọng Xuyên nói.

Phong Trản không biết rượu gạo ngọt cũng có thể khiến cậu say đến vậy, chắc hẳn là do cậu trước giờ chưa từng uống rượu, lập tức uống nhiều như vậy cơ thể không tiếp thụ được, cậu chỉ cảm thấy choáng váng mơ hồ, qua hồi lâu mới mở miệng: "Ta chỉ uống một chén."

Thiên Trọng Xuyên xoa xoa mặt cậu, đem hơi lạnh trên tay áp lên mặt cậu giúp cậu thanh tỉnh, Phong Trản ngẩng đầu, mê mang nhìn về hướng của hắn, Thiên Trọng Xuyên có chút mềm lòng, hắn vỗ nhẹ lên mặt Phong Trản: "Về sau không được uống nhiều như vậy nữa, biết không?"

Phong Trản ừm một tiếng, Thiên Trọng Xuyên liền xoay người đi làm cơm cho cậu.

Phong Trản vẫn không có tinh thần, ăn cơm xong liền vào trong viện trêu chó, Thiên Trọng Xuyên thì ở trong sân chẻ củi, hắn không nhìn Phong Trản, đợi đến khi hắn quay đầu tìm cậu, Phong Trản đã chạy tới bên hố rắn kia.

Phong Trản nghe thấy âm thanh nhai nuốt rất kì lạ, còn cả tiếng ồ ồ thở hổn hển, tựa hồ một con vật kì quái nào đó, cậu suy nghĩ một hồi mới phát hiện là đến từ phía hố rắn, liền đi về phía bên đó, cậu vừa định ngồi xuống cẩn thận lắng nghe một chút đã bị người tha đi.

Thiên Trọng Xuyên cơ hồ không thèm để ý đến sự giãy dụa của cậu, đem cậu kéo xa. Phong Trản không nghe rõ tiếng nhai nuốt, cũng không kịp nghĩ có cái gì không đúng, Thiên Trọng Xuyên cách cậu quá gần, cánh tay hữu lực gắt gao giữ lấy cậu, cơ hồ là dán sát vào lỗ tai cậu nói: "Ngươi đi loạn làm gì? Rơi xuống thì làm thế nào?".

Thời điểm hắn nói chuyện, con quái vật ăn thịt kia đã phồng miệng bò ra, cái đuôi lắc lư dán vào mặt đất trốn, máu thịt nát tươm bên trong hố đã được xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại mấy con rắn nửa chết nửa sống.

Phong Trản lần lượt bị giáo huấn, cũng không có cảm giác gì, cậu muốn cách Thiên Trọng Xuyên xa một chút, nhưng Thiên Trọng Xuyên lại ghé sát vào bên tai cậu nói một câu: "Nghe rõ không? Về sau không được đi loạn nữa."

Nhiệt khí phả bên tai, Phong Trản cảm thấy thật ngứa, lại có một loại kích động không nói rõ được, cậu quay mặt muốn nói với thiên Trọng Xuyên cái gì đó , lại cảm giác môi mình sượt qua một vật gì đó mềm mềm, qua hồi lâu mới kịp phản ứng lại, cậu vừa chạm vào môi Thiên Trọng Xuyên.

Phong Trản làm một con rồng, tuy rằng tuổi không lớn, cũng không phải cái gì cũng không biết, mặt cậu lập tức đỏ ửng, lại cảm thấy cảm giác này có chút quen thuộc, cậu mơ hồ nhớ tới cái gì đó, nhưng đêm qua uống quá nhiều rượu , sợ mình thần trí không rõ ràng, không dám xác định.

Thiên Trọng Xuyên chậm rãi thò tay nâng cằm cậu, khiến mặt cậu hơi hơi ngẩng lên, cậu xem ra so với hôm qua đã sạch sẽ sáng sủa hơn nhiều, cẩn thận đánh giá Phong Trản hồi lâu, hắn nghĩ, thật là một hài tử xinh đẹp.

Nếu không phải có đôi mắt kia, mà đơn thuần lấy thân thể làm tế phẩm, phỏng chừng đến Quỷ Vương cũng luyến tiếc một đêm đã đem cậu ra tra tấn đến chết, hẳn là sẽ đem cậu xỏ xuyên trên giường, khiến cậu quỳ dưới chân hắn, mọi lúc mọi nơi đều có thể nắm lấy bờ eo nhỏ nhắn mềm dẻo của cậu hung hăng chơi đùa, tra tấn cậu, nhìn cậu khóc nức nở, khiến cậu đau đớn, hoặc cho cậu đến miền cực lạc, nhìn cậu giương miệng vặn vẹo rên rỉ.

Thiếu niên thiện lương ngây thơ như vậy, nếu thật bị như vậy đối đãi, không biết sẽ biến thành cái dạng gì?

"Ngươi làm gì vậy..." Phong Trản không tự nhiên mở miệng.

Thiên Trọng Xuyên buông lỏng tay ra, hắn như không có chuyện gì trả lời: "Nhìn ngươi."

Lỗ tai Phong Trản lại đỏ lên, cậu không biết làm sao đứng trân trân tại chỗ, rất hoang mang nhìn về hướng Thiên Trọng Xuyên, nhìn đến trong lòng Thiên Trọng Xuyên lại sinh ra điểm thương tiếc, hắn sờ sờ đầu Phong Trản: "Thời điểm ngươi thẹn thùng lỗ tai liền đỏ lên sao?"

"Không phải!!" Phong Trản che lỗ tai của chính mình không để hắn xem, xoay người đi, lại không cẩn thận vấp phải đống củi Thiên Trọng Xuyên chất đống bên cạnh, liền ngã vào trong lòng Thiên Trọng Xuyên, cử động một chút cũng không dám, ngửi hương vị trên người Thiên Trọng Xuyên, cảm giác giác thật choáng váng.

Thiên Trọng Xuyên không làm việc nữa, hắn nghĩ thì nghĩ, cũng không thể đi làm, bảo Phong Trản không được đi loạn, cứ tiếp tục sống cuộc sống của mình, Phong Trản ngồi ở cửa, mấy con chó con ở bên chân cậu chạy tới chạy lui, cậu cũng không có tâm tư đi xoa chúng, cả đầu toàn là hình ảnh cánh tay mạnh mẽ của Thiên Trọng Xuyên cùng hương vị dễ chịu trên người hắn, Phong Trản nghĩ đến ngày hôm trước hắn nắm lấy tay mình vo gạo, tay hắn so với cậu lớn hơn một vòng hoàn toàn bao lấy cậu... Phong Trản chợt cảm giác hoảng loạn khó thở, cậu mím môi ngồi hồi lâu.

Có lẽ là sợ Phong Trản nhàm chán, Thiên Trọng Xuyên cầm nan tre ngồi cạnh Phong Trản, đan cho cậu một món đồ chơi nho nhỏ, Phong Trản ngồi kề bên hắn, Thiên Trọng Xuyên rất tự nhiên nói với cậu: "Kể cho ngươi một câu chuyện xưa, có muốn nghe không?"

Không đợi Phong Trản trả lời, Thiên Trọng Xuyên liền kể: "Phụ cận ngôi miếu này, thực ra thật sự có quỷ, chúng ở phía sau núi, ta dẫn ngươi đi ngang qua mảnh rừng bên kia nghe xem, có một phần mộ, bên trong chôn một nữ nhân."

"Sao ngươi biết?" Phong Trản bị hắn chuyển dời lực chú ý.

"Bởi vì trên bia mộ kia có khắc chữ." Ngón tay Thiên Trọng Xuyên linh hoạt chuyển động: "Buổi tối cũng có thể nghe được tiếng khóc của nàng, nàng vừa khóc vừa gọi: 'Quỳnh Hoa'"

"Quỳnh Hoa là phu quân nàng ấy sao?" Phong Trản hỏi hắn.

"Không phải, nữ tử này còn chưa có kết hôn," Thiên Trọng Xuyên nói: "Nàng ta cứ khóc như vậy rất lâu, đại hòa thượng trong miếu làm lễ cũng không được, mãi cho đến năm thứ hai, có người tìm đến tế bái cho nàng."

"Là Quỳnh Hoa kia?"

"Đúng, chính là Quỳnh Hoa hoa kia," Thiên Trọng Xuyên hồi tưởng: "Quỳnh Hoa nói, mình chưa bao giờ gặp qua nữ tử này, căn bản không biết đã cùng nàng có giao thiệp gì, nhưng hơn một năm nay, bao giờ cũng mơ thấy nàng, Quỳnh Hoa bị quấy nhiễu không chịu nổi, nhiều mặt hỏi thăm, mới biết được nữ tử này đã đi về cõi tiên, hắn khả năng là có chút kinh hoảng, mới đến đây chuyến này."

"Sau đó thì sao?"

"Đêm đó, Quỳnh Hoa liền ở nhờ tại trong miếu, hắn lại nằm mơ, nữ tử kia nói, nàng chỉ vô tình nhìn thấy Quỳnh Hoa, tưởng niệm thành tật, sau này mới biết hắn đã cưới vợ sinh con, lại không muốn làm thiếp của người ta, buồn bực không vui rất lâu, liền cứ như vậy đi đời nhà ma."

"..." Phong Trản hiển nhiên không hiểu loại cảm tình này, cậu cũng không muốn nghe kết cục, rất nghi hoặc nói: "Vì sao chỉ có thể thích mỗi Quỳnh Hoa này? Không chiếm được ngay cả mạng sống cũng không còn, đáng giá sao?"

"Bởi vì yêu thích chỉ có một chút như vậy," Thiên Trọng Xuyên đem đồ chơi làm xong đưa cho Phong Trản: "Không phải nàng ta có thể khống chế được, người si tình có rất nhiều, trả giá bằng tính mạng cũng không phải ít."

Phong Trản hiển nhiên vẫn không thể lý giải, cậu khó có thể tin tưởng lắc lắc đầu, nắm lấy đồ vật Thiên Trọng Xuyên đan cho, hình như là một con chó nhỏ, cậu cẩn thận sờ sờ, Thiên Trọng Xuyên cầm lấy ngón tay cậu, niết niết tai chó nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro