CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+Beta: Kay_leeee

Phong Trản ngủ rất sâu, Thiên Trọng Xuyên chờ cậu ngủ say, liền đem tay rút ra, đứng dậy đi ra cửa.

Ánh trăng rất sáng, Thiên Trọng Xuyên ngồi ở cửa, nghĩ lại về bộ dáng dịu ngoan vừa rồi của Phong Trản, hắn tự cảm thấy bản thân đã cô đơn quá lâu, nhưng nếu là nói chỉ vì cô đơn quá lâu, lại rất sỉ nhục Phong Trản, hắn không thể phủ nhận bản thân có điểm rung động. Thiên Trọng Xuyên trầm mặc một lúc lâu, đứng dậy dẫm lên đám cỏ dại đi tới Đại Hùng bảo điện, bước đến giữa điện đột nhiên quỳ sụp xuống, khấu đầu một cái thật dài.

Ánh trăng chiếu vào khiến cả nơi đây bừng sáng, trán Thiên Trọng Xuyên áp xuống nền đất lạnh lẽo, hô hấp nặng nề, đến khi cảm giác nội tâm đã bình tĩnh hơn một chút, mới ngẩng đầu lên, sống lưng từ từ dựng thẳng, nhìn về hướng chuỗi phật châu được đặt trên bồ đoàn* trước mặt mình.

*tấm nệm để quỳ lúc đi chùa

Phật châu là từ thân Bồ Đề tạo ra, hắn còn nhớ rõ chủ nhân của chuỗi phật châu này từng nói với hắn rằng: "Cầm phật châu trên tay nhất định phải cẩn thận."

Thiên Trọng Xuyên lê gối tới bồ đoàn trước mặt, hắn ngập ngừng giơ tay muốn chạm vào, chỉ kém chút nữa là chạm tới, đột nhiên hắn nhớ tới nỗi đau đớn như thiêu đốt ngày ấy, Thiên Trọng Xuyên lại chầm chậm thu tay trở về.

Phật châu có một trăm lẻ chín viên, Thiên Trọng Xuyên quỳ đếm từng hạt từng hạt, khuôn mặt vô cảm cứ thế quỳ xuống, đếm ba lần, đếm đến trái tim cùng ánh mắt cũng dần dần bình tĩnh lại. Tham, sân, si, chậm, nghi*, hắn chưa bao giờ thoát khỏi, nhưng đã không còn ai sẽ chậm rãi giảng kinh cho hắn, giúp hắn giải thích nghi hoặc.

*tương ứng với: tham lam, ganh ghét, si mê, chậm chạp, nghi ngờ

Đối với bản thân tự thấy chán ghét đến cực điểm, Thiên Trọng Xuyên phục hồi tinh thần, hắn nghĩ đến Phong Trản, nhưng tại giờ khắc này, Thiên Trọng Xuyên lại không hề muốn đối mặt với cậu, cũng không dám đối mặt.

Hắn khấu đầu một cái thật dài với chuỗi phật châu, bàn tay thon dài mà hữu lực hạ dưới nền đất đầy tro bụi, khom lưng xuống, Thiên trọng Xuyên phảng phất như nghe thấy được âm thanh tụng kinh, một lần lại một lần gõ vào tâm trí hắn.

Hết thảy chúng sinh đều có hai loại bệnh. Một loại là thân bệnh, gọi là 'lão bệnh tử'. Một loại là tâm bệnh, gọi là 'tham sân si'. Sống hay chết, đều không có phương thuốc hóa giải, không ai có thể trị được loại bệnh này.

Thiên Trọng Xuyên mở to mắt, một đôi đồng tử đỏ sẫm lóe sáng.

Quỳ đến đầu gối không còn cảm giác, Thiên Trọng Xuyên chống tay đứng lên, hắn đợi một hồi mới đứng dậy đi về, nhưng đi được nửa đường, hắn nhớ tới trên giường còn có một Phong Trản, chính mình vừa rồi còn làm ra sự tình ấy đối với cậu.

Hắn chần chờ cất bước, trở lại trong phòng, phát hiện Phong Trản vẫn còn đang ngủ, Thiên Trọng Xuyên vừa tiến lên giường, Phong Trản liền mơ mơ màng màng nắm lấy tay hắn, hỏi: "Ngươi lúc nãy vừa đi đâu vậy?"

"Uống nước," Thiên Trọng Tuyên để tay mặc cậu nắm: "Nằm dịch vào một chút."

Phong Trản chống tay dịch vào bên trong, Thiên Trọng Xuyên nằm xuống bên cạnh cậu, Phong Trản rất tự nhiên nằm sát lại, Thiên Trọng Xuyên lại đành ôm lấy cậu.

Thiên Trọng Xuyên một đêm không ngủ.

Ngày mười lăm tháng đó, Thiên Trọng Xuyên làm một bàn đồ chay ngon, Phong Trản nhìn không thấy, không biết trước chỗ ngồi có đặt một bộ bát đũa.

"Hôm nay sao lại nấu nhiều như vậy?" Phong Trản lần mò cầm lấy chiếc đũa.

"Bởi vì hôm nay là ngày mười lăm," Thiên Trọng Xuyên xoa xoa đầu cậu: "Ăn đi."

Phong Trản không hỏi nhiều nữa, Thiên Trọng Xuyên ăn không nhiều, hắn ngồi cạnh Phong Trản, kề sát cậu, nhìn dáng vẻ cúi đầu ăn đến má phồng phồng của cậu, không tự nhiên quay mặt đi.

Phong Trản chỉ gắp những thức ăn ở gần mình, còn lại không hề động vào, Thiên Trọng Xuyên cũng không thu dọn, Phong Trản ăn xong liền đi, cậu bước vào trong sân phơi nắng, Thiên trọng Xuyên nhìn thức ăn trên bàn, hắn thò tay lấy một miếng đậu hũ bỏ vào trong miệng, chầm chậm nhai.

Hôm nay nắng to, mãi đến buổi tối cũng là trăng sáng sao thưa, Thiên Trọng Xuyên đi mở một vò rượu gạo đặt ở trong sân, Phong Trản ngửi thấy hương thơm bay tới, muốn bê lên cầm uống.

"Chờ một chút, để ta đổ vào trong bát cho ngươi," Thiên Trọng Xuyên ngăn cản cậu: "Hôm nay chỉ có thể uống một bát, biết chưa?"

Phong Trản ừ một tiếng, bưng bát rất quý trọng ngửi ngửi, cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ: "Trong miếu uống rượu, sẽ không sao chứ?"

"Vậy ngươi phải nhỏ giọng một chút." Thiên Trọng Xuyên xoa xoa đầu cậu.

Uống được nửa bát, Phong Trản liền không uống tiếp nữa, cậu có chút luyến tiếc, Thiên Trọng Xuyên đem bát của mình uống cạn, lại tùy tay rót đầy, hắn có đôi chút sầu não, ngẩng đầu nhìn ánh trăng , nói với Phong Trản: "Ngày hôm nay, là một ngày rất quan trọng."

"Là ngày gì?"

"Phương trượng trong miếu, là hôm nay viên tịch."

Phong Trản a một tiếng, cậu buông bát xuống: "Ngươi quen biết lão sao?"

"Ta quen biết lão" Thiên Trọng Xuyên thấp giọng nói: "Lão là một người tốt, rất tốt"

"Ngươi cũng là lão nhặt về đây sao?" Phong Trản nghĩ như đương nhiên nói: "Ngươi đừng đau khổ."

Cậu sờ soạng nắm lấy tay Thiên Trọng Xuyên, tựa hồ muốn an ủi hắn: "Ta nghe người ta nói, tăng nhân khi viên tịch sẽ đi được đến cực lạc."

Thiên Trọng Xuyên mặc cậu nắm tay mình, hắn đột nhiên cảm thấy rất vô lực, đem đầu gục xuống vai Phong Trản, Thiên Trọng Xuyên chậm chạm nói: "Hắn không thể đi được đến cực lạc, có người đã hại hắn."

Ai đã hại hắn, sao lại hại, Thiên Trọng Xuyên không có nói tiếp, Phong Trản nhận ra Thiên Trọng Xuyên đang suy sụp, cậu luống cuống tay chân muốn an ủi, lại không biết dùng biện pháp gì mới tốt, đành phải lặng lẽ đem Thiên Trọng Xuyên ôm vào trong ngực

Phong Trản chầm chậm xoa đầu Thiên Trọng Xuyên, mái tóc ngắn cọ vào lòng bàn tay, Phong Trản đột nhiên giống như một người trưởng thành, cơ thể nhỏ gầy ôm lấy Thiên Trọng Xuyên giúp hắn che mưa chắn gió, tuy rằng cậu cái gì cũng không biết rõ, thế nhưng Thiên trọng Xuyên cảm thấy thế này đã quá đủ rồi, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng dần dần bình ổn lại, chỉ còn một chút rung động lạ kì càng lúc càng lớn dần, hắn được một thiếu niên an ủi.

"Thực ra trước khi ngươi nhặt được ta, ta cũng đã thiếu chút chết," Phong Trản nói: "Chỉ cần đạo vết thương kia nặng hơn một chút, ta sẽ chẳng sống đến tận bây giờ, tại thời điểm kia ta lại không hề hận cái người đã hại ta, thực tâm chỉ muốn, sớm biết mấy ngày trước đó đã không bất hòa với nương ta, chọc nàng tức giận."

"Ngươi nhớ đến hắn như vậy, khẳng định trước kia hắn đối với ngươi rất tốt," Cằm Phong Trản gác lên đỉnh đầu Thiên Trọng Xuyên, Thiên Trọng Xuyên nghe được từng tiếng tim đập của cậu: "Có lẽ lão khi đó cũng không có bao nhiêu hận, trong lòng vẫn còn nhớ thương ngươi, muốn ngươi sống thật tốt, lão mặc kệ có thể đi đến được cực lạc hay không, đều đã có thể an tâm mà đi."

Thiên Trọng Xuyên nghe cậu nói, đột nhiên nhịn không được rơi nước mắt, hắn chậm chậm nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt thấm đẫm y phục Phong Trản, vô thanh thở ra một hơi. Phong Trản giơ tay vỗ nhẹ hắn, cho rằng mình nói sai chọc hắn thương tâm, không nhiều lời nữa, lại đem Thiên Trọng Xuyên ôm càng chặt hơn.

Nhưng không qua một hồi, cậu liền bị Thiên Trọng Xuyên hôn lấy, cùng với nước mắt mặn chát, Thiên Trọng Xuyên không có kết cấu hôn lấy cậu, càng cố tỏ ra bình tĩnh lại càng mất kiểm soát, trong tim hắn có một lỗ thủng lớn chảy đẫm máu, được một kẻ ngốc nghếch vụng về bịt lại, dù khiến hắn càng thêm đau đớn , nhưng bất giác lại giúp hắn cảm thấy như được an ủi được tha thứ, mặc dù hắn vẫn không dám đối mặt với việc này.

Phong Trản cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, liền cứ như vậy thuận theo để hắn hôn, mãi cho đến khi Thiên Trọng Xuyên không còn rơi lệ, lại trở về dáng vẻ ổn trọng đáng tin cậy như thường ngày, hắn nâng khuôn mặt Thiên Trọng Xuyên hôn lên mặt lại hôn lên mí mắt, an ủi hắn như đang an ủi một tiểu hài tử: "Không khóc nữa."

____________________________

Từ khi Thiên Trọng Xuyên có kí ức, đã ở trong Vô Sắc Giới, hắn là đồng tử phụng dưỡng bên cạnh Dược Vương Bồ Tát.

Khi đó hắn còn giữ mái tóc dài, lấy một sợi dây tơ hồng cột lên, mềm mại buông sau lưng.

Dược Vương Bồ Tát bổn danh Tinh Tú Quang, khi còn ở nhân gian, từng bởi vì cung dưỡng Bỉ Khâu Ni, lại biết thi dược trị bệnh cứu người, được người người tôn xưng là Dược Vương, sau tu thành chính quả, trở thành Dược Vương Bồ Tát.

Thiên Trọng Xuyên đi theo bên cạnh người phụng dưỡng, được người cực kì coi trọng, hắn từ nhỏ đã trầm mặc ổn trọng, tuy rằng nói không nhiều nhưng làm việc lại rất thỏa đáng.

Cái tên này cũng là Dược Vương Bồ Tát đặt cho hắn 'Núi sông bát ngát, tuy rằng trầm lặng, nhưng trong lòng lại có khe rãnh'*, Thiên Trọng Xuyên Khi đó còn rất nhỏ, mặc một thân y phục tuyết trắng, đôi chân trần bận rộn, mỗi lần Dược Vương Bồ Tát đọc kinh, hắn đều cùng các đồng tử khác vụng trộm nghe.

*cái tên mình dịch hơi lộn xộn vì mình ko rõ ràng nghĩa lắm , các bạn thông cảm cho mình >.<

Tuy rằng bọn hắn cách người rất xa.

Đôi mắt của Thiên Trọng Xuyên có màu đỏ rực như máu, nhưng người khác đều không giống như vậy, nghe nói chỉ có những 'thứ' này nọ tại Dục Giới mới có loại ánh mắt như vậy, bọn họ thậm chí còn không thèm gọi tới tên của những 'thứ' đó.

Ác quỷ , súc sinh,... Chúng nó đều ở Dục Giới.

Thiên Trọng Xuyên biết rõ bản thân vì sao bị bài xích, thế nhưng hắn chưa bao giờ tin tưởng những điều này, Dược Vương Bồ Tát không thể có khả năng không biết gì, nếu hắn thực sự là ác quỷ, người sẽ còn lộ ra vẻ mặt ôn hòa với hắn sao? Bản thân sao có thể an ổn ở tại Vô Sắc Giới?

Hắn vẫn như trước làm công việc của chính mình, vẫn như trước trầm mặc mà ổn trọng, thời điểm lần đầu tiên bị đánh, hắn không hề đánh trả, bởi không muốn gây rắc rối, nhưng số lần càng ngày càng nhiều, Thiên Trọng Xuyên dần không thể chịu đựng được, hắn càng im lặng, sẽ đổi lấy ác ý càng nghiêm trọng.

Hắn chỉ có một mình, đánh không lại bọn họ người đông thế mạnh, lại cũng không có thất bại, lần đầu tiên đánh nhau, hắn ôm khóe miệng bị đánh rách ngồi dưới đất, bên tai là mơ hồ âm thanh tụng kinh, còn có thoang thoảng tiếng nhạc vang lên, Thiên Trọng Xuyên im lặng lắng nghe.

"Thiên Trọng Xuyên," Dược Vương Bồ Tát đứng ở cách đó không xa gọi tên hắn: "Đến đây."

Bồ Tát đầu đội bảo quan, tay cầm cây thuốc, quanh thân lưu quang, pháp tướng trang nghiêm, người hơi hạ mắt, nhìn khóe miệng bị đánh rách của Thiên Trọng Xuyên.

Thiên Trọng Xuyên đi tới, tuy rằng cúi thấp đầu, lại khom lưng, hắn vẫn có một chút thấp thỏm.

Nhưng Bồ Tát cái gì cũng không có hỏi, chỉ dơ tay điểm khẽ lên khóe miệng hắn, Thiên Trọng Xuyên không cảm thấy đau nữa, hắn chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu.

"Không cần quỳ, đứng lên đi." Bồ Tát nhẹ giọng nói.

Thiên Trọng Xuyên đứng lên, tấm lưng hơi căng lên.

"Bồ Tát" Thiên Trọng Xuyên không nhịn được mở miệng: "Thực sự chỉ ác quỷ mới có mắt đỏ sao?"

Hắn ngẩng đầu lên, một đôi đồng tử đỏ thẫm lóe sáng.

"Đương nhiên không phải." Dược Vương Bồ Tát nhìn thẳng hắn, mâu gian quang hoa lưu chuyển, giống như châu toàn ngọc toái.

Phàm nhân nếu có thể nhìn thấy dáng vẻ của Bồ Tát, không chỉ ốm đau trên thân thể sẽ lập tức tiêu trừ, phiền não trong lòng cũng vô tung vô ảnh, Thiên Trọng Xuyên tuy rằng không phải phàm nhân, lại giống như cũng được đại khoan thứ, hắn thở ra nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng hắn không biết, mắt đỏ không nhất định sẽ là ác quỷ, nhưng ác quỷ thật sự nhất định sẽ có mắt đỏ.

Thiên Trọng Xuyên vốn là không có cách nào tu thành chính quả.

Càng lớn lên, nỗi nghi ngờ trong lòng càng ngày càng nặng, hắn đôi khi sẽ vô thức nhìn vào đôi mắt đỏ của chính mình trong nước mà ngẩn người, nhưng hắn vẫn nhớ rõ, câu nói kia của Bồ Tát: "Đương nhiên không phải."

Thẳng đến có một ngày, Thiên Trọng Xuyên vụng trộm nghe Dược Vương Bồ Tát cùng Dược Thượng Bồ Tát đối thoại.

Thiên Trọng Xuyên đến bây giờ vẫn nhớ rõ cái ngày hôm ấy, hắn bê chồng kinh thư đi vào đại điện, Dược Vương Bồ Tát cùng đệ đệ người Dược Thượng Bồ Tát đối diện tọa đàm kinh phật, nhìn thấy hắn đến, hai vị bồ tát liền ngừng lại, Thiên Trọng Xuyên cung kính cúi đầu đi qua, đem kinh thư đặt đúng chỗ, thi lễ, liền quay người rời đi.

Hắn đi ra khỏi đại điện một hồi lâu, đột nhiên nhớ ra mình hình như đã để một quyển thư khác xen lẫn bên trong, hắn quay trở lại, thời điểm còn chưa bước vào, lại nghe được Dược Thượng Bồ Tát hỏi: "Thiên Trọng Xuyên vẫn chưa hiện hình sao."

Dược Vương Bồ Tát trầm mặc một hồi, trả lời: "Ác quỷ hiện hình, ắt sẽ có điềm báo, nhưng ta lại không thấy được điềm báo của hắn."

Thiên Trọng Xuyên lúc ấy chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh dội xuống đầu hắn, khiến hắn đứng ngẩn người tại chỗ.

Dược Thương Bồ Tát nói: "Hắn tuy rằng chỉ có một nửa huyết thống đến từ ác quỷ, nhưng một nửa này quá cường đại, ta ngay từ đầu cũng cho rằng... có thể áp trụ được, nhưng màu đỏ trong mắt hắn lại càng ngày càng đậm hơn."

"Là do ta sơ sẩy."

Thanh âm của Dược Vương Bồ Tát rõ ràng đã nghe từ nhỏ đến trưởng thành, Thiên Trọng Xuyên đột nhiên lại cảm giác cực kì xa lạ: "Cũng không biết như vậy là cứu hắn hay vẫn là hại hắn?"

Xa xa có người đến, Thiên Trọng Xuyên thoáng liếc nhìn vào bên trong, nhanh chóng rời đi, trong đầu một mảng hỗn loạn, thậm chí không dám ngẩng đầu, hắn khiếp sợ người nào đó lại nhìn thấy được đôi mắt đỏ thẫm của hắn.

Chuyện này, vẫn không bị tiết lộ ra, nhưng dáng vẻ Thiên Trọng Xuyên dần một trưởng thành, càng ngày càng không thể dấu được, Thiên Trọng Xuyên rất sợ một ngày nào đó bản thân thật sự sẽ đột nhiên biến hóa, càng sầu lo lại càng khẩn trương, thậm chí hắn so với thật sự biến hóa còn kinh hoảng hơn.

Hắn quyết định cùng Bồ Tát nói rõ ràng.

Ngày đó, Thiên Trọng Xuyên hạ quyết tâm thật lớn, hắn đánh bạo dùng đôi mắt đỏ của chính mình đối diện với Bồ Tát.

"Ta nghe được người cùng Dược Thượng Bồ Tát nói chuyện."

Dược Vương Bồ Tát nhìn vào ánh mắt mê mang của Thiên Trọng Xuyên , người không đành lòng nhắm mắt lại, chầm chậm nói: "Mẫu thân của ngươi, là một Bỉ Khâu Ni*"

*Bỉ Khâu Ni: chỉ nữ nhân tu đạo Phật

Thiên Trọng Xuyên rất sửng sốt, Bỉ Khâu Ni là xuất gia tín nữ, mẫu thân của hắn sao lại có thể là một Bỉ Khâu Ni?

"Phụ thân ngươi, chính là A Tu La Vương rơi vào Quỷ Đạo."

A Tu La Vương rơi vào quỷ đạo, ác trung chi ác*

*Ác trung chi ác: ác càng thêm ác

"Mẫu thân của ngươi đã qua đời," Bồ Tát vẫn nhắm mắt lại: "Phụ thân ngươi vẫn còn ở trong Quỷ Đạo."

Dược Vương Bồ Tát lúc trước kết phật duyên, chính là ngày ngày tại tàng thư Bỉ Khâu Ni nghe giảng kinh phật, được người chỉ điểm, trong lòng cảm kích, mới trồng dược cung dưỡng Bỉ Khâu Ni, tu thành chính quả. Người vốn có một tấm lòng từ bi, nghe nói có đại nguyện thế này, về một đứa trẻ, Bồ Tát có lòng tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy được hắn tại dục giới vào lúc ấy, thời điểm đó, Thiên Trọng Xuyên vẫn còn chưa mở mắt.

Chờ đến tận khi hắn rốt cuộc cũng mở mắt, một đôi con ngươi lóe sáng, ai nấy đều thấy được, chúng lộ ra một màu đỏ thẫm bất thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro