CHƯƠNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+Beta: Kay_leeee

Tửu Thiên rất tỉ mỉ giúp Phong Ngự rửa sạch sẽ, ngồi bên cạnh y bất động, cũng không nói chuyện.

Hắn thường xuyên ngồi im lặng như vậy, có đôi khi là ở cạnh sông Ô Mãn, có đôi khi lại ở trong cung điện của Khiên Tái, thế nhưng hiện tại, hắn cảm thấy ở bên cạnh Phong Ngự cũng rất tốt. Thời điểm tĩnh tọa, Tửu Thiên không muốn suy nghĩ gì cả, là một kiểu hoàn toàn thả lỏng, nhưng giờ phút này, trong lỗ mũi hắn đều là mùi, còn có một chút hương vị ẩm ướt của mồ hôi.

Tửu Thiên nghĩ, nơi này vẫn là quá oi bức.

Hắn chậm rãi đứng lên, ôm Phong Ngự đang trần trụi vào trong ngực, mang theo y chui ra khỏi động, cánh tay Phong Ngự yêu ớt buông xuống, bởi vì thực sự quá mệt mỏi, đầu y cũng dựa vào ngực Tửu Thiên, nhìn qua vô cùng nghe lời.

"Mang ngươi ra ngoài chút, đừng sợ," Tửu Thiên nhìn tính khí mềm nhũn giữa hai chân trần trụi của Phong Ngự: "Bên này có rất ít người qua lại."

Nổi gió, Phong Ngự bị gió thổi qua, cảm thấy lạnh, lại cũng cảm thấy rất thoải mái, y trầm mặc nhắm mắt lại, nghĩ mình phải làm như thế nào mới giết chết được Tửu Thiên.

Tửu Thiên ngẩng đầu nhìn trời, lại ôm y quay lại: "Ác Quỷ Đạo thật sự quá hoang vu, phỏng chừng ngươi cũng không thích lắm, nếu về sau có cơ hội, có thể mang ngươi đến núi Tu Di nhìn xem."

"......Không có cơ hội," Phong Ngự lạnh như băng mở miệng: "Một ngày nào đó ta sẽ giết chết ngươi."

Tửu Thiên à một tiếng, hắn cúi đầu hôn lên mặt Phong Ngự: "Vậy ta đây chờ xem, trước khi chết thượng ngươi thêm mấy lần, hy vọng ngươi nhớ kỹ ta đã từng làm ngươi sung sướng như vậy, để ta được chết thoải mái chút."

Phong Ngự trầm mặc siết chặt nắm đấm, tâm tình Phong Ngự giống như đã tốt hơn, chưa đi được một lúc liền mang y trở về.

Tửu Thiên cẩn thận trói y vào đầu giường, xoay người rời đi.

Hắn đi tìm Khiên Tái, Khiên Tái vẫn đóng cửa không thấy người, Tửu Thiên đoán ngày hôm đó giằng co với Thiên Trọng Xuyên không có tạo thành thương tổn lớn gì cho Khiên Tái, hắn chỉ là kinh ngạc bản thân yếu ớt vô năng mà thôi, dù sao thì trước khi rơi vào Ác Quỷ Đạo hắn cường đại cỡ nào, một tên Thiên Trọng Xuyên, cho dù lợi hại hơn đi nữa cũng tuyệt đối không có khả năng khiến hắn rơi xuống thế hạ phong.

Tửu Thiên đành phải ngồi trước cung điện Khiên Tái đợi, hắn lôi thanh kiếm kia ra, thò tay gõ gõ bảo thạch vàng kim bên trên, hắn nghĩ, đây chính là ánh mắt từ tâm của Bồ Tát sao?

Xa xa trong miếu, Thiên Trọng Xuyên đang cõng Phong Trản đi đi lại lại, Phong Trản ôm lấy cổ hắn như đang cưỡi ngựa, Thiên Trọng Xuyên cũng vui vẻ để cậu lăn qua lăn lại, hắn đi dạo xung quanh miếu, muốn tìm nhiều thêm chút tin tức về Lam Bì Ni viên.

Nhưng mà kinh thư trong miếu hắn cũng không thể đụng vào, lại không tìm được quyển sách khác, Phong Trản chu môi hôn lên mặt hắn từng cái từng cái, Thiên Trọng Xuyên mất tập trung, hắn quay đầu cùng Phong Trản hôn môi, ngậm lấy bờ môi mềm mại của cậu liếm mút, Phong Trản hơi hơi nghiêng đầu, thở hổn hển tách ra.

Một lúc sau, Phong Trản lại cảm thấy suy sụp, cậu nghĩ tới ca ca, không chắc dự cảm trong lòng mình liệu có đúng hay không, Thiên Trọng Xuyên nhạy bén nhận ra, nhẹ giọng hỏi cậu: "Sao vậy?"

"...... Ca ca ta," Phong Trản do dự mở miệng, cậu biết Thiên Trọng Xuyên nhất định nhớ chuyện này, nhưng cậu không muốn để Thiên Trọng Xuyên lại đi mạo hiểm nữa: "Ta rất nhớ huynh ấy."

Thiên Trọng Xuyên trầm mặc, hắn lại càng không nhẫn tâm nói cho Phong Trản sự thực ngày đó hắn nghe được, lại cõng cậu đi lại vài vòng, Thiên Trọng Xuyên nói: "Ngày mai ta sẽ đi tìm một người, em chờ tin của ta."

Tìm ai, đi đâu tìm, Phong Trản không có hỏi, cậu ôm chặt lấy Thiên Trọng Xuyên: "Ta sợ huynh gặp chuyện không may."

Thiên Trọng Xuyên hôn lên mặt cậu: "Ta sẽ xảy ra chuyện gì được đây?"

Hắn lấy bánh nhân đậu hấp từ sáng sớm cho Phong Trản ăn, Phong Trản nhéo nhéo, vẫn mềm, liền cắn một miếng, bên trong đầy nhân mềm mềm, Thiên Trọng Xuyên sợ cậu ăn không đủ, cố ý bỏ nhiều một chút. Cậu bị Thiên Trọng Xuyên ôm vào lòng, đầu dựa vào bả vai Thiên Trọng Xuyên, chậm rãi ăn. Bên ngoài gió thổi qua lá cây, bên tai là tiếng Thiên Trọng Xuyên hít thở, cậu hận không thể kéo dài thời khắc này mãi mãi, đem bánh đã cắn một nửa nhét vào miệng Thiên Trọng Xuyên, Phong Trản lại dùng đầu ngón tay gắng sức đút vào bên trong.

Thiên Trọng Xuyên không nhịn được phì cười, hắn đành phải cắn một miếng lớn, nuốt xuống, vỗ nhè nhẹ lưng Phong Trản: "Không được nghịch."

Phong Trản ôm cổ hắn cọ cọ, hết hôn lại liếm lung tung lên cằm hắn, thân mật giống như mèo nhỏ chó nhỏ vậy, Thiên Trọng Xuyên dùng cằm đè đỉnh đầu cậu, thò tay vào nhéo đầu vú còn hơi hơi sưng của cậu.

Phong Trản không dám động đậy thêm, cũng lại không đẩy tay Thiên Trọng Xuyên ra ngoài, cậu cảm giác Thiên Trọng Xuyên cởi quần áo mình, lưu luyến hôn lên bờ vai trần trụi của cậu, một đôi tay ấm áp đang đặt trên người cậu, không chút nào vội vàng liền cứ như vậy tinh tế vuốt ve lên thân thể cậu, eo Phong Trản mềm nhũn tựa vào ngực hắn, Thiên Trọng Xuyên sờ soạng một hồi lâu, dùng ngón tay chà xoa đầu vú đã dựng đứng của cậu, lại chậm rãi đi xuống, sờ bụng cậu.

"Nếu em là một cô nương, trong bụng lúc này đã có hài tử rồi." Thiên Trọng Xuyên nói.

"...... Ta không phải cô nương," Phong Trản đột nhiên có chút mất hứng, cậu nắm cổ tay Thiên Trọng Xuyên đẩy ra ngoài: "Huynh đừng chạm vào ta."

Thiên Trọng Xuyên nhanh chóng ôm chặt lấy cậu, dán vào lỗ tai cậu dỗ dành: "Ta cũng không yêu cô nương, em tức giận cái gì?"

Phong Trản không vui lắm từ trên người hắn đứng dậy, lại bị Thiên Trọng Xuyên ôm eo kéo trở về, Thiên Trọng Xuyên dở khóc dở cười dỗ dành cậu: "Ta sai rồi, đừng giận nữa, em đánh ta đi."

Hắn nắm cổ tay Phong Trản, bắt lấy tay cậu hướng về phía miệng mình mà đánh, Phong Trản hừ một tiếng, dù sao cũng ngồi vào trong lòng hắn không động đậy, qua một hồi lâu, cậu mới nói: "Ta còn chưa biết rốt cuộc mình có yêu cô nương hay không, đã yêu huynh rồi!"

Tim Thiên Trọng Xuyên lập tức liền mềm nhũn, vươn tay ôm lấy Phong Trản hôn lên mặt cậu, hôn một cái thật vang, Phong Trản oan oan ức ức trốn, Thiên Trọng Xuyên thò tay xoa bụng cậu: "Ta cũng không muốn nuôi hài tử, nuôi một em cũng đã quá sức rồi, có đúng không? Nếu em có thể sinh, phỏng chừng tính nết còn mệt hơn cả em."

Phong Trản mặt đỏ tai hồng: "Ta không sinh được!"

Thiên Trọng Xuyên không nhịn được cười, hắn ừ ừ à à đáp lại: "Đi thôi, mang em đến sau núi đi dạo, xem xem có thằng nhóc con nào đi lạc một mình nhặt về cho em nuôi dưỡng, bớt cho ngươi không có việc gì làm liền chỉ biết bắt nạt ta."

Hắn cõng Phong Trản đi ra ngoài, Phong Trản vỗ vỗ lên mặt hắn: "Đi thôi."

Thiên Trọng Xuyên cõng Phong Trản ra cửa, đi về hướng sau núi, lức này đã cuối thu, lá cây đầy mặt đất, Thiên Trọng Xuyên đạp lên lá cây, nghe vang lên tiếng loạt xoạt, hắn nâng Phong Trản lên trên một chút.

Hắn ngược lại không thật sự muốn nhặt cái gì cả, chỉ là đi dạo quanh một vòng, đi mãi đến tận chân núi Mộ Lý, Thiên Trọng Xuyên nói với Phong Trản: "Chính là nhặt được em ở nơi này."

Phong Trản a một tiếng, sờ soạng mặt hắn: "Lá gan huynh cũng thật là lớn nha, rồng cũng dám nhặt."

"Nhìn em đáng thương vô cùng," Thiên Trọng Xuyên hôn hôn cậu: "Dưới mắt toàn là máu, liền nhặt về, ai mà biết tính nết lại xấu như vậy, hối hận rồi."

Phong Trản hừ một tiếng, Thiên Trọng Xuyên đặt cậu xuống đất, cởi áo khoác của mình trải ở dưới cho cậu ngồi. Phong Trản cơ hồ có chút buồn ngủ, có lẽ bị mặt trời chiếu vào, cậu ngồi không được một lúc đã mơ mơ màng màng tựa vào trên người Thiên Trọng Xuyên, nhỏ giọng nói: "Huynh đừng sờ ta."

"Ta sờ em chỗ nào hả?" một bàn tay Thiên Trọng Xuyên ôm eo cậu, vỗ vỗ: "Ôm eo em cũng tính là sờ em?"

Phong Trản cau mày ngồi dậy, thò tay ra đằng sau sờ: "Vậy tay còn lại của huynh đâu?" Cậu đột nhiên sờ phải một thứ gì đó lông xù xì, sợ hết cả hồn, Thiên Trọng Xuyên nhanh chóng xem phía sau, sau khi thấy rõ ràng liền ôm cậu trấn an: "Đừng sợ đừng sợ, là một con kim thực."

Phong Trản thở ra một hơi nhẹ nhõm, cậu biết kim thực, chính là một loài yêu quái thích trộm mấy thứ đồ quý báu này nọ, Thiên Trọng nắm cổ kim thực nhét vào trong ngực Phong Trản: "Cho em sờ."

Phong Trản sờ rồi sờ, con kim thực kia như bị dọa sợ không dám động đậy, đột nhiên phun từ trong miệng ra vài thứ gì đó, Phong Trản trở tay không kịp bị phun đầy ngực, Thiên Trọng Xuyên không nhịn được phì cười, thò tay gạt mấy thứ kia xuống mặt đất.

Hắn đột nhiên liếc thấy một bảo thạch minh hoàng sắc.

Phong Trản vẫn còn đang cúi đầu, quờ tay đi sờ con kim thực kia, Thiên Trọng Xuyên lặng lẽ cầm lấy khối bảo thạch vào trong tay.

Kim thực cứ gắng sức dụi vào lòng Thiên Trọng Xuyên, Phong Trản đành phải buông lỏng tay, nó đi tới một phát đem tất cả thứ đồ trên mặt đất ngậm vào trong miệng, lại lẻn đến trước người Thiên Trọng Xuyên, nhìn thẳng và hắn.

Thiên Trọng Xuyên siết bảo thạch, đối diện với nó, chỉ một hồi, nó liền cúi đầu, không kêu tiếng nào chuồn đi mất.

Phong Trản nằm trên mặt đất, được phơi nắng thật sự rất thoải mái, cậu đặt chân trên đùi Thiên Trọng Xuyên, nói với hắn: "Huynh có phải tên lừa đảo không?"

"Sao lại nói như vậy," Thiên Trọng bắt lấy cổ chân cậu, cúi đầu hôn lên bàn chân trơn bóng của cậu, giơ tay xoa ngón chân cậu: "Ta còn lừa em cái gì đây?"

"Ta còn không biết huynh lớn lên trông như thế nào," Phong Trản nói: "Nhỡ đâu sau này huynh không nhận ra ta, đi trên đường, huynh mà không lên tiếng, ta cũng không nhận ra được huynh."

Thiên Trọng Xuyên cười nói: "Sao ta có thể không nhận ra em đây, em không nhận ta còn có khả năng."

"Ta không bao giờ làm chuyện như vậy đâu," Phong Trản lắc lư chân: "Nếu thật sự có một ngày như vậy, huynh hôn ta một chút, ta liền nhớ ra."

Thiên Trọng Xuyên a một tiếng, ôm cậu nằm một lúc, thấy Phong Trản ngủ rồi liền nhẹ nhàng đứng dậy, hai tay nâng lưng và đầu gối cậu, bế cậu trở về.

Bời vì buổi chiều đã ngủ một giấc, mãi cho đến đêm khuya Phong Trản vẫn không thấy buồn ngủ nữa, Thiên Trọng Xuyên cùng cậu nói chuyện phiếm, vòng tay ôm eo cậu, sờ chất vải thượng hạng trên người cậu, Thiên Trọng Xuyên lại cúi đầu nhìn bộ y phục đã cũ của mình.

Hắn cho phép chính mình nghĩ đến một chút việc tốt đẹp, đợi sau khi Phong Trản bình an, mình có thể mang cậu rời khỏi miếu, đổi một nơi sinh sống...... Đương nhiên, còn cần người nhà cậu đồng ý, hắn nhất định khiến cho Phong Trản sống tốt hơn lúc ở trong miếu, tuy rằng thật sự là đối với ăn mặc chi tiêu hắn không có một chút yêu cầu nào cả, nhưng hắn cũng không muốn để Phong Trản phải cùng hắn ăn cơm rau dưa, mặc quần áo cũ.

Phong Trản một mình lầm bà lầm bầm nửa ngày, Thiên Trọng Xuyên cũng không có đáp lại, cậu nhào vào người Thiên Trọng Xuyên làm nũng, thò tay vào trong quần áo hắn sờ loạn, lại chậm rãi đi xuống dưới, vói vào trong quần hắn xoa nắn.

"Làm gì vậy?" Thiên Trọng Xuyên ôm chặt cậu hơn: "Đừng nghịch, không phải vẫn còn đau sao?"

Phong Trản nhỏ giọng nói: "Không quá đau nữa rồi."

Thiên Trọng Xuyên ngắm nghía khuôn mặt cậu, chậm rãi đặt cậu dưới thân, khối bảo thạch màu vàng kia được đặt bên gối Phong Trản, bị ánh trăng sáng phản chiếu.

Qua nửa đêm, Thiên Trọng Xuyên lại vẫn không buồn ngủ, Phong Trản trong lòng đã ngủ say từ lâu, thân thể trần trụi nóng hầm hậm dán lấy hắn, chân gác lên chân hắn, Thiên Trọng Xuyên khẽ nhúc nhích, Phong Trản liền sáp vào thêm một chút, đầu cậu chen vào cổ hắn, chậm chạp cọ cọ vài cái.

Thiên Trọng Xuyên không nhịn được cong khóe miệng lộ ra ý cười, tay hắn đặt trên lưng Phong Trản chầm chậm vuốt ve, cảm giác trái tim mình thỏa mãn như sắp tràn ra bên ngoài, hận không thể đem tất cả những quan tâm dịu dàng dành tặng hết cho cậu, có đôi lúc lại cảm thấy đồ vật của bản thân không đủ tốt, không xứng với Phong Trản trong lòng.

Cái gì mới có thể xứng được đây? Thiên Trọng Xuyên nhìn bả vai trần trụi của cậu, có chút không yên, hắn đột nhiên dâng lên một điểm không cam lòng, cho dù bản thân không xứng đáng, người khác cũng đừng mơ có cơ hội được xứng với cậu! Thiên Trọng Xuyên qua được vô dục vô cầu, lần đầu tiên hắn mãnh liệt cầu mong một cái gì đó, cầu được một Phong Trản, thật cũng không hề dễ dàng.

Phong Trản giống như gặp ác mộng, đột nhiên run lên một chút, Thiên Trọng Xuyên lập tức ôm chặt lấy cậu, như trấn an mà vỗ vỗ sau lưng cậu, tim Phong Trản đập rất nhanh, cậu hoảng hốt tỉnh lại lần sờ mặt Thiên Trọng Xuyên, sờ được rồi mới dần dần yên lòng, thở hổn hển, bị hắn ôm chặt lấy.

"Sao vậy?" Thiên Trọng Xuyên thấp giọng hỏi: "Nằm mơ sao?"

"...... Ừm, mơ không tìm được huynh," Phong Trản khoác tay lên lưng hắn: "Liền tỉnh lại luôn."

Thiên Trọng Xuyên hôn mặt cậu, giơ tay xoa đi chút mồ hôi trên trán cậu: "Ta ở đây mà, sợ gì chứ?"

Đêm rất tĩnh, chỉ có thanh điểu dưới mái hiên ngẫu nhiên lại phát ra âm thanh chiêm chiếp, Thiên Trọng Xuyên đột nhiên nhớ tới không lâu về trước Phong Trản được con chim kia dắt đi, khập khiễng đi tới chỗ chính mình, khi ấy trong lòng Phong Trản đã nghĩ gì? Thiên Trọng Xuyên không hỏi, hắn thương tiếng hôn bả vai Phong Trản, không nhịn được nói: "Tiểu Bảo."

Phong Trản a một tiếng, hỏi hắn làm sao vậy, Thiên Trọng Xuyên hỏi cậu: "Vì sao yêu ta?"

Yêu hắn vì cái gì, vấn đề này quá khó trả lời, trong mắt Phong Trản điểm tốt của Thiên Trọng Xuyên nhiều vô kể, cho dù không có những điểm tốt đó, hắn vẫn là Thiên Trọng Xuyên, Phong Trản vẫn sẽ yêu.

"Yêu huynh chính là yêu thôi," Phong Trản thơm mặt hắn: "Ta vẫn không biết yêu huynh vì cái gì, đã yêu huynh mất rồi."

Thiên Trọng Xuyên còn chưa kịp trả lời, Phong Trản liền nói tiếp: "Có lẽ chính là bởi vì, mỗi lần huynh ôm ta, đều ôm vô cùng chặt."

"Ôm chặt là bởi vì sợ em chạy mất," Thiên Trọng Xuyên cười nói: "Mau ngủ thôi."

Phong Trản ừm một tiếng, không lâu sau liền ngủ mất, Thiên Trọng Xuyên lại một đêm không ngủ.

Một ngày sau hắn lại đạp lên Ác Quỷ Đạo, ngồi bên cạnh sông Ô Mãn lại đợi Tửu Thiên, trong tay siết chặt khối bảo thạch kia. Hắn để Phong Trản ngồi trên bồ đoàn trong Đại Hùng bảo điện chờ hắn,, tuy rằng biết ban ngày ban mặt sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng lại vẫn không nhịn được lo lắng.

Hắn cũng không chắc chắn ở chỗ này có đợi được Tửu Thiên hay không, chỉ là hắn bắt buộc phải gặp được Tửu Thiên một lần, Thiên Trọng Xuyên kiên nhẫn chờ đợi, khối bảo thạch lạnh lẽo bị hắn nắm đến hơi phát nóng, Tửu Thiên mới xuất hiện, chỉ là đi ngang qua, xa xa thoáng nhìn, Thiên Trọng Xuyên huýt một hơi thật dài, rất chói tai, Tửu Thiên cau mày quay đầu nhìn hắn, chậm rãi đi tới.

"Lại đến tìm ta làm gì?" Tửu Thiên nhìn hắn.

"Lấy cục đá này đổi lấy vài thứ, thế nào?" Thiên Trọng Xuyên đưa bảo thạch cho hắn: "Đổi lấy khối trên kiếm kia, ta thấy không khác nhau lắm đâu."

Tửu Thiên thấy hắn tiếp lấy khối bảo thạch kia ngắm nghía: "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Muốn đi Lam Bì Ni viên một chuyến, đem trả khối bảo thạch này trở về."

Tửu Thiên hiển nhiên có chút sửng sốt: "Lam Bì Ni viên? Một ác quỷ như ngươi muốn đi Lam Bì Ni viên?"

Thiên Trọng Xuyên vốn khống xác định rốt cuộc có tồn tại nơi như vậy hay không, thấy Tửu Thiên dường như biết chút gì đó, nhịn không được hỏi kỹ càng.

Khi Tửu Thiên còn ở Vô Sắc Thiên hầu hạ Bồ Tát, đã biết được nơi này, Lam Bì Ni viên, Phật Tổ sinh ra ở đó, Bồ Tát đã giảng cho bọn hắn chi tiết, lúc Maya phu nhân* hoài thai mười tháng khi đi ngang qua nơi này, gặp được vô ưu hoa mỹ lệ, vô ưu hoa dưới ánh trăng hấp dẫn Maya phu nhân, nàng giơ tay vuốt ve, rồi cứ như vậy sinh ra vương tử Tất Đạt Đa cũng chính là Phật Tổ sau này.

*Maha Maya hay hoàng hậu Maya, người đã sinh ra sắc thân của Đức Phật

Mà cây Bồ Đề trong Lam Bì Ni viên, cũng bởi do Phật Tổ từng ngồi dưới đó giác ngộ mà nổi tiếng, Bồ Đề đại biểu cho trí tuệ và giác ngộ, thông suốt giác ngộ, đoạn tuyệt phiền não,......

Còn có tỉnh ngộ.

Tửu Thiên ngẩng đầu nhìn Thiên Trọng Xuyên, không biết hắn muốn làm cái gì, lại mơ hồ có thể đoán được một ít, hắn tháo kiếm trên thắt lưng, dùng đầu ngón tay tách thanh sắt trên kiếm lấy viên bảo thạch trên, đưa bảo thạch cho Thiên Trọng Xuyên: "Cầm đi."

Hắn đặt khối giả kia lên kiếm, lại ấn thanh sắt trở về, nhìn nhìn, mặc dù có chút khác biệt, nhưng vẫn có thể dùng đồ giả đánh tráo, nếu không nhìn kĩ thì cũng không phát hiện ra cái gì.

"Ngươi muốn đi Lam Bì Ni viên, đem trả lại viên đá này đúng không?" Tửu Thiên nhìn hắn: "Ngươi biết Lam Bì Ni viên ở nơi nào sao?"

Thiên Trọng Xuyên lắc đầu, Tửu Thiên cười cười: "Nói xa thật ra cũng không xa, chính là ở tận cùng Ác Quỷ Đạo."

"Sao lại có thể?" Thiên Trọng Xuyên cau mày: "Đó là Phật Tổ......"

"Sao lại không thể? Ngươi cứ xuôi theo sông Ô Mãn mà đi, đi đến hạ du thì nhảy vào đó, chết đuối rồi chẳng phải chính là đến nơi sao?" Tửu Thiên cúi đầu cất lại kiếm, nhìn thấy sắc mặt Thiên Trọng Xuyên chẳng có cái gì tốt, lại cợt nhả.

"Đùa chút thôi, nếu ngươi không bị chết đuối, đến lúc có thể hô hấp được là đến rồi," Tửu Thiên nói: "Ác Quỷ Đạo là cực ác, Lam Bì Ni viên là cực thiện, vốn là một thể hai mặt, kề sát thì có gì kì quái đâu?"

Thiên Trọng Xuyên đột nhiên nhớ đến trong thọai bản viết con chuột kia trải qua ngàn khó vạn hiểm, chẳng nhẽ là đi qua Ác Quỷ Đạo gặp phải sao? Hắn muốn trở về xem lại một lần nữa, đột nhiên ngửi thấy một hương vị quen thuộc, hắn tiến lại gần sát Tửu Thiên có thể ngửi được mùi hương kia chính là trên người Tửu Thiên truyền đến.

Đó là mỗi lần Phong Trản rơi vào trong tình dục, đặc biệt là hương vị phát ra thời điểm cao trào, rất ướt át, mang chút ngọt nhẹ, còn có một chút mùi không tả rõ được, rất đặc thù, Thiên Trọng Xuyên mỗi lần đều thích ôm cậu hít ngửi như không bao giờ thấy đủ, hắn dù thế nào cũng không bao giờ quên hương vị này.

Trong phút chốc, sắc mặt Thiên Trọng Xuyên trở nên phức tạp, hắn quan sát Tửu Thiên, đột nhiên hỏi hắn: "Ca ca Phong Trản có phải chưa chết?"

Tửu Thiên lùi lại phía sau một bước, hắn trầm mặc nhìn Thiên Trọng Xuyên, xoay người rời đi.

"Chờ đã!" Thiên Trọng Xuyên bắt lấy bờ vai hắn, không để hắn đi: "Ngươi đã làm gì y?"

"...... Ta có thể làm gì y đây?" Biểu tình Tửu Thiên đột nhiên có chút uể oải: "Ngươi làm với Phong Trản thế nào, ta cũng làm với y thế đó, vừa rồi y còn ôm ta không chịu buông tay, không cho ta xuống giường, hài lòng chưa?"

"Mười lăm tháng sau, khả năng phụ thân ngươi sẽ làm chút gì đó," Tửu Thiên chưa để cho Thiên Trọng Xuyên cơ hội làm ra vẻ mặt phức tạp gì: "Ngươi muốn đi Lam Bì Ni viên, tốt nhất nhanh lên, đỡ cho có mệnh sống trở về lại phải lo được lo mất, nói cho Phong Trản, ca ca cậu ta ở chỗ ta rất an toàn." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro