CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+Beta: Kay_leeee

Thiên Trọng Xuyên đi theo con đường nhỏ Tửu Thiên chỉ kia, nhanh hơn một nửa đường so với lúc đến.

Nhưng từ lúc gắng gượng chống đỡ đi ra từ Ác Quỷ Đạo, hắn đã vô lực đứng dậy, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt đất đầy lá vàng, Thiên Trọng Xuyên không kìm được nữa mà gục thẳng xuống mặt đất, nhọc nhằn thở dốc.

Ác quỷ tụng kinh, đại bất kính, lục phủ ngũ tạng Thiên Trọng Xuyên đều đang đau đớn khôn nguôi, thậm chí cảm giác được đầu mình như muốn vỡ tung ra, ngón tay hắn vô lực nắm lá cây vàng úa trên đất, trong não vang lên tiếng ong ong, hắn mơ màng chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh trăng với sao chiếu rọi khắp nơi, mông lung mà lãng mạn, hắn cảm thấy chúng nó xinh đẹp giống như Phong Trản vậy.

Vừa nghĩ đến Phong Trản, Thiên Trọng Xuyên có thêm một chút sức lực, tuy hắn cảm thấy rằng có thể hai người từ nay về sau sẽ mỗi người một ngả, Phong Trản nhất định sẽ cùng người nhà cậu trở về, không biết lúc nào mới có cơ hội gặp lại? Kiếm của cậu hắn còn chưa tìm được, mắt vẫn không nhìn thấy......

Nghĩ đến đây, Thiên Trọng Xuyên đột nhiên nghe được âm thanh sột soạt, như có ai đó dẫm lên lá cây khô vàng đi tới, hắn cảnh giác chống cánh tay ngồi dậy ngẩng đầu nhìn, mơ mơ hồ hồ, một thân ảnh thon dài tiến đến gần, Thiên Trọng Xuyên híp mắt nhìn, thời điểm nhìn thấy được rõ ràng người đang đến kia là ai, hắn sững sờ tại chỗ.

Phong Trản bị té ngã một cái, bước đi khập khiễng, Thanh Điểu bên cạnh vỗ phạch phạch cánh vào tay cậu, không bay lên phía trước nữa, cậu mê mang há miệng thở dốc, nhỏ giọng gọi: "Thiên Trọng Xuyên......"

Thiên Trọng Xuyên trầm giọng trả lời, Phong Trản kinh hỉ chạy đến, cậu sờ soạng ôm lấy cổ Thiên Trọng Xuyên, ngón tay hơi lạnh sờ được máu trên mặt hắn, vui mừng của Phong Trản lập tức biến mất, cậu bật khóc nức nở như một đứa trẻ, khóc rất tủi thân, vừa khóc vừa hỏi: "Huynh có đau không?" (đổi xưng hô nha mấy bạn)

Thiên Trọng Xuyên đau muốn chết mất, nhưng hắn lau lau sạch tay vào quần áo rồi giơ tay lau nước mắt cho Phong Trản, ôm lấy cậu nhẹ giọng nói: "Em ôm ta một cái liền không còn đau, đừng khóc nữa, nghe lời."

Phong Trản vẫn khóc, cậu ôm chặt Thiên Trọng Xuyên, bả vai hơi run rẩy, Thiên Trọng Xuyên không biết làm sao, vốn dĩ cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa, bị thân thể gầy yếu của Phong Trản ôm như vậy, hắn lại có chút sức lực, hắn thử thăm dò hôn hôn mặt Phong Trản, hôn đến trên miệng đều là nước mắt mặn chát, Phong Trản thút tha thút thít, nhưng ngay sau đó, cậu lấy ống tay áo lau sạch sẽ, đỡ Thiên Trọng Xuyên đứng lên.

Thiên Trọng Xuyên thực sự là một bước cũng bước không nổi nữa, Phong Trản muốn cõng hắn, nhưng Thiên Trọng Xuyên không cho, hắn sợ mình đè Phong Trản đến hỏng mất, Phong Trản vẫn cắn răng nâng hắn lên vai, cậu đột nhiên cảm thấy mình như có thêm sức mạnh, cậu vẫn có chút muốn khóc, nhưng nhịn xuống, cậu hỏi Thiên Trọng Xuyên: "Ta đi bên này đúng không?"

Mặt Thiên Trọng Xuyên dán lên cổ cậu, đột nhiên cảm thấy mình có đau thêm một chút nữa cũng chẳng hề gì,cho dù là hàng ngàn hàng vạn trăng sao trên trời, cũng không bì nổi với Phong Trản, hắn ừ một tiếng, Phong Trản liền khập khiễng bước đi. Gió đêm hơi lạnh, Thiên Trọng Xuyên dùng tay mình che chở bờ vai Phong Trản, Phong Trản đi một hồi, đột nhiên lại bắt đầu khóc, cậu vừa khóc vừa hỏi: "Bọn chúng đã làm gì huynh vậy?"

Thiên Trọng Xuyên giơ tay sờ mặt cậu, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được loại tư vị được người quan tâm và nhớ thương này, chỉ cảm thấy trong lòng bủn rủn, Thiên trọng Xuyên không khỏi mở miệng cười, hắn hôn hôn cổ Phong Trản: "Em đau lòng vì ta sao?"

Phong Trản sụt sịt mũi, rầu rĩ ừm một tiếng.

"Đừng khóc nữa, không phải ta đã trở về rồi sao," Thiên Trọng Xuyên giơ tay lau nước mũi cho cậu, Phong Trản nhanh chóng né tránh, nhưng Thiên Trọng Xuyên lại sờ đến mũi cậu, dùng đầu ngón tay bóp một cái: "Bẩn như vậy, nước mũi đều chảy ra hết rồi."

Mặt Phong Trản đỏ lên: "Chảy đâu mà."

Hai người cứ như vậy giẫm lên lá cây khô vàng mà đi thật lâu, đi được một nửa thời gian, Phong Trản thực sự đi không nổi nữa, cậu cẩn thận từng li từng tí đặt Thiên Trọng Xuyên xuống đất, mình cũng dò dẫm ngồi xuống.

"Phong Trản," Thiên Trọng Xuyên xé một mảnh vải trên y phục mình đưa cho cậu: "Phía trước có một con sông nhỏ, em mang mảnh vải này đi nhúng nước rồi mang lại cho ta được không?"

Phong Trản ừm một tiếng, câu đi vài bước, quay đầu hỏi: "Ở đây sao?"

"Tiến lên phía trước một chút nữa, bước nhỏ thôi." Thiên Trọng Xuyên nhìn cậu thử thăm dò bước một bước nhỏ, chậm rãi ngồi xổm xuống nhúng ướt vải, lại đi trở về.

Thiên Trọng Xuyên cầm lấy miếng vải đã ướt sũng, tỉ mỉ chà sát mặt và môi mình, Phong Trản mờ mịt ngồi dưới đất, khóe mắt còn có chút đỏ.

Thiên Trọng Xuyên lau sạch cho mình, hắn nhẹ giọng nói: "Phong Trản, lại đây,"

Phong Trản bị hắn nắm tay kéo lại, vẫn chưa kịp phản ứng liền bị hắn hôn lấy.

Thiên Trọng Xuyên liếm cắn bờ môi ướt át mềm mại của Phong Trản, hô hấp hai người giao hòa, hắn như tên tình phu* lỗ mãng, gấp gáp hôn lấy một Phong Trản một cách đầy dục vọng, Phong Trản hơi hơi hé môi mặc hắn làm, cánh tay ôm eo hắn, trong mũi phát ra âm thanh hừ hừ rên rỉ.

*Tình phu: tình nhân của người phụ nữ có chồng

Thiên Trọng Xuyên từ từ bình tĩnh lại, hắn không hôn một cách nóng nảy như vậy nữa, hơi hơi buông mắt, hắn cuốn lấy đầu lưỡi Phong Trản nhẹ nhàng động, hận thời khắc này không thể cứ kéo dài như vậy, kéo dài đến không kết thúc, tuy rằng hắn không có gì, nhưng có thể ôm lấy Phong Trản, hắn không còn gì hối tiếc nữa.

Qua một hồi lâu, hắn mới lưu luyến buông lỏng Phong Trản ra, Phong Trản nhắm mắt lại thở hổn hển, đầu tựa vào lồng ngực hắn. Phong Trản không suy nghĩ cái gì ác quỷ với cả không ác quỷ nữa, là thế thì có sao? Hắn là ác quỷ, nhưng hắn cũng là Thiên Trọng Xuyên, Phong Trản trước giờ được học là không được lừa mình dối người, giờ phút này cậu liền thẳng thắn thừa nhận, Thiên Trọng Xuyên là một con ác quỷ, nhưng cậu lại rung động với hắn.

Chẳng có gì là không thể thừa nhận cả, cậu không thể làm trái với trái tim mình.

Thiên Trọng Xuyên cứ ôm lấy cậu, cảm thấy mình tốt lên được một chút, nhưng hắn không muốn đi tiếp, Phong Trản về sớm hơn đồng nghĩa với việc cậu và mình phải xa nhau sớm hơn, cho dù Phong Trản không muốn đi, người nhà cậu cũng sẽ không đồng ý, nhưng đem tất cả gửi gắm vào duyên phận xa vời, Thiên Trọng Xuyên lại cảm thấy trong lòng thật trống trải, Hắn thực sự rất luyến tiếc, hắn đã sống nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có một người có thể ôm hắn như vậy, cho hắn an ủi, đau lòng hắn, nhớ thương hắn, lại là một người tốt như vậy, một Phong Trản khiến người ta sớm nhớ chiều mong, hắn làm sao nỡ đây?

Hắn lại hôn lên mặt Phong Trản, cằm gác lên đỉnh đầu cậu mà cọ cọ, dùng bờ vai rộng của mình chắn gió cho cậu, Thiên Trọng Xuyên giơ tay xoa xoa đầu gối giúp cậu, thấp giọng hỏi: "Ngã ở đâu vậy?"

Phong Trản đã sớm không nhớ nổi ngã ở đâu, cậu không tập trung trả lời: "Quên rồi."

Thiên Trọng Xuyên ôm cậu chặt hơn, vỗ nhè nhẹ lên lên lưng cậu: "Đi nào, trở về thôi."

Phong Trản ừm một tiếng, chống cánh tay đứng lên, cậu vẫn muốn cõng Thiên Trọng Xuyên, Thiên Trọng Xuyên không cho, hai người lại dìu nhau đi, đến khi bóng đêm cuối cùng biến mất mới về tới miếu, người nhà Phong Trản vẫn chưa dậy, Phong Trản và Thiên Trọng Xuyên trở về căn phòng nhỏ của hai người, Thiên Trọng Xuyên cuối cùng cũng có thể thoải mái nằm nhoài trên giường, Nhưng hắn không nỡ ngủ, nắm tay Phong Trản, Thiên Trọng Xuyên nhẹ giọng nói: "Đến đây, cho ta ôm."

Phong Trản nhẹ nhàng ghé gần vào người hắn, sợ đè nặng vào miệng vết thương, nhưng cánh tay Thiên Trọng Xuyên lại dùng lực ôm chặt lấy cậu vào trong lòng, một lát sau Phong Trản mới thả lỏng mình, lấy mặt mình cọ cọ mặt hắn.

"Chừng nào thì em quay về nhà?" Thiên Trọng Xuyên hỏi.

Phong Trản ngây ra một lúc, dường như bây giờ cậu mới nghĩ đến chuyện này, trầm mặc không biết trả lời thế nào, cậu muốn cùng Thiên Trọng Xuyên ở lại trong miếu, nhưng người trong nhà cậu nhất định không đồng ý, Phong Trản khó xử, nhưng cậu nghe thấy tiếng hít thở của Thiên Trọng Xuyên lại thật sự không nỡ, cậu đột nhiên như đã hạ quyết tâm: "Ta không về nữa."

"Nói linh tinh gì vậy," Thiên Trọng Xuyên hôn hôn mặt cậu: "Người nhà em đều ở đó, sao có thể không về? Em ngoan ngoãn về với họ đi, về sau ta mà nhớ em, sẽ đi tìm em."

Phong Trản qua một hồi lâu mới nói: "Huynh nỡ để ta đi thật sao?"

Thiên Trọng Xuyên đương nhiên không nỡ, hai người lại hôn nhau, quần áo Phong Trản đều bị hắn cởi ra, trần trụi đặt dưới thân, Phong Trản thử thăm dò thò tay sờ vào giữa hai chân hắn, sờ đến tính khí thô dài của hắn, cắn răng rên rỉ một tiếng, dùng chân cọ cọ.

Thiên Trọng Xuyên thở dốc rất mạnh, hắn bóp lấy eo Phong Trản cọ sát, đột nhiên ho khan, hắn lại bắt đầu đau, Phong Trản dính như hồ dán sát vào hắn, thở hổn hển cọ hắn, Hắn vừa ho khan vừa cười, sờ sờ tấm lưng trần trụi của Phong Trản: "Không được rồi, ta không còn sức."

Phong Trản a một tiếng, cơ thể trần trụi rúc vào trong lòng hắn, Thiên Trọng Xuyên không lâu sau lại không nhịn được mà đè cậu xuống, nhưng lần này lại càng đau đớn hơn, trong lỗ mũi chảy ra máu, Thiên Trọng Xuyên không khỏi cảm thấy vận may của mình không tốt lắm, nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác, lại cảm thấy buồn cười, hắn hôn hôn bả vai Phong Trản, thò tay sờ tính khí bán cương giữa hai chân Phong Trản, nhưng cứ sờ sờ như vậy, Phong Trản cũng mềm xuống, hắn nhịn không được cười, Phong Trản mặt đỏ tai hồng: "Ta căng thẳng."

Thiên Trọng Xuyên ừ một tiếng, lại không rút tay ra, cầm lấy thứ mềm mại kia mà xoa nắn, rất quý trọng mà hôn lên mặt Phong Trản: "Mặc quần áo vào thôi."

Phong Trản sờ soạng đi mặc quần áo, Thiên Trọng Xuyên lại thò tay vào trong quần cậu vân vê, Phong Trản thẹn thùng khép chân lại, Thiên Trọng Xuyên dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ lên đùi cậu: "Kẹp ta chặt như vậy làm gì?"

"......" Phong Trản tách hai chân ra một chút, Thiên Trọng Xuyên lại sờ thêm hai cái nữa mới rút tay ra.

Hắn thật sự rất buồn ngủ, cũng rất là mệt, liền cứ ôm Phong Trản như vậy mà ngủ.

Thời điểm Thiên Trọng Xuyên tỉnh lại đã là buổi chiều, hắn ôm đầu đứng dậy ra ngoài cửa, phát hiện một nữ tử đang đứng ở trong sân, ngửa đầu nhìn cây.

Lúc này đã là cuối thu, lá cây rơi lả tả xuống, vài cái rơi xuống trên vai nữ tử, nàng quay người lại đây nhìn Thiên Trọng Xuyên, lá cây trên vai đều rơi xuống.

Thiên Trọng Xuyên biết đây là tỷ tỷ của Phong Trản, hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng, không biết nên gọi nàng là gì mới ổn, cũng may tỷ tỷ Phong Trản chào hỏi hắn trước: "Xin chào, ta là Phong Hà, là tỷ tỷ của Phong Trản."

Giọng điệu nàng tuy rất ôn hòa, ánh mắt lại có chút cảnh giác, mặc dù Phong Trản đã kể rõ đầu đuôi câu chuyện với nàng, nhưng đôi mắt màu đỏ thẫm của Thiên Trọng Xuyên cùng với sừng nhọn và móng vuốt của hắn ngày đó thật sự là quá chói mắt, tuy rằng rất cảm kích ân cứu mạng của Thiên Trọng Xuyên, nhưng vẫn không nghĩ ra đệ đệ mình sao lại có quan hệ gì đó với một ác quỷ.

Cũng may Thiên Trọng Xuyên cực kì 'thức thời', tuy rằng lúc nhắc tới Phong Trản, hắn toàn là không nỡ buông, nhưng vẫn đồng ý để Phong Trản đi, lại còn nói với bọn họ rằng về sau không cần phải lo lắng những con ác quỷ kia đến quấy rối nữa, hắn sẽ giải quyết vấn đề này.

"Phong Trản nói với ta, tìm được thanh kiếm kia rồi mắt của em ấy sẽ nhìn lại được," Thiên Trọng Xuyên nói: "Ta sẽ giúp các người tìm thanh kiếm kia và cả ca ca em ấy nữa, bất kể kết quả ra sao ta sẽ thông báo cho mọi người một tiếng."

Phong Hà hiển nhiên không ngờ tới Thiên Trọng Xuyên sẽ làm tới bước này, nhưng vì Thiên Trọng Xuyên làm tới tận bước này, nàng lại càng nghi ngờ có chuyện gì đó xảy ra trong quan hệ của tên ác quỷ này với đệ đệ nhà mình, nhưng nàng chỉ là một nữ tử, những vấn đề trắng trợn quá lại không dám hỏi.

Buổi tối lúc ăn cơm, Thiên Trọng Xuyên không ngồi cùng với bọn họ, một hình hắn ngồi cạnh giếng, chậm rãi cắn một miếng bánh bao nóng hổi, cảm giác mất mát trong lòng càng ngày càng lớn, hốt hoảng cảm giác như Phong Trản vẫn còn đang ở bên mình.

Năng lực hồi phục của ác quỷ rất mạnh, Thiên Trọng Xuyên vừa ngủ một giấc đã cảm thấy tốt hơn nhiều, hắn cầm miếng bánh bao cuối cùng bỏ vào trong miệng, chậm rãi trở về phòng, nằm ở trên giường.

Người nhà Phong Trản đều ở đây, hắn qua đó không ổn lắm, Thiên Trọng Xuyên cũng không dám đi tìm Phong Trản, mãi tận nửa đêm vẫn không ngủ nổi, thời điểm hắn vẫn đang mở trừng trừng mắt không hề buồn ngủ, hắn nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, Thiên Trọng Xuyên lập tức nghe ra, là Phong Trản.

Đối với nơi này Phong Trản rất quen thuộc, cho dù không nhìn được cũng mò đến được, cậu giống như một tên trộm nhỏ lén la lén lút lặng lẽ đi đến, Thiên Trọng Xuyên nhìn đến mềm lòng, thấp giọng hỏi: "Sao lại đến đây?"

Phong Trản hết cả hồn, thế nhưng lại có chút vui vẻ, cậu cũng nhỏ giọng nói: "Huynh vẫn chưa ngủ sao?"

Thiên Trọng Xuyên ừm một tiếng, xuống giường ôm lấy cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng nâng cằm Phong Trản để cậu ngẩng đầu, dịu dàng hôn lấy cậu, thò tay vuốt ve eo cậu, Phong Trản lơ mơ nói: "Huynh còn đau không?"

"Không đau." Thiên Trọng Xuyên cắn lên môi của cậu một cái.

Hai người lăn trên lên giường, thở hổn hển, ôm ấp vuốt ve lẫn nhau, trong lòng Thiên Trọng Xuyên toàn là không nỡ, hắn cắn lỗ tai Phong Trản hỏi: "Ngày mai phải đi sao?"

Phong Trản không nói gì, ôm chặt lấy hắn, Thiên Trọng Xuyên đột nhiên nảy ra ý muốn không muốn buông ra, hắn hôn môi Phong Trản, cởi quần áo cậu, thử thăm dò mò đến giữa đùi Phong Trản, Phong Trản hoảng sợ, Thiên Trọng Xuyên lại ôm cứng lấy cậu không để cậu động đậy, Phong Trản dần dần dần dần thả lỏng cơ thể, chẳng lâu sau đã không nhịn được mà nhỏ giọng rên rỉ, Thiên Trọng Xuyên di chuyển rất hạ lưu, chậm rãi xoa đến mềm miệng tiểu huyệt giữa hai đùi cậu, hai chân Phong Trản mềm nhũn gác lên người Thiên Trọng Xuyên, Thiên trọng Xuyên liếm liếm lỗ tai cậu, thấp giọng nói: "Phong Trản, em đã nghe qua câu 'long tính bản dâm'?"

Phong Trản chưa từng nghe qua, nhưng cũng biết không phải lời lẽ hay ho gì, Thiên Trọng Xuyên lại xoa nhẹ miệng huyệt cậu, cố tình làm ra chút tiếng nước ướt nhèm nhẹp cho cậu nghe, Phong Trản đột nhiên lắc lư người bò qua một bên, Thiên trọng Xuyên lại kéo cậu trở về, dỗ cậu: "Ngày mai sẽ không được nhìn thấy ta nữa, không nhớ ta sao?"

Phong Trản bị hắn xoa đến muốn khóc, nhưng vừa nghe hắn nói vậy cũng trầm mặc, Thiên Trọng Xuyên nhân cơ hội thò vào một đốt ngón tay, Phong Trản a lên một tiếng, cắn môi cọ trán vào hắn, Thiên Trọng Xuyên không ngừng xoa vuốt mở rộng, cuối cùng cũng làm cho cái miệng nhỏ kia mềm nhũn ra, hắn để Phong Trản nằm, đỡ thứ của mình cọ cọ giữa hai bắt đùi cậu: "Nếu đau cứ nói ra, ta sẽ làm chậm một chút, được không?"

Phong Trản ừm một tiếng, nhưng Thiên Trọng Xuyên vừa tiến vào cậu đã đau đến nỗi chân run rẩy, Thiên Trọng Xuyên xót xa hôn cậu, hắn lùi ra ngoài một chút, lại chầm chậm tiến vào trong một chút, cứ ra vào như vậy nhiều lần, mới đút của mình vào được một nửa, bên trong Phong Trản rất trơn ướt, chỉ là hơi chặt, hắn nhìn mặt Phong Trản, quyết định bất chấp, chậm rãi cắm hết của mình vào, hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, nắm lấy tay Phong Trản đi sờ, Phong Trản giật mình, ngón tay hơi lành lạnh của cậu đang sờ nơi hai người kết hợp, như không thể tin nổi: "Đều vào hết rồi sao?"

"Đúng vậy," thắt lưng Thiên Trọng Xuyên chậm rãi động: "Cái con rồng nhỏ dâm đãng này..."

Hắn liếm lỗ tai Phong Trản, động vừa chậm vừa sâu, không lâu sau, Phong Trản đã thích ứng hơn tẹo, cậu cảm thấy cũng không đau lắm, Thiên Trọng Xuyên vừa động nhanh lên một chút, Phong Trản hoảng loạn muốn hắn ôm, dùng răng nanh cắn vai hắn, gắt gao chịu đựng không kêu ra tiếng.

Thiên Trọng Xuyên ôm lấy cậu tùy tiện cử động, hắn nghe thấy âm thanh rên rỉ hừ hừ của Phong Trản, phía dưới cứng như sắt, hắn hỏi Phong Trản: "Đau không?"

Phong Trản lắc đầu, mồ hôi làm tóc trên trán ướt đẫm, cậu không tả rõ nổi cái loại tư vị này như nào, có chút đau lại có chút tê dại, nhưng thể được Thiên Trọng Xuyên ôm ấp thương yêu như vậy, cậu không có lời nào chê trách, Phong Trản mở chân mệt mỏi thở gấp, không lâu sau, Thiên Trọng Xuyên liếc nhìn thấy trên đầu cậu có gì đó mọc ra, hắn thò tay sờ sờ, là tai rồng đã từng nhìn thấy lần trước, hơi hơi cuộn lại, mặt trên có một lớp lông tơ mỏng màu lam.

Thiên Trọng Xuyên vuốt ve một bên tai, lập tức Phong Trản liền nhịn không được mà kêu lên, phía dưới kẹp hắn thật chặt, Thiên Trọng Xuyên dứt khoát ngậm lấy tai cậu liếm, nghe thấy được tiếng nước quá rõ rệt, Phong Trản càng thêm ẩm ướt dữ dội, hắn ngồi dậy, kéo hai cái đùi của cậu hung hăng đỉnh lộng, Phong Trản ngửa cằm kêu ra tiếng, Thiên Trọng Xuyên thở hổn hển thò tay che miệng cậu, Phong Trản sắp điên rồi, con ngươi mông lung khép hờ, mặt sau như co rút từng chút từng chút kẹp lấy Thiên Trọng Xuyên thêm.

Âm thanh da thịt va chạm giữa đêm rất rõ ràng, Phong Trản hàm hồ lên tiếng: "Không được..."

Thiện Trọng Xuyên lại hung hăng thúc vào hai cái, bóp eo cậu nhẹ nhàng chuyển động, trên mông Phong Trản dấp dính nước, rầm rầm rì rì: "Huynh ôm ta đi."

Thiên Trọng Xuyên ôm chặt lấy cậu, hôn cậu, nuốt hết tiếng rên rỉ của cậu, qua một hồi lâu Thiên Trọng Xuyên vẫn chưa bắn, hắn quỳ xuống, để Phong Trản cũng quỳ xuống, từ phía sau ôm lấy cậu chậm rãi cắm vào, không lâu sau Phong Trản liền lắc mông vặn vẹo, Thiên Trọng Xuyên ôm cậu thật chặt, dùng sức đè cậu xuống, cắn vai Phong Trản bắn vào trong cậu, bắn rất nhiều, Phong Trản mềm nhũn thành một vũng bùn, người ướt đẫm dán lên hắn, Thiên Trọng Xuyên sờ sờ mông cậu, lại cắn lấy bờ môi của cậu hôn.

Một chút sức lực Phong Trản cũng không còn, cả người đều rúc trong lòng Thiên Trọng Xuyên, cậu lưu luyến không nỡ: "Ta thực sự không đi nữa."

"Đi đi, cũng không phải là không bao giờ gặp lại nữa," Thiên Trọng Xuyên cọ cọ mặt cậu: "Chờ ta đi tìm em, ta muốn giúp em tìm lại kiếm."

"Ta không muốn nữa," Hậu huyệt Phong Trản còn kẹp chặt tính khí đã dần mềm xuống của hắn: "Huynh đừng đi nữa."

Thiên Trọng Xuyên kêu lên một tiếng, bị cậu kẹp đến rất nhanh đã cứng trở lại, hai người lại lăn lộn quấn lấy nhau, Thiên Trọng Xuyên dịu dàng mà mạnh mẽ đỉnh lộng cậu, lúc này Phong Trản cảm thấy có chút không giống lắm, cũng không nói rõ được, chỉ cảm thấy hơi ngứa, còn có chút tê dại, cậu bị Thiên Trọng Xuyên ôm vào trong ngực, dán vào lồng ngực hắn phát ra tiếng rên rỉ, phía sau đã được Thiên Trọng Xuyên hoàn toàn mở rộng, ướt át mềm mại bao lấy hắn, Thiên Trọng Xuyên đột nhiên ngừng lại, chân Phong Trản cọ eo hắn: "Sao vậy?"

"Em thật ẩm ướt," Thiên Trọng Xuyên dán vào lỗ tai cậu: "Sao lại nhiều nước như vậy?"

Phong Trản mặt đỏ tai hồng, không biết nói gì cho phải, Thiên Trọng Xuyên nhìn cậu, giống như yêu cậu vô cùng, lại ưỡn vòng eo cường tráng của mình đâm chọc, qua một hồi lâu mới bắn trong thân thể cậu, thở hổn hển từ từ rút đồ vật của mình ra, hắn tách hai chân Phong Trản cẩn thận nhìn miệng huyệt vẫn còn chưa kịp khép lại của cậu, thò tay nhẹ nhàng xoa nắn.

Phong Trản run rẩy, Thiên Trọng Xuyên ngậm lấy tính khí nửa mềm của cậu cẩn thận liếm láp, lại nhẹ nhàng từng chút cho một ngón tay vào, Phong Trản cảm giác mình sắp bị hắn làm chết, cậu không còn xấu hổ gì nữa, cứ như vậy bị Thiên Trọng Xuyên liếm đến bắn ra.

Cả người Thiên Trọng Xuyên đều thỏa mãn, trong lòng lại càng trống rỗng, hắn lấy nước để Phong Trản lau thân thể sạch sẽ, lưu luyến không rời hôn hôn cái miệng của cậu, ôm cậu ngủ.

Ngày hôm sau hai người đều dậy rất sớm, trời vẫn còn hơi tối,Thiên Trọng Xuyên mơ mơ màng màng ôm cổ Phong Trản hôn cậu, Phong Trản rất ngoan ngoãn thuận theo hôn hắn, thân thể trần trụi dán sát vào nhau, Thiên Trọng Xuyên mở chân cậu chậm rãi cắm vào, Phong Trản khàn giọng rên rỉ một tiếng, mềm nhũn, Thiên Trọng Xuyên không cứng không được, im lặng làm cậu, một đôi tay lưu luyến đặt lên bờ vai trần của cậu, lại dùng ngón tay xoa điểm nhỏ trước ngực cậu, Phong Trản rất mẫn cảm, đẩy hắn một cái, Thiên Trọng Xuyên cúi đầu cắn lấy, cắn một bên đến ướt đẫm, có chút sưng đỏ, hắn hàm hồ nói với Phong Trản: "Như vậy có được không?"

Phong Trản muốn để hắn ôm, Thiên Trọng Xuyên liền quỳ xuống, để Phong Trản tựa vào lòng mình, Phong Trản ngửa cằm, ở trên người Thiên Trọng Xuyên vặn vẹo eo cọ xát.

"Sao em lại thích dán vào ta như vậy?" Thiên Trọng Xuyên thân mật ôm cậu.

Phong Trản đang có hơi chút thần hồn điên đảo, cậu lẩm bẩm: "Ta không muốn đi......"

Thiên Trọng Xuyên nhịn không nổi bóp eo cậu hung hăng làm, bả vai Phong Trản vô lực run rẩy, huyệt nhỏ của cậu chứa toàn bộ đồ vật to lớn của Thiên Trọng Xuyên, vẫn còn hơi miễn cưỡng, nhưng vì thế này, cậu lại có cảm giác thỏa mãn khác thường, cậu cảm giác mình cần thiết, bị Thiên Trọng Xuyên hung hăng yêu thương, Phong Trản rất chủ động uốn éo đi xuống, nuốt càng sâu, phía sau cậu ướt đẫm, chỗ kết hợp hai thân thể đều là nước trắng mịn, Thiên Trọng Xuyên yêu thương hôn cậu, mặt hai người sát vào nhau, Triên Trọng Xuyên nói: "Có thể sẽ đi tìm em muộn một chút, có quên mất ta không?"

Phong Trản vội vàng lắc đầu, cậu rất sợ hãi, Thiên Trọng Xuyên cảm thấy mình nói sai rồi, nhanh chóng ôm lấy cậu dỗ dành, lại ưỡn thắt lưng đỉnh lộng cậu, triền miền bắn vào bên trong cơ thể cậu.

Khi mặt trời đã lên cao, mọi người ngồi cùng nhau ăn cơm, cả nhà Phong Trản sắp rời đi, Thiên Trọng Xuyên phút chốc lại không nỡ, hắn theo bản năng bắt lấy cổ tay Phong Trản, nhưng ngay lập tức lại buông lỏng ra, tỷ tỷ Phong Trản nhìn hai người bọn họ, gọi mọi người đi trước, đứng ở cửa đợi Phong Trản.

Phong Trản nghe thấy tiếng bước chân người nhà dần đi xa, cậu không thể chờ thêm mà ôm Thiên Trọng Xuyên, dùng mặt cọ lên cổ hắn, trong lòng Thiên Trọng Xuyên bủn rủn, lại không trẻ con như Phong Trản,hắn vỗ vỗ lưng Phong Trản: "Được rồi, cũng không phải không gặp lại nữa, từ chỗ này đến nhà em cũng chỉ mất vài ngày, chờ em nhìn lại được, bay tới đây chỉ cần một lúc là đến, đúng không?"

"Ta chờ huynh," Đôi mắt mù sương của Phong Trản hơi ươn ướt, cậu trước mặt Thiên Trọng Xuyên lúc nào cũng như một đứa trẻ tủi thân: "Huynh ngàn vạn lần không được quên ta, ta trở về từ từ nói với họ, đợi họ đồng ý thì huynh đến nhà ta, được không?"

Thiên Trọng Xuyên nhịn không được hôn môi cậu, Phong Trản rất chủ động dán vào, ôm thật chặt, càng ngày càng chặt hơn.

Nhưng cuối cùng Phong Trản vẫn phải đi, Thiên Trọng Xuyên không dám nhìn tiếp, hắn quyết tâm xoay người, tuy rằng Phong Trản không nhìn thấy gì cả, lại vẫn mơ màng quay đầu lại nhìn.

_______________________________________

Tửu Thiên khoanh chân ngồi trên giường, dựa vào ánh nến mỏng manh chậm rãi tước một cái còi trúc nho nhỏ.

Khiên Tái bị thương nguyên khí, kế hoạch vốn đã tính toán chuẩn cũng rơi vào khoảng không, tâm tình rất không tốt, rất ít gặp người khác, Tửu Thiên được càng nhiều thời gian rảnh đến xem Phong Ngự.

Hắn bí mật nuôi một sủng vật như Phong Ngự, Phong Ngự hồi phục vẫn không tốt lắm, Tửu Thiên không lo y sẽ chạy trốn, hắn tước xong còi trúc, tùy tay đặt ở một bên, xoay người vỗ nhè nhẹ lên mặt Phong Ngự.

"......Đừng đụng vào ta." Cả người Phong Ngự đều trần trụi, hai tay bị cột chặt lấy, y nhìn qua rất lãnh đạm, cũng rất bình tĩnh.

Tửu Thiên vô cùng yêu thích bộ dạng này của y, hắn không nhịn được mà tách hai chân Phong Ngự, hơi hơi cúi đầu nhìn, mặt trên chỗ đó nổi lên rất nhiều dấu vết đỏ hồng ái muội, là Tửu Thiên mút thành. Chân Phong Ngự theo bản năng cứng ngắc, Tửu Thiên lại thò tay sờ vòng eo mềm dẻo của y.

"Đệ đệ của ngươi vẫn chưa biết ngươi còn sống hay đã chết đâu," Tửu Thiên vừa sờ y vừa nói: "Có lẽ là bọn họ đã nghĩ ngươi chết rồi."

Phong Ngự trầm mặc, y rất mệt vô cùng mệt mỏi, ngực cũng ẩn ẩn đau, một hồi khổ hình kia thật sự đã làm cho nguyên khí y bị thương nặng, thực ra Tửu Thiên không cần trói y, cho dù hai tay y không bị trói, thời điểm bị Tửu Thiên tách mở chân, liếm cắn da thịt giữa hai chân, y cũng chẳng còn hơi sức mà phản kháng, Phong Ngự chán ghét nhìn Tửu Thiên, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tửu Thiên ôm y vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cằm y, đùa giỡn y như đùa giỡn sủng vật, hắn như đang tự lẩm bẩm: "Đệ đệ ngươi thật sự rất đáng thương."

Phong Ngự nghe được khẽ nhíu mày, không nhịn được hỏi hắn: "Có ý gì?"

"Đây không phải chuyện rất rõ ràng rồi sao?" Tửu Thiên giải thích với y: "Đệ đệ ngươi không ở trong luân hồi,cậu ta là một thứ nằm ngoài ý muốn, bây giờ cậu ta vẫn còn sống tốt chỉ là bởi vì cậu ta chưa làm việc gì quá phận, có lẽ trước đó đã vài lần sử dụng qua đôi mắt mình, nhưng người được xem cũng không phải là người quan trọng gì. Hiện tại sự tình của cậu ta đã được truyền ra rất ồn ào huyên náo, có rất nhiều người đang ngắm vào, chỉ là không dám cùng Khiên Tái đại nhân tranh mà thôi, chờ đến khi Khiên Tái đại nhân khôi phục lại rồi, xử lý hết tất cả những tên cản trở, đệ đệ ngươi nhất định sẽ lại bị hắn bắt đến, cậu ta dám trộm dùng năng lực của mình xem luân hồi của A Tu La Vương, ai còn có thể dung tha cậu ta? Ta cảm giác cậu ta sẽ bị một đạo sấm sét đánh chết, cũng không quá đau đớn."

Phong Ngự lạnh mặt tóm cổ áo hắn, nhưng Tửu Thiên không coi ra gì, hắn nắm cổ tay Phong Ngự, dễ dàng đặt qua một bên: "Ta chỉ nói sự thật, ngươi tức giận cái gì?"

Hắn bóp cằm Phong Ngự, như trêu đùa hôn bờ môi y, chạm xuống hai cái, lại ôm y bất động, Tửu Thiên cứ ngồi yên vậy hồi lâu, mê luyến dán vào cổ Phong Ngự ngửi ngửi, rồi lại đặt y lại lên giường, đứng dậy rời đi.

Bầu trời Ác Quỷ Đạo vĩnh viễn âm u như vậy, cung điện của Ma Trĩ Đa cũng là cái vẻ như vậy, Tửu Thiên nhớ tới cảnh tượng từ trước kia ở trên núi Tu Di, lúc đó Khiên Tái ở tại thành Quang Minh, thành tung hoành ngang dọc, khí thế to lớn từ vô số bảo khí liên hoa xây đắp, Khiên Tái cầm trong tay một thanh trường thương, thân bôi dầu, lúc pháp tướng hắn hoàn toàn hiển lộ, núi Tu Di chỉ cao đến eo hắn, cánh tay khổng lồ của hắn có thể che lấp cả trời, lúc dẫn đầu bầy lũ Tu La chiến đấu uy vũ biết bao.

Nhưng nhìn qua hiện tại, Khiên Tái là cái dạng suy yếu đến nỗi không chịu nổi được một kích, ngay cả con trai hắn cũng có thể áp chế được hắn, Tửu Thiên nghĩ vậy, có chút khinh thường, hắn lại nghĩ đến nữ nhân kia, Bỉ Khâu Ni mê hoặc được Khiên Tái đến thần hồn điên đảo... Thật sự là một đoạn qua lại lộn xộn, thực ra đến giờ Tửu Thiên vẫn không rõ ràng, Bỉ Khâu Ni kia có phải là tự nguyện hay không, hắn chỉ biết sau khi nàng sinh ra đứa bé kia liền chết, cũng không phải bởi vì khó sinh, nàng là chết bất đắc kỳ tử.

Cho nên Khiên Thái ghét cay ghét đắng đứa bé kia, hắn cảm thấy chính đứa bé đó hại chết nữ nhân mình yêu thích, ném đứa trẻ đang khóc oa oa đòi ăn ở rìa Dục Giới, Khiên Tái không thèm để ý tới nó nữa, không qua bao lâu sau, hắn rơi vào Ác Quỷ Đạo, mang theo Tửu Thiên, mang cả mấy vạn bầy lũ Tu La.

Thực ra khi đó Tửu Thiên có chút do dự, chung quy thì hắn ghét nhất cái cuộc sống nhất thành bất biến*, nhưng vẫn cùng Khiên Tái rơi vào Quỷ Đạo, Tửu Thiên hoảng hốt nhớ lại rất lâu về trước, cuộc sống huy hoàng gấp vạn lần so với cung điện và bảo khí liên hoa trên núi Tu Di, tựa như mỗi một bước của hắn, đều là sa đọa xuống, từ Vô Sắc Thiên đến núi Tu Di, từ núi Tu Di đến Ác Quỷ đạo, bước xuống một bước nữa sẽ là nơi nào đây? Tửu Thiên hoảng hốt nghĩ vậy, hắn ngậm còi trúc vào trong miệng, thổi một hơi thật dài, làm kinh hãi đám quạ đen trên cây.

*Đã hình thành thì không thay đổi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro