Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khiến cho đại hiệp cam tâm tình nguyện ở lại Ma giáo làm áp trại cho giáo chủ, đúng là ý kiến hay để giải quyết khốn cảnh trước mắt, vấn đề là tên sư đệ như bùn nhão không trát nổi tường này chỉ có một thân võ công coi như còn xứng với thân phận giáo chủ Ma giáo, ngoài ra thì thật sự là... Tuy giọng nói của hắn không tệ, nhưng chưa từng có người nào thấy người trước khi thấy tiếng mà phải lòng hắn, thấy tiếng trước khi thấy người mà hận không thể tự chọc mù mắt mình thì lại có rất nhiều. Muốn khiến cho một đại hiệp y như nhân vật trong tiểu thuyết đem lòng quyến luyến với một giáo chủ vô cùng có tâm làm Ma giáo mất mặt, nói dễ thế sao? Trực tiếp để giáo chủ Bá vương ngạnh thượng cung, khả năng thành công còn có thể cao hơn chút —— nhưng mà, tạm thời không nhắc đến tính tình giáo chủ có nguyện ý Bá vương ngạnh thượng cung không, chỉ sợ gặp phải một người tam trinh cửu liệt, sẽ trực tiếp ngọc đá cùng tan*,... Hơn nữa nhìn bộ dạng đại hiệp kia, khả năng tam trinh cửu liệt là vô cùng cao.

(*) Ý là quyết giữ gìn trong sạch của bản thân cho dù phải cùng chết


Thế này không được, thế kia cũng không được, Tả hộ pháp đau khổ suy tư mất mấy ngày, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp không coi là biện pháp —— sư đệ nhà mình từ phần cổ trở lên thật sự khó coi, có điều tập võ nhiều năm, dáng người có lẽ cũng không tệ lắm. Xem ra muốn câu dẫn đại hiệp, chỉ có thể trông chờ mấy bộ phận từ cổ trở xuống của hắn sẽ vượt trội hơn so với phần trên thôi.


Cứ như vậy, chờ sau khi đại hiệp có thể xuống giường rồi, Tả hộ pháp sẽ hỏi "Có muốn tắm rửa sạch sẽ không", sau đó ném hắn vào phòng tắm riêng của giáo chủ.


Tổng đàn Ma giáo xây dựa vào núi, trên núi có mấy suối nước nóng thiên nhiên, đại hiệp vốn nghĩ rằng Tả hộ pháp nói dẫn hắn đi tắm là phải đi mấy chỗ kiểu như suối nhỏ mà người khác không phát hiện được, xung quanh có tấm liếp che chắn cho người tắm cũng không tệ rồi, không ngờ tới được, Tả hộ pháp lại đưa hắn lên đỉnh núi, trực tiếp tìm phòng tắm lớn nhất đẩy mạnh hắn vào, sau đó khóa cửa bên ngoài không cho đi ra.


Phòng tắm chia làm hai gian trong ngoài, gian ngoài dùng để thay quần áo, gian trong mới là chỗ tắm. Đại hiệp không phải xuất thân từ danh môn vọng tộc gì trong võ lâm, chưa trải đời nhiều, vừa đi vào gian ngoài, cũng đã kinh hãi há mồm trợn mắt.


Nơi này... thoạt nhìn... không giống là để người bình thường dùng. Gian phòng lớn như thế nhưng không dùng nến thắp sáng, mà chủ yếu dựa vào ánh sáng của dạ minh châu khảm trên trần nhà, một viên lại một viên to bằng nắm đấm, cứ như thừa tiền mà khảm lên, mỗi viên cách nhau khoảng hai cánh tay, ánh sáng nhu hòa chiếu sáng cả căn phòng rạng rỡ. Đại hiệp không biết thứ gạch tầm thường không xấu không đẹp lát trên sàn nhà kia còn là loại gạch vàng chuyên dùng trong hoàng cung, tuy không phải vàng thật, nhưng giá trị chế tạo còn đắt hơn vàng, chỉ ngạc nhiên vì sao chân trần giẫm lên lại có cảm giác ấm áp, ướt nước mà không trơn trượt, mặt gạch lại không thô ráp. Bình phong phía trước hình như là gỗ tử đàn, đại hiệp trước khi nhận mệnh đến Ma giáo cũng từng đi dò hỏi thông tin qua, lúc ở đại đường phủ đệ của Minh chủ võ lâm đã nhìn thấy một lần, cho nên nhận biết được sự quý giá của nó. Phía trên bình phong dùng ngọc thạch ngũ sắc ghép thành tứ đại mỹ nhân, gương mặt tư thái đều giống y như thật, mỹ nữ cao cỡ nửa người, tóc giống như được dùng gỗ mun điêu khắc khảm nạm thành kiểu rất phức tạp, ngọc ngà trên thân đều là vàng bạc châu báu thật.


Từ sau bình phong truyền đến tiếng nước cùng giọng nói của một người lớn tuổi: "Tam nhi, qua bên này chút, chính là chỗ đó, dùng sức một chút... Ai yo... Thật thoải mái... Tam nhi à, vẫn là con tốt nhất."


"Tam nhi" là tên của thiếu niên ngày ngày vẫn chăm sóc đại hiệp sao? Sau khi tỉnh lại, hai người sớm tối bên nhau, không hỏi cách xưng hô thật sự bất tiện. Đại hiệp hỏi tên hắn, hắn lấy cớ "Cô nhi không cha không mẹ, làm gì có tên" mà trả lời qua loa, đại hiệp chỉ có thể họi hắn là "tiểu huynh đệ." Hắn tên "Tam nhi" sao? Con cái nhà nghèo đa phần đều dùng thứ bậc làm tên, so với "Cẩu Đản" hay "Cẩu Thặng" thì tên "Tam nhi" cũng không hẳn là khó nghe.


Sau bình phong truyền ra tiếng rên khẽ thích ý của ông lão, đại hiệp nghe xong lại thấy da đầu ngứa ngáy. "Tam nhi" là hạ nhân thấp kém nhất trong Ma giáo, nếu không phải nhờ phúc phần được hầu hạ chủ nhân, có lẽ ngay cả tư cách vào phòng tắm này cũng không có. Nhìn cách bài trí trong đây, người hắn hầu hạ nhất định là người quyền cao chức trọng trong Ma giáo. Nghe giọng nói sau bình phong, lại liên hệ đến đủ loại truyền thuyết bất kham mà giang hồ đồn thổi về Ma giáo, chẳng lẽ người nọ thích nam nhân, đang... Cho dù là trọng thương chưa khôi phục hoàn toàn, đại hiệp cũng không thể thấy chết mà không cứu, lại càng không cần nói đối phương còn là ân nhân cứu mạng mình. Đại hiệp sải bước qua bình phong, liền thấy trước mắt một hồ tắm lớn xây bằng ngọc thạch, "Tam nhi" cùng một ông lão tóc hoa râm ngồi trong hồ nước ngập đến eo, hai người đều không mảnh vải che thân, nhưng chỉ là "Tam nhi" đang đấm lưng bóp vai cho ông lão thôi.


Nghe tiếng bước chân, hai người đều quay đầu lại.


Ông lão tuổi quá sáu mươi, nhưng dáng người cường tráng vạm vỡ, có điều ánh mắt mê man, giống như thần trí không còn rõ ràng. Thấy đại hiệp, ông lão híp mắt đánh giá hắn cả buổi: "Tam nhi, tên nhóc này là ai? Sao nhìn lạ mặt thế?"


Ông ta là ai? Đại hiệp cũng đồng thời dùng ánh mắt hỏi giáo chủ.


Lão giáo chủ. Giáo chủ ở phía sau lão giáo chủ dùng khẩu hình trả lời.


Lão giáo chủ quay đầu nhìn hai người đang "liếc mắt đưa tình", đột nhiên cười ha hả: "A... Ta biết rồi, là Tam nhi mang vợ về cho sư phụ xem. Nào con, lại đây lại đây, cho sư phụ nhìn một chút nào. Tên gì vậy? Năm nay bao nhiêu tuổi? Quê ở đâu? Trong nhà còn ai là người thân? Làm nghề gì?"


"Tam nhi" không phải thiếu niên làm việc vặt, mà là giáo chủ hiện tại của Ma giáo sao? Đại hiệp đánh giá một chút vẻ mặt tràn đầy vui mừng của ông lão, giống như người cha già lần đầu thấy con đưa vợ về ra mắt, còn giáo chủ đang ở phía sau che mặt muốn vờ như mình không tồn tại, tựa hồ đã hiểu rõ rồi.


Đây là lão giáo chủ Ma giáo, lão ma đầu khiến cho giang hồ nghe tin là sợ mất mật, hiện giờ lại bị điên. Thiếu niên đã cứu đại hiệp là tiểu tư chịu trách nhiệm hầu hạ lão giáo chủ, cho nên mới biết cách chăm sóc người khác như thế. Khi lão giáo chủ tắm, ngoại trừ thiếu niên hầu hạ lão, những người khác sẽ không vào đây, cộng thêm lão giáo chủ đã điên đến mức không nhận ra ai với ai rồi, vì thế đại hiệp mới có thể thừa cơ mà vào, cùng hưởng phúc phần.


Nhìn lão ma đầu trước mắt ngoại trừ dáng người cường tráng một chút, còn lại căn bản cũng giống như những ông lão sáu mươi tuổi bình thường khác, đại hiệp có chút cảm khái. Lúc trước khi tin tức lão giáo chủ bị giáo chủ hiện tại bức ép đến điên truyền vào giang hồ, không biết có bao nhiêu người vỗ tay hoan hô, cảm thán thiện ác đều có báo ứng. Nhưng hôm nay, khi thật sự nhìn thấy ông lão điên này, đại hiệp lại có chút thương hại lão —— hô mưa gọi gió cả một đời, cuối cùng lại bị đồ đệ mình yêu thương nhất làm hại, không cách nào chấp nhận sự thật, liền phát điên coi tiểu tư mà Ma giáo phái tới chăm sóc lão như giáo chủ hồi bé. Có điều, cũng chỉ có thiếu niên tốt tính như vậy mới chịu được ngày ngày làm bạn với một ông già điên, an ủi lão giống như người ông của mình.


"Ta biết mà, Tam nhi của ta tốt như thế, ông trời sẽ không bạc đãi nó. Tam nhi mỗi ngày đều ở đây cùng lão già ốm yếu này, không có thời gian ra ngoài tìm vợ, ông trời sẽ đưa vợ tới cửa." Lão giáo chủ kéo tay đại hiệp, xem xét hắn từ trên xuống dưới, "Tốt tốt tốt, bộ dáng rất đẹp, chỉ tiếc là nam nhân. Nhưng mà nam hay nữ đều không sao hết, hai người các ngươi phải sống cho tốt..."


Mặc dù biết trước mặt là người điên, đại hiệp vẫn có một loại cảm giác con dâu lần đầu gặp cha mẹ chồng, hơn nữa lần đầu này, là trần như nhộng mà thẳng thắn đối diện trong phòng tắm, thật sự là thấy... Ông lão điên lại mấy lần tưởng chết mà không chết, thừa dịp chế trụ mạch môn của đại hiệp, đại hiệp khí lực có lớn đến mấy cũng không thoát được.


"Sư phụ." Cuối cùng vẫn là giáo chủ không nhìn nổi, vội tới giải vây cho đại hiệp.


"Biết là vợ con rồi, cho sư phụ nhìn cũng không nỡ sao." Lão giáo chủ buông đại hiệp ra, "Các ngươi tự mình chơi đùa đi, đừng quan tâm lão già hom hem này."


Giáo chủ vội vàng kéo đại hiệp qua, trốn đi thật xa, thấy lão giáo chủ chỉ cười dịu dàng mà đứng từ xa nhìn bọn họ, mới nhẹ nhàng thở ra: "Tỷ tỷ ta đưa ngươi vào hả?"


"Đúng thế." Nếu không thì bằng bản thân của đại hiệp làm sao có thể tìm ra nơi như vậy chứ? "Tam nhi là nhũ danh của giáo chủ các ngươi sao?"


Hắn đến giờ còn chưa nhận ra người trước mắt mình là giáo chủ? "Phải."


"Thì ra ngươi là người chịu trách nhiệm hầu hạ lão giáo chủ, khó trách biết chăm sóc người khác như thế. Trên giang hồ ai cũng nói ông ta là lão ma đầu, hiện tại xem ra lại có chút đáng thương. May còn có ngươi giả làm giáo chủ dỗ lão."


Những suy nghĩ trong đầu đại hiệp này là cái thứ quỷ quái gì vậy? Đến giờ vẫn không đoán được tiểu tư mà mình lầm tưởng thật ra là giáo chủ Ma giáo? Hắn không giống giáo chủ sao? Giáo chủ nằm sấp bên hồ tắm, có chút buồn bực.


Thấy bầu không khí không thích hợp lắm, đại hiệp cũng nằm sấp bên hồ, gần như dáng nằm bao bọc giáo chủ: "Bị ngươi nhìn rồi sờ soạng nhiều như thế, hôm nay rốt cuộc cũng được nhìn lại."


"Thân thể nam nhân có gì đẹp mà nhìn?" Giáo chủ liếc hắn một cái, "Nếu như ngươi trước kia có thể tự mình tắm rửa, vệ sinh, ta cũng lười nhìn ngươi."


"Phải phải phải, ân cứu mạng suốt đời khó quên." Đại hiệp nghiêm túc mà chắp tay tạ ơn, "Sau này con gái nhà ai mà gả cho ngươi, thật sự là có phúc lớn."


"Vẻ ngoài ta lại không đẹp."


"Nam nhân cũng không phải nữ tử, vẻ ngoài có đẹp thì được gì?"


"Ngươi không sợ ta thật sự là giáo chủ chứ?"


"Phụt..." Đại hiệp cười đến cong người, "Ngươi? Giáo chủ Ma giáo?"


"Có gì buồn cười sao?"


"Có."


Giáo chủ suy nghĩ một chút, một cước đá đại hiệp xuống nước.


Đại hiệp không kịp đề phòng, uống vào mấy ngụm nước, thật vất vả mới luống cuống bò lên được, hất hết mớ tóc ướt về phía sau, vừa định trêu chọc vài câu, đột nhiên phát hiện từ nhà tắm này dõi mắt ra xa, có thể thu cả toàn cảnh Đào Hoa cốc vào trong mắt.


Giang hồ chỉ nói Đào Hoa cốc rất rộng lớn, nhưng vì bị Ma giáo chiếm cứ, bên trong lớn đến mức nào cũng không ai nói rõ ràng được. Lúc trước đại hiệp trốn ở kho củi dưỡng thương, cũng không có duyên được thấy hết, không ngờ trong Đào Hoa cốc lại như một tiểu quốc. Mặt trời chiều ngả về tây, hồi quang phản chiếu lên ruộng đồng sắc màu rực rỡ, từ đáy cốc lan đến trên núi, phân ra theo từng loại hoa màu, cây trồng khác nhau. Nông dân khiêng cuốc, đi dọc theo bờ ruộng hát một bài ca sơn dã mà đi về nhà, để lại bù nhìn vẫn lắc lư trên đồng, giữa mênh mông ruộng nương điểm xuyết vài căn nhà nhỏ, nhà nào cũng có khói bếp vờn quanh. Một dòng sông lớn sóng nhấp nhô lấp lánh từ trên núi chảy xuống, xuyên qua toàn bộ sơn cốc, thỉnh thoảng có cá nhảy lên khỏi mặt nước, ngư dân trên thuyền đã sớm gọi cả nhà vây quanh bàn ăn cười cười nói nói. Khi bóng đêm bao trùm, trên đồng chỉ còn lẻ tẻ mấy chụp đèn lửa, bên kia sơn cốc lại đèn đuốc sáng trưng. Trong tửu lâu thì nâng ly cạn chén, trong thanh lâu thì oanh ca yến hót, thậm chí còn có một chợ phiên nhỏ, rất náo nhiệt.


Đại hiệp nhìn đến ngây người: "Hôm nay là ngày lễ gì sao?"


"Không phải. Chỗ này ngày nào cũng đều như vậy."


Trước kia đã nghe nói qua trong Đào Hoa cốc cũng có không ít dân chúng bình thường sinh sống, võ lâm chính đạo cho là nông nô trồng trọt trên đất của Ma giáo, cũng là con tin bị bọn họ cưỡng ép bắt giam, tất nhiên khổ sở không thể tả nổi. Lúc mới nhìn thấy bài trí trong phòng tắm, đại hiệp cũng cho rằng Ma giáo ác bá một phương, dân chúng trong cốc lầm than vô cùng, lấy đâu ra cuộc sống hòa thuận vui vẻ như vậy. Đào Hoa cốc... Đào Hoa cốc mà không có hoa đào, thì ra là lấy ý từ "thế ngoại đào nguyên" (vườn đào bên ngoài nhân thế, ý là cảnh thần tiên cách xa cõi trần)


"Có muốn đi xem không?"


"Có thể sao?" Đại hiệp đã sớm ngứa ngáy trong lòng, chỉ sợ bất tiện, "Ta là người lạ, có khi nào gây phiền toái cho ngươi không?"


"Trong sơn cốc này có khoảng mười vạn người, còn có vợ lấy về từ bên ngoài, con trai ở rể, mấy cặp tình nhân bỏ trốn đến... Mọi người đã sớm không còn quá kinh ngạc với người lạ mặt rồi."


...


Hai người kia đang nói cái gì vậy ta? Căn cứ theo nguyên tắc "Nhìn lén sẽ bị đau mắt hột, nghe lén sẽ không bị "đau tai hột" nên Tả hộ pháp đứng ngoài hóng chuyện mà khóc không ra nước mắt. Khó có được cơ hội tốt như thế cho bọn họ, hoàn cảnh tốt, phong cảnh cũng tốt, coi như không nói đến mấy chuyện làm người ta mặt đỏ tới mang tai, tốt xấu gì cũng nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt chứ nhỉ? Nghe đề tài đã hoàn toàn biến thành trấn nhỏ bên trong Đào Hoa cốc có gì ăn ngon có gì chơi vui, Tả hộ pháp càng ngày càng cảm thấy nhiệm vụ lừa đại hiệp về làm áp trại cho giáo chủ nhà mình là gánh nặng đường xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro