CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Helu các bạn, mình chỉ muốn nói là bản trên watt này của mình là bản nguyên gốc mình edit hồi mới chập chững nên không được mượt và lậm QT khá nhiều ấy, mình đã beta lại kha khá chương trên WordPress của mình rùi, các nàng vào đó đọc nha. Iu iu ❤️❤️❤️

Edit: Kay_leeee

Lại là một ngày mưa.

Thiên Trọng Xuyên dậy từ rất sớm, hắn muốn mang chim nhỏ hôm qua không biết vì sao lại chết trong miếu đến núi Mộ Lý chôn.

Con đường ngày mưa vô cùng trơn trượt, Thiên Trọng Xuyên đi chân trần, lấy một sợi dây buộc chặt lại chiếc quần vốn đã lỏng lẻo, tư thái đoan chính như đang mang một thứ gì đó cực kỳ quan trọng. Tay trái hắn nâng chim nhỏ đã chết, tay phải cố gắng chắn nước mưa lạnh lẽo.

Núi Mộ Lý cách nơi đây không gần, Thiên Trọng Xuyên phải đi rất xa, đến tận khi mưa đã dần ngớt, chỉ còn lất phất vài hạt đánh vào tóc và và bả vai hắn, dần ngấm vào con đường núi. Đối với nơi này, Thiên Trọng Xuyên đã rõ như lòng bàn tay, hắn không hề sợ sẽ có thứ gì đó đâm thủng đôi trần của mình, đầu cũng chẳng cần cúi thấp. Hắn muốn đi đến một nơi, nơi ấy có cây hoa bách còn chưa trưởng thành, tự cảm thấy đối với chim nhỏ đã chết kia mà nói là một nơi chôn cất vô cùng tốt. Hắn định đào một nơi để chôn cất cho nó thì nhìn thấy thứ gì đó.

Thiên Trọng Xuyên hạ thấp người, cẩn thận quan sát. Đó là một con rồng nhỏ, thật sự rất nhỏ, còn chẳng dài bằng cánh tay. Lớp vảy lóng lánh phiêu kiều như bị người nào đó cầm đao hung hăng đâm rạch, phía dưới đôi mắt có hai vệt máu bị nước mưa cuốn trôi.

Thiên Trọng Xuyên thử thăm dò lay nó một cái, cái đuôi đột nhiên run rẩy.

Còn sống.

Thiên Trọng Xuyên nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng đặt chim nhỏ trong tay xuống đất, cởi y phục của chính mình, khớp tay mạnh mẽ có lực làm một cái bao đơn giản trải lên trên mặt đất, cực kỳ dè chừng cẩn thận đặt rồng nhỏ vào trong.

Chim nhỏ kia đã chôn cất xong xuôi, Thiên Trọng Xuyên treo bao nhỏ lên cánh tay, men theo đường cũ trở về.

Cổng miếu không có khóa, cũng không hề có dấu vết con người, Thiên Trọng Xuyên không cần lo lắng về bộ y phục không nghiêm chỉnh của bản thân sẽ gặp phải phiền phức gì đó. Hắn đẩy cửa vào miếu, đặt rồng nhỏ lên trên giường, lại đi đến miệng giếng múc một chậu nước lạnh tẩy rửa sạch sẽ cho bản thân rồi mới quay trở về xem xét rồng nhỏ.

Thiên Trọng Xuyên đã từng cứu rất nhiều động vật, nhưng rồng vẫn là lần đầu tiên, trên thực tế hắn cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với một con rồng chân chính. Cô cùng cẩn thận mà ấn nhẹ vào chiếc vảy đang cuộn lại của rồng nhỏ, hi vọng rằng nó có thể khép lại theo hướng bình thường, lại cẩn thận làm sạch miệng vết thương, hắn không biết thuốc trị thương thông thường của nhân gian liệu có thể sử dụng với rồng không, cũng không tùy tiện thử nghiệm.

Sân sau có củi, Thiên Trọng Xuyên thả một ít vào bên trong chậu đồng rồi đặt dưới giường. Trong phòng thật sự rất lạnh, hôm nay trời lại mưa, hắn không hi vọng rồng nhỏ kia sẽ bị đông đến chết.

Đợi liên tục mười ngày, rồng nhỏ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Thiên Trọng Xuyên còn cho rằng nó đã không thể cứu được nữa.

Sang ngày thứ mười một, Thiên Trọng Xuyên phát hiện trong bếp không còn thứ gì để ăn, hắn đi đến vườn rau sau miếu hái rất nhiều rau xanh rồi xách về, định trực tiếp xuống bếp, lúc đi ngang qua gian phòng của hắn bỗng lại không an tâm mà đi vào, muốn nhìn một chút xem rồng nhỏ kia đã tỉnh hay chưa.

Trên giường trống không, Thiên Trọng Xuyên chưa kịp phản ứng liền bị một thiếu niên xa lạ không biết từ nơi nào đến siết chặt cổ đẩy sát vào tường. Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt thiếu niên cách mình rất gần, đối phương hung dữ hỏi hắn: "Ngươi là ai?"

Thiên Trọng Xuyên không hề căng thẳng, hắn biết dù đến mười thiếu niên trước mặt cũng không có khả năng giết mình, hắn nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, cặp mắt xinh đẹp một mảng mù sương, nơi đồng tử lại trắng xóa.

Thiếu niên mù.

Hắn nổi lên lòng cảm thông, bình tĩnh nói cho cậu: "Ta chỉ là một người bình thường, ngươi không cần hoảng sợ, đối với những sự tình phát sinh trên người ngươi ta cũng chẳng quan tâm, nếu như ngươi muốn đi, lúc nào cũng có thể đi."

Cánh tay đặt trên cổ hắn của thiếu niên dần buông lỏng khí lực, sau vô số lần đối mặt với nguy hiểm khiến cậu vô cùng nhạy cảm, cậu tin người trước mắt này không hề có ác ý. Tin tưởng lời nói của Thiên Trọng Xuyên, mím môi chậm rãi cách xa hắn.

"Ta có quần áo, tuy rằng không vừa với ngươi, ngươi có muốn mặc không?" Thiên Trọng Xuyên nhìn vào cơ thể trần trụi đầy vết sẹo của thiếu niên.

Qua một hồi lâu thiếu niên do dự nói tiếng cảm ơn.

Quần áo của Thiên Trọng Xuyên rất rộng, thiếu niên mặc không quá vừa vặn, ngốc nghếch kéo kéo cổ tay áo. Cậu không thể nhìn thấy, Thiên Trọng Xuyên lại không có quản, xoay người đi xử lý đám rau củ vừa hái được.

Hôm nay trời có nắng, nước trong giếng cũng không còn lạnh như mấy hôm trước nữa, Thiên Trọng Xuyên hơi hơi cúi lưng, đặt rau trên phiến đá bắt đầu rửa, trên cọng rau xanh có một sâu nhỏ, là một con sâu xanh vô cùng mập mạp, Thiên Trọng Xuyên thò tay định giết nó, nó liền vội vã uốn éo chạy trốn.

Thiên Trọng Xuyên cúi đầu nhìn chăm chú vào ngón tay của chính mình, một lúc lâu sau mới tiếp tục rửa rau.

Hắn làm một bữa cơm rất đơn giản, gạo lức hấp cùng một đĩa rau luộc, đủ cho hai người ăn.

Rồng nhỏ không ăn, cậu tuy rằng mặc quần áo của Thiên Trọng Xuyên nhưng vẫn rất cảnh giác, mắt không thể nhìn thấy, cả người vô cùng hoảng sợ, lại không muốn biểu hiện ra ở trước mặt Thiên Trọng Xuyên, đành ngồi một bên trầm mặc, im lặng nghe âm thanh bát đũa thi thoảng va vào nhau.

Nơi này quá yên tĩnh, chỉ có một vài động vật nhỏ cùng với tiếng chim hót, con chim này giống với Thiên Trọng Xuyên, thường trú trong ngôi miếu, còn làm tổ ngay dưới mái hiên của hắn, Thiên Trọng Xuyên thường gần gũi ngắm nghía nó rất nhiều lần, là một con thanh điểu, trên mũi đuôi lóe hỏa quang với đôi mắt lấp lánh ánh hoàng sắc.

Lúc này, thanh điểu bỗng lớn gan bay vào phòng đậu lên vai rồng nhỏ, cậu hoảng sợ theo thói quen định rút kiếm, rồi chợt nhận ra kiếm đã không còn.

"Không phải sợ, chỉ là một con chim mà thôi."

Thiên Trọng Xuyên vừa lúc ăn xong cơm, hắn lặng lẽ lưu loát thu thập bát đũa của chính mình.

"Cơm đặt ở nơi này, nếu muốn ăn thì hãy ăn đi."

Hắn xoay người rời đi, rồng nhỏ nghe được tiếng bước chân càng ngày càng xa, mới do dự lên tiếng.

"Đợi một chút!"

"Ta có thể giúp ngươi làm gì đó không?"

"Được, ngươi giúp ta cho rắn ăn đi."

Thiên Trọng Xuyên liền kéo cậu đứng lên, đi rất lâu, rồng nhỏ không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh. Qua một hồi lâu sau, Thiên Trọng Xuyên mới dừng lại.

"Đứng ở chỗ này, tuyệt đối không động đậy, bước một bước cũng không được."

Thiên Trọng Xuyên rời đi, không bao lâu liền mang về một túi to bên trong đều là thịt tươi cắt vụn.

"Ném thịt xuống dưới là được, nhưng mỗi lần chỉ được ném một khối, cách một hồi lại ném tiếp, không phải lo rắn sẽ cắn ngươi, cái hố này rất sâu."

Hắn dặn dò xong liền đi, rồng nhỏ ngồi xổm xuống, thò tay vào trong túi sờ soạng, cầm lấy một miếng thịt thử ném xuống dưới hố thăm dò.

Bên trong lập tức vang lên âm thanh 'sì sì', rồng nhỏ không hề sợ, tay cầm vẫn rất chắc, ở trong lòng tính toán thời gian mãi cho đến khi ngồi có chút tê, túi thịt tươi mới ném hết.

Thiên Trọng Xuyên như có thiên lý nhãn, cậu vừa đứng lên hắn đã tiến lại, hai người trầm mặc trở lại ngôi miếu. Thiên Trọng Xuyên giúp cậu lau sạch máu trên tay, rồng nhỏ dò dẫm tiến vào bàn ăn, bắt đầu ăn bữa cơm đã sớm lạnh ngắt.

"Tuy rằng ngôi miếu này chỉ có mỗi mình ta ở, nhưng sống vẫn rất tốt." Thiên Trọng Xuyên nói: "Nếu ngươi cảm thấy không muốn ăn không của ta, ta có thể giao cho ngươi vài việc để làm, còn nếu ngươi muốn rời đi thì lúc nào cũng được."

Rồng nhỏ ừm một tiếng, giờ phút này cậu thực sự rất đói, chỉ muốn ăn cơm, trước giờ chưa từng chịu qua cơn đói như thế này, lại không học theo thói lang thôn hổ yết, dáng vẻ lúc ăn uống vẫn vô cùng tế nhị, Thiên Trọng Xuyên chú ý tới vành tai cậu lộ ra một điểm màu xanh lam.

Ăn cơm xong, rồng nhỏ ngốc nghếch thu dọn bát đũa, Thiên Trọng Xuyên thấy cậu suýt nữa đã làm rơi bát xuống đất liền tự mình động thủ giúp cậu thu dọn lại, rồng nhỏ vô cùng ngượng ngùng, hỏi hắn: "Cảm ơn ngươi... ngươi tên là gì?"

Hắn trầm mặc rất lâu, không biết có nên dùng một cái tên giả để đánh lừa đối phương hay không, thế nhưng nhìn lại khuôn mặt của thiếu niên trước mặt này lại cảm thấy không cần thiết.

"Thiên Trọng Xuyên, còn ngươi?" hắn nói.

Rồng nhỏ trịnh trọng: "Ta tên Phong Trản."

Ngày ngày ngóng trông từng cmt của các bợnnn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro