CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+Beta: Kay_leeee

*Có cp mớiii, mà có vẻ cp phụ này chông gai lắm, được cái H không kém gì cặp chính :))))

Bất kể thế nào, Phong Trản không thể nói ra được bất kì lời ác độc nào với Thiên Trọng Xuyên, cũng chẳng nỡ làm chuyện gì tổn thương hắn, cậu chỉ là cảm thấy kinh hoảng quá mức, thế cho nên cố ý không nhớ tới việc mình trước kia rất ghét ác quỷ, cậu khó lòng mà liên hệ Thiên Trọng Xuyên và ác quỷ với nhau, những cái ôm ấm áp kia và cả những nụ hôn triền miên không dứt ấy, Phong Trản không thể tin được chúng nó đều đến từ một con ác quỷ.

Thế nhưng Thiên Trọng Xuyên không giải thích gì cả, hắn nhìn dáng vẻ của Phong Trản, trong lòng cũng cực kì khó chịu, nhưng nhiều việc hắn không thể để Phong Trản biết được, cả những việc đến hắn cũng chẳng thể tự tha thứ cho chính mình kia nữa, hắn không thể cứ đi mong chờ Phong Trản tha thứ, thực ra thì Phong Trản thế này đã là tốt lắm rồi, còn tốt hơn ngoài dự liệu của hắn.

Thiên Trọng Xuyên trong lòng có tính toán, hắn nhất định phải đi Ác Quỷ Đạo một chuyến, bất kể để cứu người nhà Phong Trản hay là để chấm dứt với Ma Trĩ Đa, hắn đầu phải đi, Thiên Trọng Xuyên không đành lòng nhìn Phong Trản khổ sở.

Phong Trản ăn một bữa sáng không yên lòng, ăn đầy cả một bụng cháo ngọt, Thiên Trọng Xuyên lại không ăn gì, hắn để Phong Trản ngồi yên xong, thử thăm dò nắm lấy tay cậu.

"Phong Trản," Hắn nhẹ khẽ nói: "Ngươi còn tin ta không?"

Phong Trản không có rút tay mình lại, cậu bối rối đáp: "Gì cơ?"

"Không có gì," Thiên Trọng Xuyên hơi rủ mắt xuống: "Ngươi không cần lo lắng, người nhà ngươi đều không có việc gì, bọn họ bị Ma Trĩ Đa bắt đến Ác Quỷ Đạo, ta sẽ đi cứu họ ra."

Phong Trản theo bản năng lắc đầu, nhưng cậu há miệng lại không nói ra được câu gì, chỉ cảm thấy được bàn tay đang nắm lấy tay mình của Thiên Trọng Xuyên rất ấm áp, cậu nhịn không được nắm chặt hơn chút, qua một hồi, Phong Trản mới nói: "Ta cũng muốn đi, ta sẽ không gây thêm cho ngươi phiền phức gì, sau khi ta tìm thấy lại kiếm của mình, mắt ta sẽ lại nhìn thấy được....."

"Ta mang ngươi đi, chúng ta quay lại miếu, ngươi chờ ta, cứ ở trong Đại Hùng bảo điện mà chờ, nghe chưa," Thiên Trọng Xuyên nói: "Ngươi phải tin tưởng ta, ta nhất định sẽ mang được bọn họ về, ta chỉ gạt ngươi duy nhất một lần, sau này sẽ không gạt ngươi lần nữa."

Nước mắt Phong Trản không nhịn được chảy xuống, trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy trong lòng bủn rủn, không nói ra được lời nào nữa, Thiên Trọng Xuyên nhìn bờ vai gầy yếu đang run rẩy của cậu, nhịn không được ôm lấy cậu vào lòng, ôm thật chặt một cái, lại buông ra ngay .

Hai người lại trở về miếu, Thiên Trọng Xuyên trầm mặc đưa Phong Trản vào Đại Hùng bảo điện, hắn để Phong Trản lần mò cầm lấy chuỗi phật châu làm từ hạt bồ đề kia: "Mấy tên ác quỷ đó chắc sẽ không dám tới gần, ngươi nắm chuỗi phật châu này, chúng nó không dám động vào ngươi."

Phong Trản gật gật đầu, cậu mờ mịt nắm phật châu ngồi trên bồ đoàn, trên gương mặt trẻ con tràn đầy sự do dự, nhưng Thiên Trọng Xuyên không cho cậu cơ hội do dự nữa, như là hắn sợ mình nhìn cậu nhiều thêm một chút sẽ càng không nỡ, liền xoay người rời đi mất.

Thiên Trọng Xuyên lại bước lên Ác Quỷ Đạo, hắn hóa hình, nhưng lần này hắn cảm thấy sự bất đồng rõ rệt, bầu trời ảm đạm quanh năm càng thêm âm u, tựa hồ như lúc nào cũng có thể rơi nước xuống, quỷ đói trườn bò trên đường không biết đi nơi nào, nước sông Vong Xuyên vội vã dâng trào, Thiên Trọng Xuyên hơi cau mày, lúc hắn tiến vào trong dòng nước, xung quanh đột nhiên vang lên âm thanh ù ù, như là có ai đó gõ vào một cái chuông khổng lồ, xung quanh xuất hiện mấy tên Tu La không biết đi ra từ chỗ nào, cầm trong tay trường đao, cảnh giác nhìn hắn.

"Ta đến tìm Ma Trĩ Đa đại nhân," Thiên Trọng Xuyên rất bình tĩnh: "Có tin tức của con rồng kia."

Mấy tên Tu La chưa từng gặp Thiên Trọng Xuyên, chỉ quan sát đôi mắt đỏ với sừng nhọn của hắn, bọn chúng đã thấy qua thủ hạ có trí tuệ của Ma Trĩ Đa nhiều lần, cũng không có tên nào nóng nảy như vậy, một lúc sau, tên cầm đầu trong đó hỏi hắn: "Sao ngươi biết đi đường này?"

"Ma Trĩ Đa đại nhân cố ý dặn ta đi vào từ nơi này, sợ quấy rầy Khiên Tái đại nhân"

Khiên Tái, cái tên A Tu La vương có tiếng kia, mang theo hàng vạn A Tu La rơi vào vào Quỷ Đạo.

Mấy tên Tu La thả lỏng nét mặt, vẫy vẫy tay với hắn: "Đi thôi."

Thiên Trọng Xuyên đi rồi, hắn đi chân trần dẫm lên trên mặt đất cháy đen, hơi ngẩng đầu, đi thẳng tới trước cung điện của Ma Trĩ Đa, hắn nâng mặt lên nhìn.

Đột nhiên cửa bị mở ra.

________________________________

Khiên Tái ngồi trên ở trên thảm mềm uống rượu.

Rượu có màu xanh rất nhạt, ủ bằng trái cây ở Ma Giới, có một mùi hơi hơi tanh ngọt, hắn ta cầm ly rượu đặt dưới mũi ngửi, chậm rãi uống một ngụm.

Nếu cẩn thận quan sát, khóe mặt hắn đã có vài nếp nhăn, ba A Tu La vương xấp xỉ tuổi hắn cũng đều không có như vậy.

Khiên Tái dần dần có chút lo lắng, hoặc nói là sợ hãi.

Hắn có can đảm nghịch thiên mà đi, rơi vào quỷ đạo, thể hiện hắn cũng không phải một kẻ biết sợ hãi, thế nhưng giờ này khắc này, hắn quả thực có chút sợ, nói trắng ra thì là hắn sợ chết.

Cho nên khi biết trên thế gian thật sự có một con rồng sở hữu cặp mắt uyên ương được sinh ra, hắn cho người đi tìm kiếm trước, hắn cấp bách muốn biết kiếp này và kiếp sau của mình sẽ thế nào. Thế nhưng lại chẳng thu hoạch được gì.

Đến khi Ma Trĩ Đa nói cho hắn biết thật sự có một con rồng như vậy sống ở giao giới giữa Dục Giới và Vô Sắc Giới, tuổi tác không lớn, chỉ vừa mới hóa hình, được một tên tiểu quỷ tay sai của hắn phát hiện.

Đối với đứa con này, Khiên Tái cũng không có cảm tình đặc biệt gì, con hắn rất nhiều, hắn cũng chẳng phải loại người có nhiều tình cảm, Ma Trĩ Đa đang lấy lòng hắn, hắn biết.

Nhưng con rồng này lại khó thao túng hơn ngoài ý liệu, Khiên Tái nghĩ vậy, cúi đầu nhìn chén rượu trong tay mình, hỏi Tửu Thiên bên cạnh: "Thi thể ca ca cậu ta ở đâu?"

Người Khiên Tái hỏi là Phong Ngự, mấy ngày trước, Phong Ngự đã bị Khiên Tái dùng đao chém vỡ ngực.

"Đã xử lý xong, chôn ở chỗ Ma Trĩ Đa đại nhân bảo," Tửu Thiên hơi hơi cúi đầu, rất cung kính.

Tửu Thiên trước khi Khiên Tái rơi vào Ác Quỷ Đạo đã đi theo hắn, là thủ hạ đắc lực nhất của hắn, bộ dạng của Tửu Thiên so với những tên A Tu La chín chân nghìn mắt hoặc là thân cao mấy trượng khác không hề giống nhau, nhìn qua hắn vô cùng giống nhân loại, thậm chí so với nam tử nhân loại còn thanh tú hơn một chút, huyết thống Tửu Thiên cũng không thuần túy.

Có lẽ bởi vì điểm không thuần túy này, trí tuệ của Tửu Thiên so với A Tu La bình thường cao hơn nhiều, Khiên Tái rất tín nhiệm hắn.

Tửu Thiên hơi cúi đầu cung kính rời đi, hắn đi vòng qua bên cạnh cung điện của Ma Trĩ Đa, mấy tên ác quỷ đi ngang qua cũng không dám nhìn hắn, hắn thông suốt không trở ngại rời khỏi tòa cung điện này, tiến thẳng về phía trước, đi đến dưới tàng cây hòe khổng lồ, hắn hơi cúi lưng, biến mất ở lối vào.

Nơi này là nơi hắn phát hiện được từ lâu về trước, lúc không đi theo Khiên Tái đại nhân, hắn không có việc gì để làm, mỗi một con đường ở Ác Quỷ Đạo hắn đều đã đi qua không chỉ một lần.

Bên trong cũng không lớn, chỉ để một cái giường và một cái bàn, không khí có chút ngột ngạt, Tửu Thiên búng ngón tay 'tách' một cái, đèn trên bàn liền sáng lên, hắn hơi híp mắt quan sát Phong Ngự trên giường, tiến đến gần ngồi bên cạnh y.

"Thế nào?" Tửu Thiên hỏi y: "Cảm thấy khá hơn chút nào không?"

Phong Ngự không nói gì, trên khuôn mặt anh tuấn không thấy được chút huyết sắc, y bị trận khổ hình kia làm tổn hại nguyên khí, chỉ hơi gật đầu. Tửu Thiên giơ tay kéo quần áo y, thấy được miệng vết thương dữ tợn.

Tửu Thiên cứu y, cũng chỉ là nhất niệm chi sai*, thậm chí chỉ là vì tiếc nuối gương mặt anh tuấn này, Khiên Tái cũng không thực sự để ý sống chết của Phong Ngự, chỉ là muốn để cảnh cáo Phong Trản mà thôi.

*nhất niệm chi sai: ý nghĩ sai lầm dẫn đến hậu quả nghiêm trọng

Hắn nắm cằm Phong Ngự để y hơi ngẩng mặt lên, cẩn thận quan sát đối phương, có lẽ đã nhìn nhiều khuôn mặt dữ tợn của A Tu La, hắn thật sự rất thích khuôn mặt xinh đẹp lại trắng nõn này của đối phương, ngắm một hồi, hắn lại cởi hết quần áo Phong Ngự, nhìn cơ thể trần trụi của y như đang thưởng thức một món đồ tốt nào đó, Tửu Thiên cảm thấy mình đã ở Ác Quỷ Đạo lâu lắm rồi, cần một thứ gì không u ám có thể làm hắn ấm áp một chút.

Hắn nhìn đủ rồi, lại giơ tay sờ soạng thắt lưng mềm dẻo của Phong Ngự, sờ thẳng xuống phía dưới, chạm đến thứ nhẵn nhụi giữa hai chân y, tỉ mỉ sờ, Phong Ngự cau mày kháng cự, nhưng lại bởi vì quá mức suy yếu, đến đẩy đổi phương ra cũng không làm được, Tửu Thiên như đùa giỡn mà nắm lấy đồ vật giữa hai chân Phong Ngự mà vuốt ve, đột nhiên bật cười.

"Xem ra ngươi rất sạch sẽ." Tửu Thiên vỗ vỗ mặt y.

Phong Ngự không phản ứng gì, Tửu Thiên lại không rút tay ra, hắn cứ đặt tay giữa hai chân Phong Ngự mà xoa nắn, mãi cho đến khi Phong Ngự không nhịn được thở gấp, Tửu Thiên mới ngừng động tác.

Hắn cúi đầu liếm lên miệng vết thương trước ngực Phong Ngự, từng chút từng chút một, liếm đến khi miệng vết thương kia ướt đẫm.

"Trước kia trên chiến trường, A Tu La rửa sạch miệng vết thương như vậy," Tửu Thiên nói: "Nhưng nhìn ngươi sạch sẽ hơn nhiều so với bọn chúng."

Phong Ngự vẫn đang thở dốc, Tửu Thiên đã rời đi.

Hắn trở về theo lối cũ, vẫn đi vào từ cửa sau cung điện, hắn không đi tìm Khiên Tái, tùy ý tìm một góc ngồi xuống, liếm liếm môi mình.

Chưa đợi hắn hồi vị, đã nghe thấy một trận ồn ào vang lên, Tửu Thiên lấy lại tinh thần, đứng bật dậy, bước nhanh về phía âm thanh ồn ào kia.

Sân trước cửa cung điện loạn thành một đống, Ma Trĩ Đa gục trên mặt đất thở hổn hển, máu tuôn như suối, Thiên Trọng Xuyên giẫm lên cổ tay Ma Trĩ Đa, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm Ma Trĩ Đa, xung quanh nằm la liệt Tu La với ác quỷ bị thương.

Ma Trĩ Đa vừa mở miệng liền hộc ra một ngụm máu, trong mắt hắn vằn lên cơn tức giận cuồng bạo, hai tên ác quỷ lại lao vào nhau, nhưng Ma Trĩ Đa không phải là đối thủ của Thiên trọng Xuyên, Thiên Trọng Xuyên đang rất cáu giận, xuống tay so với bình thường càng tàn nhẫn, Ma Trĩ Đa lộ ra răng nanh, cắn lên cánh tay Thiên Trọng Xuyên, Thiên Trọng Xuyên lại coi như không là gì, bóp lấy cổ hắn quăng sang một bên, đi về phía sau cung điện.

Khiên Tái đang nâng chén rượu tựa người vào khung cửa, quan sát Thiên trọng Xuyên, Thiên Trọng Xuyên cũng nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên cha con hai người gặp mặt, bọn họ vừa liếc mắt đã nhận ra được đối phương, thế nhưng ai cũng không có tâm tình tốt đẹp gì, Khiên Tái nhìn Thiên Trọng Xuyên trẻ tuổi vạm vỡ, quăng chén rượu trong tay, đột nhiên hóa thành bản thể, chín đầu nghìn mắt, trong miệng phun lửa, lớp da xanh đen.

Cung điện của Ma Trĩ Đa gần như bị phá hủy, Thiên Trọng Xuyên đánh nhau với Khiên Tái đến mức trời đất biến sắc, cuối cùng Khiên Tái lại thắng hơn một bậc, hắn dù sao cũng là A Tu La vương đã đi qua vô số chiến trường.

Khuôn mặt đáng sợ của Khiên Tái đối diện với Thiên Trọng Xuyên, lúc há mồm nói chuyện, lại giống như có vô số quả chuông lớn đã gõ trong hư không, chấn động đến mức tai Thiên Trọng Xuyên ù không ngừng.

"Con rồng kia ở đâu?"

Thiên Trọng Xuyên há miệng thở dốc, âm thanh nói chuyện rất yếu ớt, mới đầu Khiên Tái còn chưa có nghe rõ, cho đến khi hắn nghe được rõ rồi, sắc mặt liền thay đổi, đống con mắt đau đớn nhắm chặt lại, ngửa đầu phát ra tiếng gào đau khổ.

"Nhĩ thì. . . . . . Dược vương bồ tát tức tòng tọa khởi, thiên đản hữu kiên, hợp chưởng hướng phật, nhi bạch phật ngôn: Thế tôn! Nhược thiện nam tử. . . . . ."* Máu trong miệng Thiên Trọng Xuyên chảy ra, nhưng vẫn kiên trì: "Thiện nữ nhân, hữu năng thụ trì pháp hoa kinh giả ___ nhược độc tụng thông lợi, nhược thư tả kinh quyển ___ đắc kỉ sở phúc?"

*Hãy tha thứ cho mình vì ko dịch đc hay nổi cái đoạn về kinh phật này, cho nên mình đã để nguyên hán việt

Hắn niệm chính là 《 Diệu pháp liên hoa kinh 》, Khiên Tái đương nhiên không nghe được, nhưng chính Thiên Trọng Xuyên cũng nghe không nổi, hắn dù sao cũng đang ở hình dạng ác quỷ, hắn cảm nhận được lục phủ ngũ tạng mình đau đớn như đang bị thứ gì đó nghiền áp, đến mức dần dần mất đi ý thức, nhưng thấy bản thể của Khiên Tái dần dần biến dạng, vẫn tiếp tục kiên trì: "Thế tôn! Dĩ thị thần chú ủng hộ pháp sư, ngã diệc tự đương ủng hộ trì thị kinh giả, lệnh bách do tuần nội vô chư suy hoạn. . . . . ."

Máu Thiên Trọng Xuyên chảy xuống tận cổ, hắn vùng vẫy đứng lên. Đột nhiên khom lưng nôn ra một ngụm máu lớn, Khiên Tái đã không duy trì nổi bản thể, nằm trên mặt đất, Thiên Trọng Xuyên lộ răng nanh, thở hổn hển nhìn hắn, chỉ nhìn một chút lại rời mắt, hắn không có lãng phí thời gian trên người Khiên Tái, tùy tiện tóm một tên Tu La chưa chết hẳn hỏi: "Người các ngươi bắt ở đâu?"

Tu La không dám đáp. Thiên Trọng Xuyên liền bóp nát cổ hắn, lại tiếp tục đi hỏi, cuối cùng cũng kiếm được đáp án hài lòng, lảo đảo tìm địa lao trong cung điện Ma Trĩ Đa.

Người nhà Phong Trản đều ở trong này, nhưng hắn nhìn một vòng lại phát hiện thiếu một người, Thiên Trọng Xuyên không kịp hỏi nhiều, dùng móng chém đứt khóa, vội vàng nói với bọn họ: "Phong Trản ở trong ngôi miếu gần đây chờ các người, đi mau."

Người nhà Phong Trản đều vẫn cảnh giác Thiên Trọng Xuyên trong hình dạng ác quỷ, Thiên trọng Xuyên sốt ruột nói: "Một mình Phong Trản ở nơi đó rất nguy hiểm, ta không cần thiết phải lừa các người."

Cha Phong Trản quyết định thật nhanh, để mọi người đi trước, trước khi ông đi còn quay đầu nhìn Thiên Trọng Xuyên: "Ngươi là bạn Phong Trản?"

Thiên Trọng Xuyên ừ một tiếng, đỡ cho cửa lao miễn cưỡng đứng được vững, cha Phong Trản lại nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ của hắn, nói tiếng cảm ơn rồi xoay người rời đi.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng rồng ngâm, dần dần bay xa, Thiên Trọng Xuyên thở phào nhẹ nhõm, lại không nhịn được nôn ra một ngụm máu, hắn ngồi xổm trên mặt đất một lúc lâu mới thấy trước mắt không còn quay cuồng nữa, gắng gượng chống đỡ đi ra ngoài, hai lỗ mũi đều chảy máu, nhưng còn ca ca với kiếm của Phong Trản còn chưa tìm được, Thiên Trọng Xuyên không muốn cô phụ sự tín nhiệm của Phong Trản, hắn sợ Phong Trản cho rằng mình vẫn đang lừa cậu.

Thiên Trọng Xuyên gắng gượng bình tĩnh lại, hắn quyết định ra khỏi nơi này trước rồi nói, nhưng chưa đi được mấy bước, hắn liền chạm mặt một người, hình dạng đối phương không giống ác quỷ cũng chẳng giống A Tu La, nhìn qua như là một nam tử nhân loại bình thường, Thiên Trọng Xuyên không tiếp tục đi về phía trước, đối phương cũng không tiến đến gần.

Tửu Thiên híp mắt đánh giá Thiên trọng Xuyên, tên ác quỷ này hiển nhiên đã là nỏ mạnh hết đà, hắn liếm liếm môi, rút kiếm trên thắt lưng.

Thân thể Thiên Trọng Xuyên đã theo không kịp ý thức, hắn lui về phía sau một bước, nhưng vẫn bị kiếm chém qua, máu trong mũi tí tách rơi xuống đất, nhưng ngay tại thời điểm hắn tưởng rằng hôm nay trốn không nổi, kiếm trong tay đối phương đột nhiên như không chịu theo khống chế mà rung lên, Thiên Trọng Xuyên thấy máu của mình chảy dọc theo lưỡi kiếm, rất nhanh đã nhỏ xuống mặt đất.

Tửu Thiên cau mày nhìn, thanh kiếm kia càng ngày càng không chịu khống chế, đột nhiên bùm một tiếng, nổ cho tay Tửu Thiên tê rần.

Kiếm rơi trên mặt đất, Thiên Trọng Xuyên liếc nhìn bảo thạch màu vàng trên chuôi kiếm, không có ác quỷ hay Tu La nào sẽ dùng thứ này cho vũ khí của mình, bọn chúng mấy thứ gì đó giống như xương cốt hơn...... Thiên Trọng Xuyên vừa hít thở ngực liền đau nhức, nhưng hắn chỉ có thể ưỡn thẳng người, miễn cưỡng chống đỡ đối mặt với Tửu Thiên vài giây, Tửu Thiên đột nhiên thay đổi sắc mặt, hắn hỏi Thiên Trọng Xuyên: "Ngươi có phải cái tên từng ở bên cạnh phụng dưỡng Dược Vương Bồ Tát......"

Thiên Trọng Xuyên ho khan một tiếng, ngón tay che miệng, máu chảy ra theo kẽ hở, hắn chần chừ gật đầu, Tửu Thiên nhìn bốn phía không người, nhặt kiếm lên kéo hắn chạy từ cửa hông cung điện ra ngoài.

"Cứ theo con đường nhỏ này mà đi, không ai trông coi, rất nhanh là ra được bên ngoài," Tửu Thiên đẩy hắn một cái: "Kiếm không thể đưa cho ngươi, về sau có cơ hội thì nói tiếp, đi mau."

Thiên trọng Xuyên nhìn hắn, không do dự nhiều nữa, xoay người đi mất.

Phong Trản cầm phật châu đợi rất lâu, chờ đến hoảng hốt, cậu bắt đầu hối hận bản thân để Thiên Trọng Xuyên lẻ loi đi vào nguy hiểm, trước khi Thiên Trọng Xuyên đi có nói hắn nhất định sẽ cứu người nhà của cậu về, nhưng hắn lại chưa nói mình có trở về hay không.

Thế nhưng giống như cậu tưởng tượng, cậu chỉ đợi được người nhà mình trở về, không đợi được Thiên Trọng Xuyên trở về.

Trái tim Phong Trản nhói lên đau đớn hoảng loạn, cậu đã không còn suy xét cái gì là ác quỷ hay không là ác quỷ, khi biết ca ca mình sống chết không rõ, cậu không có cách nào bình tĩnh nổi, nhưng cậu không dám biểu lộ cái gì trước mặt người nhà, mắt cậu đã mù lòa, mẹ cậu đau lòng ghê gớm, ôm lấy cậu vào lòng vỗ vỗ lưng, cậu không muốn khiến bọn họ lo lắng thêm nữa, gắng gượng chống đỡ.

Trong miếu ngược lại lại an toàn hơn trong nhà, mọi người bàn bạc quyết định hôm nay sẽ ở lại trong này qua đêm, ngày mai lại tính tiếp, mẹ Phong Trản đi làm cơm, ca ca* với cha cậu ra ngoài tuần tra, trong bảo điện chỉ còn lại Phong Trản với tỷ tỷ.

*nhắc lại với mọi người là PT có 2 anh trai và một chị gái, Phong Ngự là anh thứ hai

Tỷ tỷ Phong Trản đau lòng nắm chặt tay cậu, hỏi cậu rời nhà lâu như vậy đã đi nơi nào, Phong Trản hé miệng, nước mắt đã rơi xuống, cậu nhỏ giọng gọi: "Tỷ Tỷ......"

Nhưng chỉ gọi một câu như vậy, cậu không biết nói gì cho phải, cậu rung động với một con ác quỷ, con ác quỷ kia lại vì cứu người nhà cậu mà giờ không rõ sống chết, cậu không biết mở miệng thế nào.

Tỷ tỷ Phong Trản xoa đầu cậu: "Sao vậy?"

Phong Trản do dự một hồi lâu mới hỏi nàng: "Hôm nay là ai cứu mọi người ra?"

"......Hình như là một con ác quỷ," Nàng nhớ lại: "Diện mạo không rõ lắm, trên mặt hắn toàn là máu."

Phong Trản nghe được câu này thì không nghe thấy gì nữa, cậu đau lòng đến không thể thở nổi, tại sao trên mặt lại toàn là máu? Bọn chúng đã làm gì hắn?

Vào đêm, nhà Phong Trản đều tự tìm một chỗ ngủ, Phong Trản nằm trên cái giường nhỏ kia không chút buồn ngủ, cậu hận không thể lao ra tìm Thiên Trọng Xuyên, nhưng cậu cái gì cũng không nhìn thấy, đi ra ngoài cũng là thêm phiền phức.

Phong Trản đột nhiên cảm thấy có gì đó cọ cọ mình, cậu do dự thò tay sờ, chạm vào bộ lông trơn mượt, còn nghe thấy tiếng chiêm chiếp mềm mại.

Là Thanh Điểu Thiên Trọng Xuyên nuôi ở dưới mái hiên kia.

Phong Trản không nhìn được đuôi nó, không biết rằng nó không phải con chim bình thường, tùy tiện vuốt ve, rồi lại đặt tay sang một bên, nhưng con chim kia không buông tha mà mổ tay cậu, cái đầu nhỏ tựa như đang cố gắng kéo Phong Trản ra bên ngoài, Phong Trản nghi hoặc động động ngón tay, nó lại càng cố gắng lôi kéo.

Phong Trản chống cánh tay ngồi dậy, con chim kia cũng vỗ cánh bay lên, âm thanh "phành phạch" rất lớn, như là sợ cậu không nghe được, Phong Trản thử thăm dò đi theo nó vài bước, nó liền dẫn Phong Trản ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro