CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kay_leeee

Không cho rắn ăn, Phong Trản liền chẳng còn việc gì để làm, chung quy cậu không nhìn thấy gì, tay lại chân vụng về làm gì cũng không xong.

Nhưng đôi lúc cậu lại cảm thấy bối rối, Thiên Trọng Xuyên coi cậu giống như con hỏa hồ kia mà nhặt về, nhưng cậu lại không thể giống như vậy, bản thân không một xu dính túi, trừ bỏ giúp Thiên Trọng Xuyên làm chút việc nhà, cũng chẳng có biện pháp gì tốt hơn để nương nhờ hắn.

Thiên Trọng Xuyên lại không biết từ nơi nào nhặt về một ổ chó con đưa cho Phong Trản, tổng cộng có bảy con, mỗi ngày chỉ biết giương miệng kêu, Phong Trản nghe phiền đến mức đầu như phình ra, Thiên Trọng Xuyên còn nói: "Là cho ngươi tìm chút việc làm."

Phong Trản thà rằng đi cho rắn ăn, mấy chó con này thực sự rất phiền phức, giờ giờ phút phút đều kêu không ngừng, muốn ăn muốn uống cũng kêu gào, chỉ khi được xoa xoa đầu, chúng nó mới yên tĩnh một chút, Thiên Trọng Xuyên lấy một cái đệm cũ làm cho chúng một cái ổ, Phong Trản liền ngồi trên mặt đất không ngừng xoa hết con này đến con kia, hoặc chính là bưng chén cho bọn chúng ăn.

Cậu cảm thấy cả người đều dính phải mùi hôi của mấy con chó hoang này.

"Vì sao xung quanh đây lại có nhiều động vật như vậy?" Phong Trản thật vất vả mới đợi chúng ngủ hết, yên tĩnh một hồi, cậu nhẹ giọng hỏi Thiên Trọng Xuyên.

"Kế bên núi, người lại ít," Thiên Trọng Xuyên cũng ngồi xuống sờ sờ chó con: "Còn có sông, nơi này lại càng thích hợp cho chúng nó sống."

Phong Trản thực ra muốn hỏi Thiên Trọng Xuyên một chút, vì sao hắn lại muốn ở trong này, nhưng lại không mở lời được, cậu cùng Thiên Trọng Xuyên chỉ là có duyên gặp gỡ, cuối cùng cũng sẽ tách ra, đợi cho thương thế của bản thân lành hẳn, lại có cả một con đường phía trước phải đi, biết nhiều quá cũng không phải việc gì tốt.

"Ta đến nơi này đã từ rất lâu," Thiên Trọng Xuyên đột nhiên nói: "Bao nhiêu năm rồi, ta cũng quên mất, ngay từ khi mới đến, trong miếu còn có tăng nhân, hương khói rất vượng, là một ngôi miếu lớn, chúng ta trú tại nơi đây chỉ là tăng xá."

Hắn cầm lấy tay của Phong Trản ở dưới đất nhẹ nhàng vẽ vẽ lên đó: "Sơn môn hai bên hành lang còn có hoa trì, đi qua tháp chuông với Thiên Vương điện là khách đường, hướng vào bên trong là Đại Hùng bảo điện sau đó là tàng thư các cùng phòng của phương trượng, chúng ta ở tăng xá phía sau cùng."

Phong Trản cho rằng nơi này chỉ là miếu nhỏ, không nghĩ nó lại lớn như vậy, bọn họ mỗi ngày hoạt động tại nơi này chỉ là chiếm một bộ phận nhỏ của ngôi miếu, cậu hỏi Thiên Trọng Xuyên: "Những tăng nhân kia đã đi đâu?"

Cậu vừa mở miệng hỏi, có một con chó nhỏ tỉnh lại, thanh âm non nớt giương miệng kêu, Phong Trản bất chấp lại hỏi, theo thanh âm mò đến chó con, một tay niết miệng, một tay nhanh chóng xoa đầu nó, thật vất vả mới dỗ dành được, những con còn lại cũng tỉnh dậy, cả căn phòng đều là tiếng chó sủa.

Thiên Trọng Xuyên tựa hồ cảm thấy rất thú vị, nhìn một hồi mới đứng dậy đi chuẩn bị thức ăn cho chó con.

Trời âm u, như là muốn đổ mưa, hắn làm nóng nồi, nấu một nồi rau xanh với bột hồ, chỉ là một lũ chó nhỏ, cũng không cần ăn cái gì tốt đã có thể sống được. Hắn liếc nhìn hơi bốc lên trên nồi, cầm muôi múc khuấy khuấy, đi đến hố rắn.

Mưa đã rơi một chút, hắn ngồi xổm bên hố, đầu lưỡi đặt tại trên răng nanh phát ra tiếng 'sì sì'.

Rắn bên trong hố vẫn đang chậm rãi bò, nghe thấy âm thanh hắn phát ra liền đồng loạt ngừng lại, tưởng như chết, mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Thiên Trọng Xuyên không hài lòng với kết quả này, hắn lại bắt chước rắn phát ra tiếng "sì sì', bắt chước thật giống, bọn rắn bắt đầu xao động, con lớn nhất đột nhiên dựng thẳng dậy. Thiên Trọng Xuyên nhảy xuống hố, đám rắn còn lại như thủy triều tràn ra quanh hố, chúng nó đang né tránh hắn.

Thế nhưng con to nhất kia chỉ dựng dậy, cũng không có trốn mất, bị Thiên Trọng Xuyên bắt lấy, vặn vẹo như điên. Thiên Trọng Xuyên nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt minh hoàng sắc mới dần dần nới rộng ra.

"Cách nơi này xa một chút," Thiên Trọng Xuyên nói: "Mặc kệ ngươi là ai, biết chưa?"

Mắt rắn dần dần nhắm lại, Thiên Trọng Xuyên quăng con rắn xuống đất như quăng cuộn dây thừng, con rắn chết ngay tức khắc.

Phong Trản phải đợi rất lâu, Thiên Trọng Xuyên mới mang đồ ăn cho chó con về, lũ chó con này đã sớm biến thành một đám đồng loạt kêu gào, được Phong Trản ôm đầy vào lòng, vẫn là Thiên Trọng Xuyên giúp đặt từng con từng con xuống đất.

"Chúng nó lớn thành dạng gì rồi?" Phong Trản hỏi.

"Sáu đen, một trắng," Thiên Trọng Xuyên đem con màu trắng kia đẩy đẩy về hướng cái bát: "Bộ dạng thật xấu."

Chó con không hề xấu, chỉ là Thiên Trọng Xuyên thuận miệng nói, Phong Trản à một tiếng, chớp chớp mắt, đôi đồng tử trắng xóa kia không biết đang nhìn nơi nào, bên ngoài là tiếng mưa rơi tí ta tí tách, cậu cẩn thận lắng nghe, mưa rơi xuống dưới đất, đánh vào mái hiên, đánh vào cỏ và lá cây, chúng nó đều phát ra âm thanh không giống nhau.

Lũ chó con đã ăn no, lại bắt đầu kêu, tiểu bạch cẩu sủa to nhất, Thiên Trọng Xuyên ôm miệng tiểu bạch cẩu không để nó lên tiếng, tiểu bạch cẩu liền hầm hừ giãy dụa.

Mưa càng lúc càng lớn, Thiên Trọng Xuyên nghĩ, hôm nay không thể đi ra ngoài, đám rau trong ruộng không biết phải làm thế nào.

Phong Trản nghe tiếng mưa rơi, tâm sự trong lòng càng ngày càng nặng, thẳng đến sau nửa đêm mới ngủ, nhưng là cũng chẳng ngủ được bao lâu, cậu bị tiếng chó sủa đánh thức.

Thanh âm non nớt luôn miệng quấy rầy người không giống như ban ngày, lúc này chó con kia kêu thực thảm thiết, Phong Trản nháy mắt liền thanh tỉnh, sờ sờ bên cạnh, trống không, Thiên Trọng Xuyên không biết đi nơi nào.

Phong Trản đột nhiên ngửi thấy được mùi máu tươi.

Hắn sờ soạng xuống dưới giường, hướng về phía cửa, thời điểm đi đến cạnh bàn, cậu đột nhiên nắm lấy cái bát đập vỡ, cầm mảnh vỡ hướng tới nơi phát ra mùi máu tươi vừa vọt qua.

Cậu tính toán lệch lạc một chút, đối phương không cao, cậu không rạch được vào cổ mà rạch đến mặt, máu đối phương phụt ra, rất thối.

Là mùi hôi thối rất quen.

Chỉ sửng sốt một chút, Phong Trản liền bị đối phương đẩy tới cạnh bàn, góc bàn bén nhọn va vào miệng vết thương còn chưa lành hẳn của cậu, cậu ngửa đầu thét dài một tiếng, một bàn tay chậm rãi biến thành móng rồng, chóp tai màu xanh dần lan rộng, chỉ cần kém một chút, cậu đã có thể xé rách da thịt đối phương.

Nhưng đôi mắt đột nhiên bộc phát một trận đau đớn, đau đến mức chỉ cần cử động một phát cũng không dám, đối phương phảng phất đã sớm dự đoán được, âm dương quái khí cười nói: "Đau không? Không muốn đau chết thì ngoan ngoãn một chút."

Phong Trản một câu cũng không nói ra được, ánh mắt hằn lên tia máu, giằng co hồi lâu, tay cậu vô lực rủ xuống.

Đối phương dò xét hô hấp cậu, xác nhận cậu không chết, liền hừ cười một tiếng móc ra dây thừng trói tay cậu, lôi kéo như lôi súc vật, muốn đem cậu lôi đi.

Cửa đột nhiên mở, một tia sét lớn nổ vang, hắn quay đầu nhìn, một nam tử tóc ngắn đứng ở cửa, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào hắn.

Sấm lại đánh vang một tiếng, trong phòng lập tức sáng rực lên như ban ngày, hắn nhìn thấy rõ trên mặt nam tử tóc ngắn này có dính máu, còn chưa kịp phản ứng, liền bị đối phương bóp cổ tha qua.

Đối phương kẹp hắn thật chặt, hai người cách nhau quá gần, khí tức âm trầm ở trên người trước mặt này áp hắn không thể thở nổi.

Thiên Trọng Xuyên nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ta mặc kệ là ai phái ngươi tới."

Thiên Trọng Xuyên nói như vậy, mạnh tay móc vào trong ngực hắn, khoét một cái máu chảy đầm đìa, nắm lấy trái tim vẫn còn nảy lên, đưa cho đối phương xem.

"Hi vọng các ngươi có thể thu liễm một chút."

Ngầu quá anh ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro